Trong một hang động nào đó, một thanh niên nam tử mặc bạch kim y phục siết chặt mẫu châu trong tay.
Bỏ qua đáp án vừa rồi, lông mày nhăn lại tiếp tục hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Lúc này đây, thanh âm của hắn bỏ đi cảm giác nhớp nháp lúc trước, nhiều thêm một chút cảm giác u buồn.
Bạch Lang:......
Di, hạt châu này hình như còn có linh trí a, có thể căn cứ tâm tình của mình điều tiết ngữ khí.
Đáng tiếc, thanh âm có thể làm người thường thần hồn điên đảo, không tự chủ được trả lời kia đối với Bạch Lang lại một lần thất bại. Nàng một tay đem tiểu hồng châu nhét vào túi Càn Khôn, ngữ khí nghiêm túc.
"Ta không phải thương lượng với ngươi, ta gọi là Long Nhật Thiên."
"Không phải ngươi nói có thể thực hiện nguyện vọng của ta sao? Ngươi đoán thử xem nguyện vọng của ta là gì?"
Huyết Thanh Châu còn chưa kịp lừa bịp Bạch Lang đã bị nhảy tới tiết mục nguyện vọng......
Ở một nơi khác, bạch kim nam tử mím môi: "Ngươi muốn vô tận tài phú......, ngươi muốn được người người ái mộ, ngươi......"
Bởi vì nghe ra người cầm tử châu của hắn là nữ tử, cho nên Huyết Thanh Châu tận lực suy đoán theo hướng những nguyện vọng của nữ tử.
Ai ngờ khi hắn đang đem suy đoán của mình nói ra, lại toàn bộ đều bị phủ định.
"Ngươi xem, làm châu thành thật một chút không tốt hơn sao? Đến nguyện vọng của ta đều đoán không ra, như thế nào giúp ta thực hiện."
Bạch kim nam tử:......
"Ngươi thì thành thật chắc, nếu như ngươi thành thật, liền nói cho ta biết ngươi tên là gì?" Hắn nhịn không được phản bác.
Bạch Lang thở dài nói: "Ngươi người này cũng quá dễ quên đi."
"Ta không phải mới vừa nói ta kêu Long Nhật Thiên sao?"
"Ngươi thật sự kêu Long Nhật Thiên?"
Trong hang động, nam tử trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên ngữ khí trở nên có chút ủy khuất.
Bạch Lang mím môi: "Đây vẫn luôn là mục tiêu phấn đấu của ta, tuy rằng hiện tại ta có thể còn không xứng với cái tên này, nhưng cuối cùng sẽ một ngày, ta tin tưởng ta có thể thực hiện được."
Long Nhật Thiên, cỡ nào ngưu bức a!
Một con rồng có thể một ngụm thôn thiên, trên đại lục này hẳn là chưa xuất hiện bao giờ đi.
Bất quá, đây cũng là việc sau khi nàng phi thăng.
Bạch Lang đáy lòng cảm khái, lại không biết Huyết Thanh Châu kia đang có bao nhiêu phức tạp.
Sau khi hiểu sẽ không lừa hỏi được tên trên người kẻ này, hắn liền ngậm miệng, chuẩn bị chờ đợi cơ hội sau này.
Vừa vặn Bạch Lang lúc này cũng không rảnh cùng hắn tiếp tục nói chuyện.
"Ta phải hướng theo mục tiêu này tiếp tục nỗ lực, buổi tối lại cùng ngươi nói chuyện."
Nàng nói xong liền cắt đứt liên hệ cùng tiểu hồng châu.
Cùng lúc đó, sau khi tiểu hồng châu ngừng thanh âm, Bạch Lang cùng Cố Xuân Lăng rốt cuộc thông qua Truyền Tống Trận tới được Đông Uyên Châu.
Quang mang của ngũ hành linh thạch hiện lên, Bạch Lang lại lần nữa mở mắt ra, liền thấy một mảnh rừng trúc trước mặt.
"Nơi này là chân núi của Thái Thanh Tông."
Cố Xuân Lăng sau khi bước ra từ Truyền Tống Trận, thấy nàng nhìn ngó xung quanh không khỏi nói.
Truyền Tống Trận của tiên môn đều là ở ngay ngoài tông môn.
Bởi vậy bọn họ từ Nam Chiếu châu trực tiếp liền đến được Thái Thanh Tông.
Bạch Lang gật gật đầu.
Đôi mắt tò mò nhìn lên trên núi.
Chân núi nơi bọn họ đang đứng cây cối rậm rạp, liếc mắt căn bản nhìn không thấy được người.
Bạch Lang thậm chí đến sơn môn Thái Thanh Tông đều nhìn không thấy.
"Sư huynh, ta nhớ rõ trước đây ngươi có nhắc tới thí luyện môn phái."
Bởi vì trước đây Cố Xuân Lăng có nói qua chuyện này, cho nên Bạch Lang nhớ đặc biệt rõ ràng, lúc này tới cửa tông môn rồi tự nhiên liền hỏi lại.
Cố Xuân Lăng mím môi: "Không sai, thí luyện môn phái chính là ở chỗ này."
"Ta lần này mang ngươi tới đây, sau đó sẽ rời đi trước."
Thái Thanh Tông thần bí khó tìm, nhưng nổi tiếng nhất không phải địa hình hiểm trở, mà là tông môn ẩn trong vân vụ.
Trước đây người tới Thái Thanh Tông nếu không có đệ tử quen thuộc dẫn đường, bản thân là vô pháp tìm được tông môn, có thể thấy được khó khăn trong đó. Bởi vậy, điều này cũng trở thành một lần thí luyện của Thái Thanh Tông đối với tân đệ tử.
"Từ giờ trở đi, ngươi cần dựa vào chính mình thành công tìm được sơn môn, vô luận dùng phương pháp gì, chỉ cần tìm được Thái Thanh Tông là được."
"Kỳ này các đệ tử do các sư huynh khác mang đến hẳn là đều ở những địa phương khác ở chân núi, các ngươi ai tìm được sơn môn trước, liền thắng được trận thứ nhất thi đấu môn phái lần này."
"Sư muội, lần này sư tôn Phất Quang chân quân của ta cũng sẽ chọn lựa một người trong tân đệ tử thu làm quan môn đệ tử."
Hắn nói đến đây thì vỗ vỗ đầu Bạch Lang, ngữ khí có chút nhu hòa.
"Phải nỗ lực đấy."
Cố Xuân Lăng đối với Bạch Lang hảo cảm không ít, bởi vì lúc trước ở long cung, nàng lại là sư phụ đích thân chỉ định, cho nên khó tránh khỏi nhiều thêm chút chiếu cố.
Hy vọng Bạch Lang có thể gia nhập một mạch cô sơn của bọn họ.
Bạch Lang tất nhiên sẽ nỗ lực.
Không cần Cố Xuân Lăng nói nàng cũng sẽ toàn lực ứng phó, dù sao lần này tới chính là vì muốn bái Yến Phất Quang làm sư phụ.
Gia nhập Thái Thanh Tông chỉ là bước đầu tiên, chỉ cần có thể thành công bái sư, nàng mới có tư cách cùng Cố Xuân Lăng, Quý Tu cạnh tranh, đứng bên cạnh Yến Phất Quang thám thính những điều cơ mật nhất.
Thấy Cố Xuân Lăng nhìn sang, nàng không khỏi nghiêm túc gật gật đầu: "Sư huynh yên tâm."
Hắn huýt sáo một tiếng, liền có bạch hạc thuận gió mà đến. Công phu chỉ trong nháy mắt, Cố Xuân Lăng đã không thấy tăm hơi, để lại Bạch Lang một con rồng đứng ở trong rừng cây.
Nói thật, đây là Bạch Lang 200 năm làm rồng lần đầu tiên tham gia tỷ thí. Nhưng đáy lòng nàng luôn có một cỗ tự tin.
Có lẽ là bởi vì xác định trong tiểu thuyết nói nàng thành tựu không thể hạn lượng, là một trong tám vị thánh tôn đương thời, cho nên Bạch Lang có một sự tự tin mù quáng.
Nàng cảm thấy, bằng vào thiên phú của nàng không có khả năng tìm không thấy sơn môn.
Vì thế một nén nhang sau......
Bạch Lang còn ở chân núi bò bò.
"Núi này hình như còn rất khó leo?"
Bạch Lang hậu tri hậu giác phát hiện, tốc độ của nàng chậm đi rất nhiều.
A, khó trách cho ba ngày thời gian đâu.
Hóa ra nơi này sẽ làm hạn chế linh lực trên người của các đệ tử tham gia thí luyện.
Điểm này kỳ thật khi vừa tham gia thí luyện, những đệ tử khác liền phát hiện ra rồi.
Mà Bạch Lang bởi vì nguyên nhân long thể mạnh mẽ, hiện tại mới phát hiện được.
Yến Phất Quang rảnh rỗi không có việc gì, trong tay pháp quyết khẽ vuốt, trong bồn nước tắm liền hiện ra cảnh tượng ở chân núi lúc này.
Lần này ngoài đệ tử mà Cố Xuân Lăng mang về, còn có một ít tân đệ tử ở Tây Hà Châu cùng Bắc Cương, Trung Châu. Những tên con cháu thế gia đó một đám móc ra pháp bảo vừa phá cấm chế vừa ngự phong.
Kết quả phát hiện linh lực bọn họ đều bị hạn chế, nháy mắt liền biến thành ruồi nhặng không đầu.
Hắn liếc qua, liền cảm thấy có chút không thú vị.
Sóng nước vừa chuyển, lại biến thành một bên khác.
Một cái Tiểu Bạch Long đang nghiêm túc leo núi.
Bởi vì giữa trưa mặt trời có chút chói chang, Bạch Lang nhịn không được còn bện một cái mũ rơm để đội. Nàng vóc người không phải đặc biệt cao, mũ lại bện đặc biệt lớn, lập tức bao lại hơn phân nửa thân rồng, chỉ có thể thấy nửa người dưới chân đang di động.
Tư thái toàn thân đều tản ra một loại hơi thở thập phần nỗ lực.
Yến Phất Quang tay cầm quả nho dừng một chút, thiếu chút nữa không nhịn được bật cười.
Hắn như không có việc gì ho một tiếng thanh thanh cổ họng, nghĩ đến bên ngoài còn có đệ tử đang bẩm báo công việc, hẳn là nên nhịn một chút, kết quả càng nhịn càng là không nhịn nổi, cả người cười đến ho khan.
Cố Xuân Lăng vừa trở về ở ngoài cửa:......
"Sư tôn, ngài không có việc gì chứ?"
Yến Phất Quang hơi hơi lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Không có việc gì, ngươi tiếp tục nói."
Cố Xuân Lăng nghe trong thanh âm còn mang theo ý cười, không biết vì cái gì, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Nhưng là nghĩ đến ý thức trách nhiệm của một thủ tịch đệ tử, hắn vẫn là đem sự tình lần đi Vô Sinh Hải này đều báo cáo một lần.
Thuận tiện còn nhắc tới bọn họ khi trở về còn gặp được quỷ lỗi của Huyết Thanh Tông.
"Sư tôn, Huyết Thanh Tông này nhiều năm như vậy vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật, tuy rằng chúng ta thanh lọc không ít lần, nhưng là vẫn luôn không tìm được kẻ đứng đầu chân chính phía sau, như vậy kéo dài......"
Hắn nói đến đây thì dừng lại một chút, dù ý chưa hết nhưng đã thực rõ ràng.
Yến Phất Quang giãn mày thả lỏng nói: "Cũng không cần để ý tới bọn chúng, những kẻ này tự xưng là tử địch của Thái Thanh Tông, sẽ có một ngày tự mình đưa tới cửa."
Cố Xuân Lăng nghe trong giọng hắn không chút để ý, trong lòng cũng ngừng lại một chút, cũng không lại nhiều lời, chỉ nói những việc khác.
Một nén nhang sau, hắn bẩm báo xong rời đi.
Trong Hàn quang các cũng chỉ còn lại một mình Yến Phất Quang.
Lúc này nước tắm trong bồn đã có chút lạnh, Yến Phất Quang vốn đang muốn xem tiểu long kia tiếp tục giống chuột đào hang mà tìm sơn môn, nhưng lại phát hiện hình ảnh trên mặt nước bỗng nhiên không thấy nữa.
Bạch Lang sau khi đi một lúc lâu, bỗng nhiên ý thức được dựa theo cái này tốc độ này của mình, chỉ sợ đừng nói tìm sơn môn, chính là lên núi cũng khó khăn.
Cái trán đẫm mồ hôi làm ướt khuôn mặt nhỏ tuyết trắng của nàng.
Ở dưới cực độ mỏi mệt, Bạch Lang nhíu nhíu mày.
Nàng bây giờ đã hoàn toàn không còn sự tự tin lúc đầu.
Cảm thấy Thái Thanh Tông quả nhiên là Thái Thanh Tông, quá biến thái a.
Mà thảm hại hơn chính là, nàng lúc trước ở tư khố của Huy Dạ thánh quân lấy rất nhiều đồ, thế nhưng một cái cũng không dùng được.
Tựa hồ là đã nhận ra nàng mỏi mệt.
Huyết Thanh Châu lúc đầu bị Bạch Lang ném vào túi Càn Khôn kia lại bắt đầu tỏa sáng.
Ở một châu xa xôi khác, Huyết Thanh Tông tông chủ mới vừa cơm nước xong trở về, liền thấy mẫu châu của mình tỏa sáng, không khỏi mắt sáng rực lên, cầm lấy nói: "Ngươi gặp được khó khăn sao?"
"Đừng sợ, chỉ cần nói cho ta tên của ngươi, ta sẽ giúp ngươi."
Bạch Lang:......
Kẻ lừa đảo này như thế nào còn chưa có chết tâm.
"Ngươi......" Nhưng mà lời nói của hắn còn chưa nói xong đã bị Bạch Lang đánh gãy.
"Ngươi trừ bỏ có thể dùng thanh âm giết người, còn có thể làm gì?"
"Ta gặp được khó khăn không phải một viên hạt châu đơn đơn giản giản có thể giải quyết."
Mẹ nó, cái ngữ khí này là thiếu vần à.
Bạch kim nam tử sắc mặt tối sầm, vẫn là lần đầu tiên gặp được kẻ dám nghi ngờ hắn như vậy.
Những kẻ trước đây ai mà không phải nghe thấy thanh âm của hắn truyền ra từ hạt châu liền thần hồn điên đảo, tên Long Nhật Thiên này!
Không được, hắn phải làm cho đối phương kiến thức được sự lợi hại của hắn mới được.
Bạch kim nam tử sau khi trải qua một ngày gian nan đấu trí đấu dũng cùng Bạch Lang, đã thay đổi chủ ý.
Hắn sẽ không thu thập hồn của nàng trước. Hắn muốn trước thực hiện nguyện vọng của nàng, chờ đến khi nàng cho rằng chính mình đạt được hết thảy, sướng đến phát khóc, lại nói ra tên nàng, rút gân lột da tra tấn nàng!
Vì thế sau khi nghe Bạch Lang bóc mẽ, hắn nói: "Không có khó khăn gì là ta không giải quyết được."
"Ngươi có bản lĩnh nói ra thử xem."
Bạch Lang hừ lạnh một tiếng: "Ta muốn tìm được Thái Thanh Tông ngươi có thể làm được sao?"
"Ngươi kêu lên tên người, người ta sẽ đáp ứng ngươi, ngươi kêu tên núi Thái Thanh Tông, nó sẽ đáp ứng ngươi sao?"
Nam tử trong hang động:......
Nhịn xuống nhịn xuống.
Trước làm nàng vui vẻ.
Dưới suy nghĩ như vậy, hắn hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi: "Ta kêu Thái Thanh Tông, nó sẽ không đáp ứng, bất quá ta có thể gọi tên Yến Phất Quang."
Bốn bỏ năm nhập (làm tròn, trong toán học ≥0.5 làm tròn lên, <0.5 làm tròn xuống ấy) cũng coi như là kêu Thái Thanh Tông.
Hắn nhớ rõ thời điểm thanh lọc lúc đầu, trên người Yến Phất Quang cũng bị hắn để lại một viên tử châu, hẳn là có thể nghe thấy tiếng của hắn.
"Nếu hắn đáp ứng...... ngươi có gì cần nói?" Ngữ khí của hắn tận lực trở nên thực ngạo nghễ.
Bạch Lang...... Bạch Lang đối với hạt châu này là hoàn toàn không tin tưởng.
Chỉ cho rằng đối phương đang khoác lác..
Còn có thể gọi Yến Phất Quang, ngươi như thế nào còn chưa lên trời đây.
Nhưng là tâm tình ác liệt của Bạch Lang vẫn là kêu nàng thuận theo lời nói của đối phương.
"Nếu hắn đáp ứng, ngươi liền nói cho hắn......"
Bạch kim nam tử hít một hơi thật sâu, trong lòng thấp thỏm.
Trước đây khi hắn dùng Huyết Thanh Châu, đối tượng đều là người có tu vi thấp hơn hắn, đây vẫn là lần đầu tiên dùng trên người Yến Phất Quang, cũng không biết sẽ có hiệu quả gì.
Hắn trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng là nghĩ đến chính mình nhất định phải làm cho người này vui vẻ, sau đó lại đánh nát niềm vui của nàng.
Vì thế dùng hết linh lực cả đời, tay run rẩy, thúc giục Huyết Thanh Châu hoạt động.
Bên kia, Yến Phất Quang mới vừa cầm lấy cẩm y màu đen trên giá khoác lên người, liền bỗng nhiên nghe được trong phòng truyền đến một đạo thanh âm do dự.
"Yến Phất Quang, một kẻ tên là Long Nhật Thiên kêu ta tiện thể nhắn cho ngươi."
Hắn hơi hơi nhướng mày:
"Long Nhật Thiên?"
Lập tức ngay sau đó, hạt châu trên bàn lóe lóe: "Yến Phất Quang ngươi hãy nghe cho kỹ, ta Long Nhật Thiên một ngày nào đó nhất định phải làm phụ thân ngươi!"
"Ngươi XXXXX......"
Âm thanh tiêu tán.
Tay Yến Phất Quang dừng một chút, rốt cuộc nheo nheo mắt.