Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 46: Hoàng hậu có tin mừng



Ta buồn bã nhìn chàng, nhưng chàng lại tránh ánh mắt ta. Ta đành khẽ gọi:

- Hoàng thượng!

- Trẫm đã từng mong chuyện nàng phản bội trẫm chỉ là một sự toan tính ích kỷ của Bách Tâm. Nhưng khi điều ước trở thành hiện thực, trẫm lại không mấy vui vẻ.

- Hoàng thượng... thần thiếp...

- Nàng chắc chắn biết lừa dối quân vương là tội tày trời. Thế nhưng, nàng vẫn bất chấp tính mạng của mình để che giấu cho hắn.

Ta đánh liều nói:

- Hoàng thượng! Thần thiếp không che giấu điều gì cả. Chuyện năm xưa, thần thiếp đã sai rồi. Chỉ có mình thần thiếp sai thôi, không liên quan tới ai hết.

- Trẫm chỉ cần một lời chân thực, nhưng nàng nhất quyết không chịu nhún nhường.

Một lời chân thực của ta chính là lưỡi dao kề cổ sư phụ, ta sao dám hồ đồ? Ta xuống nước năn nỉ:

- Thần thiếp xin Hoàng thượng đừng suy diễn lung tung để rồi lại đau lòng. Sau này, Hoàng thượng muốn sao thần thiếp cũng chịu. Chỉ là... chuyện xưa... chàng bỏ qua cho thần thiếp, được không?

- Muốn sao cũng chịu ư? Trẫm muốn nàng làm bất cứ việc gì cũng nghĩ tới cảm xúc của trẫm trước, liệu có được không? Hay chỉ cần là chuyện liên quan tới hắn, nàng liền sốt sắng không yên?

- Hoàng thượng! Đó là người đã nuôi dưỡng thần thiếp... người đó... là quê hương của thần thiếp... chàng có thể nào không so đo được không?

Sự im lặng của Hoàng thượng khiến ta rất hối hận. Ta đã đưa ra một yêu cầu vô cùng ngu xuẩn. Ta sao có thể yêu cầu chàng không so đo trong khi thừa biết những người có tính chiếm hữu mạnh, khi yêu ai sẽ yêu điên cuồng và luôn mong muốn nửa kia hoàn toàn thuộc về mình? Họ nào đủ lý trí để phân định rạch ròi giữa các loại tình cảm. Chưa kể chàng còn là quân vương của một nước, xung quanh có biết bao kẻ xu nịnh, bất kể chuyện gì người ta cũng phải dò xét thái độ của chàng để hành động. Một người luôn ngồi ở vị trí cao nhất như Hoàng thượng sao có thể hiền hậu và giàu lòng trắc ẩn như người thầy đã từng dẫn dắt bao nhiêu thế hệ học trò? Tính cách như sư phụ thì lại chẳng đủ sát phạt để có thể trở thành quân chủ. Mỗi người đến với thế gian này đều mang trong mình sứ mệnh riêng. Họ tất nhiên đều có ưu, nhược điểm riêng, chẳng ai hoàn mỹ, cũng chẳng ai hoàn toàn xấu xa. Điều quan trọng nhất có lẽ là ta lựa chọn thương ai, bao dung cho những lúc ngang ngược của ai để có thể đi cùng họ trong những năm tháng sau này.

- Hoàng thượng! Đừng giận Đơn Đơn nữa nha. Đơn Đơn thương chàng mà! Thương nhiều lắm luôn!

Ta dỗ ngọt Hoàng thượng. Ngặt nỗi, chàng vẫn không nguôi ngoai. Có lẽ, chàng vẫn đang đợi chờ một lời thú tội chân thành của ta về câu chuyện năm xưa. Nếu ta không đích thân vạch tội sư phụ, chàng rất có khả năng sẽ lơ đẹp ta mãi mãi. Chàng đi xuống bên dưới. Ta lẽo đẽo đi theo sau. Ta hôm nay số nhọ, hết bị Hoàng thượng giận tới bị Hoàng hậu giáo huấn:

- Đơn muội! Phụ nữ xuất giá tòng phu, muội đã gả cho Hoàng thượng rồi thì bất cứ chuyện gì cũng nên đặt Hoàng thượng lên hàng đầu. Muội tuyệt đối đừng vì một người không cùng huyết thống mà làm thương tổn người đàn ông đầu gối tay ấp của mình.

Chẳng biết Hoàng hậu có ý tốt khuyên nhủ ta hay cố ý chọc gậy bánh xe nữa, chỉ biết Hoàng thượng khi nghe thấy cụm từ "không cùng huyết thống" thì mặt đã tối sầm lại. Cả Hoàng thượng và Hoàng hậu đều có cha bảo vệ, mẹ thương yêu, hai người làm sao có thể hiểu được đối với ta, cái người không cùng huyết thống ở Sơn Nam kia quan trọng tới nhường nào? Ta chôn chặt nỗi ấm ức trong lòng, ngoan ngoãn nói:

- Đa tạ Hoàng hậu đã dạy bảo.

- Muội khách sáo rồi. Muội hầu hạ Hoàng thượng tốt, long thể người an ổn thì ta cũng an lòng.

Hoàng hậu tâm sự. Hoàng thượng cảm thán:

- Vẫn là Hoà Hợp tốt với trẫm nhất!

Thuận Hiền nói leo:

- Hoàng thượng! Hoàng hậu mặc dù mới hồi cung, ngọc thể còn mệt mỏi nhưng nương nương vẫn đích thân vào bếp nấu bữa tối cho người đấy ạ!

- Thuận Hiền! Không được nhiều lời!

Hoàng hậu ra vẻ mắng Thuận Hiền nhiều chuyện, nhưng ta cảm thấy bất cứ sự nhiều chuyện nào của Thuận Hiền cũng đều có chủ đích cả. Hoàng thượng vỗ nhẹ lên vai Hoàng hậu, tình cảm bảo:

- Vất vả cho nàng rồi.

- Dạ bẩm Hoàng thượng, được hầu hạ Hoàng thượng là niềm vinh dự của thần thiếp. Hoàng thượng nếu như cảm thấy không thoải mái thì không cần phải ghé qua Phượng Hoàng cung, thần thiếp sẽ sai Thuận Hiền đem bữa tối tới Tuệ Long điện.

- Ở bên người thương trẫm nhiều như Hoà Hợp, trẫm vui còn không hết!

Hoàng thượng nắm tay Hoàng hậu, kéo nàng rời đi. Hoàng hậu ngoái đầu lại nhìn ta, tốt bụng hỏi:

- Đơn muội có muốn tới Phượng Hoàng cung ăn tối không? Bữa nay, ở chỗ ta có yến sào đó! Nom muội dạo này hốc hác xuống sắc lắm, vẫn nên bồi bổ thì hơn.

- Đa tạ Hoàng hậu đã có lời mời. Lòng muội héo úa, nhan sắc tàn phai, thật không dám so với vẻ đẹp lộng lẫy của người đang được đắc sủng như tỷ.

Ta đáp cho phải phép rồi quay gót về thẳng Mẫu Đơn cung. Mấy đứa cung nữ thi nhau ra đón ta, dẻo mồm nịnh không có nương nương tụi em ăn cơm không ngon. Gớm thôi! Hồi xưa, ta rủ ăn cơm cùng thì cứ sợ nọ sợ kia không dám thất lễ. Giờ quen rồi, không có ta, các nàng lại thấy thương nhớ. Chiếu đã được trải sẵn ra ngoài hiên, mâm bát đủ đầy, mọi người đông vui xôm tụ, chỉ thiếu mỗi mình ta. Ta đi thay đồ rồi nhanh chóng nhập hội. Gió đưa hương hoa quỳnh thơm thoang thoảng, cơm trắng ăn với cà dầm tương, thịt kho quẹt, cá nướng, đậu rim mỡ hành và canh cua rau mồng tơi là nhất rồi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả:

- Canh cua ngọt quá à nha! Văn Sơn! Văn Nam! Tay nghề của các ngươi càng ngày càng tiến bộ, không uổng công ta đón các ngươi từ Sơn Nam vào cung.

- Đơn tần nương nương quá khen! Canh ngon cơm ngọt mà rơi vào mồm kẻ không biết thưởng thức thì cũng vứt. Tất cả là nhờ khẩu vị của nương nương nhạy bén hơn người, phải không Văn Sơn đệ?



- Văn Nam huynh nói quả không sai. Đàn bà không những ăn giỏi mà còn xinh đẹp như nương nương đây, quả thực hiếm có khó tìm.

- Thật vậy sao? Thế mà Hoàng hậu vừa chê ta hốc hác xuống sắc đấy!

Thái giám Trung Nhất ngu xuẩn nói:

- Nương nương! Chẳng qua người vừa mới dầm mưa nên nom có chút mệt mỏi thôi, chứ với sức ăn chấp ba con lợn của người thì đời thuở nào mà hốc hác cho nổi?

- Ý ngươi là chê bổn cung béo sao?

Ta cao giọng hỏi. Trung Nhất vội vã chữa ngu:

- Dạ bẩm nương nương, nô tài không dám, nô tài nói thiếu ạ. Khi nô tài làm phép so sánh vừa rồi thì nô tài muốn ám chỉ con lợn con nhỏ tí xíu chứ không phải con lợn to đâu ạ. Nương nương ăn một bữa có ba bát cơm bọ, như vậy tính ra là ít chứ có nhiều nhặn gì đâu? Không những thế, người còn thường xuyên chạy nhảy, xông xáo khắp nơi, ngọc thể hiển nhiên đẹp đẽ. Tóm lại, ý của nô tài chỉ đơn giản là nương nương không hốc hác thôi ạ.

- Trung Nhất! Với khả năng lật mặt của ngươi thì mở quán bánh tráng nướng chắc đắt khách lắm đấy!

Cung nữ Cẩm Tú ngốc nghếch không biết ta đang châm chọc Trung Nhất. Nàng ghen tị ca thán:

- Đơn tần thiên vị nha! Nương nương xem vận mệnh cho Trung Nhất mà ứ xem cho nô tì.

- Được rồi. Đừng dỗi nữa! Ngươi mau xoè tay ra!

Cẩm Tú hí hửng xoè tay. Ta liếc qua đường chỉ tay của nàng đã đoán trúng phóc chuyện quá khứ. Chuyện tương lai tuy chưa xảy ra nhưng những lời ta nói, nàng đều tin sái cổ. Các cung nữ thi nhau nhờ ta xem vận mệnh. Bữa tối vì thế mà như cái chợ vỡ.

- Hoàng quý phi giá lâm!

Chúng ta sợ tím tái mặt mày, còn chưa kịp dọn mâm bát thì Hoàng quý phi đã đứng ngay trước mặt. Cũng may, nàng thân thiện chứ không như Thái hậu. Thay vì phạt các cung nữ quỳ một canh giờ và chửi rủa ta bệ rạc, không xứng đáng làm phi tần thì nàng lại vui vẻ xông vào xin một bát cơm, vừa ăn vừa hào hứng nói:

- Cơm quê ngon quá! Đơn muội cũng thật gan! Mấy hôm trước vừa bị Thái hậu cho nốc cả nồi cháo chửi mà bữa nay vẫn chưa chừa!

- Bẩm Hoàng quý phi, muội chừa rồi đấy chứ. Từ hôm đó tới giờ, bọn muội toàn đợi Thái hậu đi nghỉ rồi mới dám dọn cơm ra ăn với nhau.

- Đấy đâu gọi là chừa! Lươn thì có! Con lươn Mẫu Đơn gắp cho Tuyết Mai tỷ quả cà dầm tương nào!

Hoàng quý phi đã không câu nệ thì ta cũng chẳng thèm để ý tiểu tiết. Ta gắp cà dầm tương cho nàng, trong bữa cơm, ta thoải mái gọi nàng là Mai tỷ. Nàng kể cũng mặt dày, ghé qua cung ta xin cơm suốt thôi. Ta trêu nàng sắp bệ rạc giống ta rồi, nàng chỉ cười cười bảo kệ đi. Ta cũng cười. Hai phi tần bị thất sủng tối ngày ở bên nhau, cười đùa chém gió. Thực ra, ta từ khi phát hiện ra nét chữ của An tần không giống với nét chữ trong mẩu giấy kỳ lạ thì đã luôn muốn thân thiết với Hoàng quý phi. Chỉ là, mãi đến bây giờ mới có cơ hội tiếp cận nàng. Trong một lần được nàng mời đến Tuyết Mai cung, ta đã lén lút vào thư phòng xem trộm thơ nàng viết. Thật không may mắn, ta bị nàng bắt quả tang. Nàng thản nhiên hỏi ta:

- Đơn muội muốn gì ở ta?

- Muội... trước đây... có người gửi cho muội một mẩu giấy kỳ lạ... muội chỉ muốn kiểm tra nét chữ...

- Kiểm tra được chưa? Có giống không?

- Dạ... không...

Hoàng quý phi cười vang. Nàng với chiếc bút, chấm vào nghiên mực rồi hí hoáy viết:

"Kẻ sai khiến Ngân Hạnh may phượng bào để vu oan cho ngươi chính là kẻ hại ngươi sinh muộn, đồng thời cũng là kẻ khiến ngươi mất đi đứa con đầu lòng."

Thấy ta há hốc vì ngạc nhiên, nàng cười cười hỏi:

- Thế nào? Lần này thì giống rồi chứ?

- Mai tỷ hoá ra có thể viết kiểu chữ khác ư?

- Một khi đã muốn hành sự kín kẽ thì tất nhiên phải viết kiểu chữ khác, hoặc cũng có thể nhờ bề dưới viết giùm. Cái kiểu điều tra của muội... quả thực quá ngốc nghếch! Thảo nào muội bại dưới tay ai kia.

- Ai kia? Mai tỷ biết ai là người hại muội sao?

- Biết rất rõ là đằng khác.

- Mai tỷ đã có lòng tốt cảnh báo muội, tại sao không tiết lộ luôn danh tính của kẻ đó?

- Bởi vì ta cũng cần giữ mạng. Đơn muội! Ta viết giấy cảnh báo muội như vậy cũng gọi là có lòng rồi. Ta có ngồi vững cái chức Hoàng quý phi này thì bu ta mới không bị mợ cả bắt nạt. Bởi vậy, ta không thể quá liều lĩnh, phòng trường hợp muội phản ta.

Dù sao thì ta cũng đánh giá cao sự thẳng thắn của Hoàng quý phi. Đâu ai lường trước được lòng trung thành của một con người, chẳng phải Ngân Hạnh đã phản bội ta vì hận thù, Cẩm Anh cũng giáng cho ta một đòn chỉ vì không thắng nổi sự cám dỗ của đồng tiền hay sao? Ta xem được vận mệnh cho bao nhiêu người, vậy mà có nhiều việc quan trọng với mình, ta lại hoàn toàn mờ tịt. Cũng đúng thôi, ta đâu có tài năng gì, những chuyện ta biết được có lẽ là phúc phận trong kiếp này. Ta rất lâu cũng không thể đoán ra được ai là người đã hại mình. Ai kêu sư phụ bao bọc ta quá làm gì, để bây giờ ta ngu lâu dốt bền không chữa nổi. Tuần trước, Niên Ý gửi thư báo bệnh tình của sư phụ đã tốt hơn nhiều rồi. Trong thư, nàng cũng xác nhận rằng nàng chưa từng đòi hỏi bất cứ vị thuốc nào từ ta cả. Điều đó đồng nghĩa với việc đã có người cố tình nhét thêm một tờ giấy nhỏ ghi tên mười vị thuốc quý vào phong thư. Người có thể giả nét chữ của Niên Ý rất nhiều, nhưng người dám đưa ra chủ ý này chắc chỉ có Hoàng thượng. Chàng có lẽ muốn thử lòng ta. Tiếc rằng, kết quả lại chẳng được như chàng mong muốn.

Tháng Bảy, ta chỉ được gặp Hoàng thượng đúng hai lần. Lần thứ nhất là vào tối Mồng Một, khi mà tất cả các phi tần đều được dùng bữa tối với Hoàng thượng và Hoàng hậu ở Tuệ Long điện. Tối hôm đó vui ghê lắm! Thay vì phận ai nấy ăn như những bữa tối chung trước đó, Hoàng thượng tay bồng nàng này, tay bế nàng kia rõ thân mật. Ngoại trừ ta, nàng nào cũng được ngồi trong lòng chàng một lúc lâu. Hoàng thượng uống khá nhiều, cạn chum rượu đầy, chàng hỏi chúng ta:



- Trẫm đứng ở đâu trong tim các nàng?

Cùng một câu hỏi nhưng mỗi người lại có một cách xu nịnh phu quân. Hoàng hậu bảo:

- Bẩm Hoàng thượng, người ở trong tim thần thiếp như sóng sâu biển rộng. Thần thiếp chỉ đơn giản là con thuyền mong manh, sóng đưa đi đâu thì trôi dạt về nơi ấy, mãi mãi không bao giờ rời xa biển cả.

- Rất tốt! Thế mới đúng là Hoà Hợp của trẫm chứ!

Hoàng quý phi thẳng thắn nói:

- Nhờ ơn của Hoàng thượng, thần thiếp được chìm đắm trong biển vinh hoa phú quý, quyền lực đủ đầy. Thần thiếp xin nguyện một đời chỉ nghe lệnh một người, đó chính là Hoàng thượng!

- Quá hay! Tuyết Mai! Mau lại đây rót rượu cho trẫm!

Đức phi thay mặt tứ phi trả lời:

- Hoàng thượng diễm mỹ tuyệt luân, dũng mãnh như rồng, khí chất bất phàm, Tâm, Tài, Trí, Đức đều vượt trội. Ở trong tim chúng thần thiếp, Hoàng thượng mà đứng thứ hai thì vĩnh viễn không có ai đứng thứ nhất!

Hoàng thượng dành những lời có cánh để khen ngợi tứ phi. Mỹ tần hứng khởi trình bày:

- Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp được mỗi cái đẹp thôi chứ văn hơi ngu. Thần thiếp xin được phép đi thẳng vào vấn đề mà không hoa mỹ. Hoàng thượng đối với thần thiếp như muối biển nguyên chất hạt to, không có người, đời thần thiếp muôn phần nhạt nhẽo!

Các phi tần cười sặc. Riêng Hoàng thượng không cười. Chàng nhìn ta chằm chằm, như thể đang đợi câu trả lời của ta. Mọi người vì thế mà liếc qua chỗ ta. Chẳng thể lảng tránh, cũng không có tâm trạng để lươn lẹo nói lời thảo mai, ta đành thở dài bảo:

- Bẩm Hoàng thượng, trái tim của mỗi người đều có rất nhiều những ngăn nhỏ, mỗi một ngăn dành cho một mối quan hệ quan trọng, chứa đựng một loại tình cảm riêng biệt, không thể so sánh.

Chiếc bàn trước mặt Hoàng thượng bị hất đổ. Các phi tần sợ tái xanh cả mặt. Hoàng hậu khẽ vẫy tay, ba thái giám nhanh chóng đi vào trong thay bàn mới. Hoàng thượng im lặng rất lâu khiến ta toát mồ hôi hột. Thế nhưng, rốt cuộc, chàng cũng chẳng mắng mỏ ta gì cả, chỉ khẽ nhấp chén rượu rồi nhàn nhạt nói:

- Cái gọi là tim nhiều ngăn đó... trẫm nhất định sẽ học hỏi Đơn tần!

Hoàng thượng quả là bậc anh tài, nói được làm được. Rằm tháng Bảy, Phượng Hoàng cung tổ chức đại tiệc tưng bừng. Thái hậu phấn khởi ra lệnh:

- Nào! Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng Thục phi đã mang long thai. Chúc nàng bình an, vạn sự như ý!

Ta đoán chắc không phải ai cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng mọi người đều phải thảo mai cười thật tươi. Hoàng hậu sau đó mới e thẹn trình bày:.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

- Bẩm mẫu hậu... thần... thiếp... thần thiếp...

Có lẽ Hoàng hậu đang rất xúc động, ánh mắt nàng long lanh, gương mặt nàng ửng hồng rất xinh đẹp. Hoàng thượng kéo Hoàng hậu vào lòng, mỉm cười với nàng rồi thay nàng thông báo tin vui:

- Mẫu hậu! Hoà Hợp cũng đang mang trong mình giọt máu của trẫm!

Thái hậu cười không khép được miệng. Hoàng thượng khẽ thơm lên trán Hoàng hậu, tay chàng nắm chặt tay nàng, giọng chàng trầm ấm:

- Thời gian qua, vất vả cho nàng quá rồi!

Hoàng hậu hình như muốn nói điều gì đó, nhưng nàng cứ nghẹn ngào mãi, không sao mà nói lên lời. Hoàng thượng dịu dàng an ủi:

- Ngoan nào... có gì bình tĩnh... nói trẫm nghe...

Thuận Hiền lễ phép trình bày:

- Bẩm Hoàng thượng, từ khi mang long thai, Hoàng hậu thường xuyên mệt mỏi và rất dễ bị xúc động. Việc chuẩn bị buổi tiệc lớn như này là hơi quá sức với nương nương. Nô tì đã khuyên nương nương giữ gìn sức khoẻ, nhưng nương nương nói hôm nay là ngày vui của Thục phi, mọi thứ nhất định phải được chu toàn.

Thật ư? Hôm nay là ngày vui của Thục phi ư? Sao ta thấy mọi ánh hào quang đều đổ dồn về phía Hoàng hậu thế nhỉ? Hoàng thượng mắng yêu nàng:

- Nàng đó! Lúc nào cũng chỉ thích lo cho người khác mà quên đi bản thân mình.

- Thần... thần thiếp...

Hoàng hậu có vẻ rất nhọc rồi. Giọng nói của nàng yếu ớt hẳn đi. Hoàng thượng thở dài bảo:

- Được rồi. Nàng chợp mắt một chút đi.

Hoàng hậu áp mặt vào ngực Hoàng thượng, mệt mỏi khép mắt. Trông nàng lúc này thật giống một con mèo nhỏ, thật mong manh và dễ thương hết sảy!