Tám đạo Hóa Thần Phù cấu thành phong trận ngăn cách tám tấm gương cùng bảo tháp, Ngọc Tu La xuất thủ như điện thu hết tám tấm gương vào trong tú trữ vật. Tốc độ nhanh đến Bao Cốc cùng Ngọc Mật mới vừa cảm thấy năng lượng Hóa Thần Phù thôi động vô thức phòng ngự thì tám chiếc gương đã bị Ngọc Tu La thu đi rồi.
Bao Cốc giương mắt nhìn bảo tháp, chỉ thấy bảo tháp quang mang trở nên nhu hòa, cả tòa bảo tháp như ngọc lưu ly trong suốt không một tì vết. Nàng phát hiện bảo tháp tựa hồ đang chấn động, rất nhẹ, Bao Cốc có chút hoài nghi có phải bản thân bị Hóa Thần Phù chấn động cháng váng đầu hay không, nàng hỏi một câu: "Sư Tỷ, ngươi xem bảo tháp này có phải đang chấn động hay không?"
Ngọc Mật nói: "Ta cảm thấy không phải bảo tháp đang chấn động!"
Ngọc Tu La giương tay lên, đem một tá tiểu yêu sủng vật của nàng cùng tám đạo Hóa Thần Phù toàn bộ thu hồi vào ngọc trữ vật, sau đó phóng ra một cổ năng lượng muốn thu lấy tháp.
Ngọc Mật lớn tiếng hô lên: "Đừng!"
Bao Cốc cảm thấy đâu chỉ là tháp đang lay động, mà toàn bộ đạo động cùng mặt đất đều đang lay động, nham bích, mặt đất thậm chí xuất hiện cái khe. Nàng tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể tinh tường cảm nhận được một cổ khí tràng vô hình hoặc là lực không gian đang rung động, dường như có thể đổ nát bất cứ lúc nào. Nàng bỗng nhiên ý thức được bản thân suy đoán sai rồi, tòa tháp này có thể căn bản không phải dùng để niết bàn, mà là dùng để trấn áp.
Bao Cốc gấp gáp hô lên: "Ngọc Tu La đừng động vào tháp!" Nàng chân đạp phi kiếm vọt tới, ý muốn ngăn cản Ngọc Tu La nhưng đã chậm.
Tháp vốn cao hơn chín xích dưới phương pháp của Ngọc Tu La cấp tốc co rút lại, cuối cùng hóa thành một tòa tiểu tháp chín tầng chỉ cao ba tấc rơi vào lòng bàn tay Ngọc Tu La.
Cả tòa sơn động chấn động càng thêm lợi hại, vách động thốn thốn nứt vỡ, đá vụn to nhỏ bắt đầu rơi xuống.
Nếu không phải Bao Cốc nhanh tay lẹ mắt né tránh đúng lúc, chỉ sợ đã bị đá rơi đè bẹp trên đất.
Ngọc Mật quát to một tiếng: "Đi!" Túm lấy Bao Cốc theo sát phía sau Tiểu Thiên Hồ chui vào cửa động chỗ tòa tháp đã được dời đi.
Ngọc Tu La chạy trốn so với Tiểu Thiên Hồ còn nhanh hơn, nàng một bên hướng phía trước, một bên nói: "Bao Cốc, ngươi đoán quả nhiên không sai, ở đây quả nhiên là lối ra!"
Bao Cốc lớn tiếng hô lên: "Chưa chắc!" Nàng mặc dù buồn bực Ngọc Tu La dừng tay không đúng lúc nhưng cũng hiểu được nếu không di chuyển tòa tháp này các nàng cũng không có lối thoát, nhưng di chuyển tháp này cũng quá liều lĩnh rồi.
Bao Cốc chỉ cảm thấy bản thân giống như bị cuốn vào một dòng xoáy thật lớn, cho dù dùng hết toàn lực cũng khó chống lại. Sư Tỷ gắt gao ôm nàng bảo vệ nàng, mang theo nàng xông thẳng phía trước. Tiểu Thiên Hồ cũng đã độn vào trong huyết thệ lệnh bài.
Cả người Bao Cốc đều là vết thương, quần áo của nàng đều bị cắt rách, ngũ tạng lục phủ đều đang đau nhức,, từng đợt máu tanh thẳng hướng ra ngoài. Nàng lấy ra ngũ giai Hầu Nhi Tửu nhét vào trong tay Ngọc Mật, lại lung tung uống một ngụm lớn đan dược chữa thương cùng một ít nhị giai Hầu Nhi Tửu.
Bỗng nhiên, áp lực xung quanh không còn, luồn khí chảy loạn cùng chấn thương cũng đã biến mất.
Thần niệm của Bao Cốc tinh tường nhìn thấy Ngọc Tu La vận dụng Hóa Thần phù quý giá. Phù lực cường đại của Hóa Thần phù cuồn cuộn không ngừng từ trong linh phù tuôn ra hình thành một vòng năng lượng bao bọc lấy các nàng.
Sắc mặt Ngọc Tu La trắng bệch, nhếch khóe miệng có chút máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Lưu Tiên váy sư phụ cho nàng dưới lực lượng giảo sát cường đại cung vỡ vụn.
Sắc mặt Ngọc Mật cũng cực kỳ khó coi, nhưng so với Ngọc Tu La vẫn còn tốt hơn một chút. Nàng quán vài ngụm ngũ giai hầu Nhi Tửu, đầu cũng không quay lại, liền đem ngũ giai Hầu Nhi Tửu còn lại ném cho Ngọc Tu La.
Ngọc Tu La ở thời điểm này cũng không ngại môi Ngọc Mật vừa rồi tiếp xúc miệng hồ lô Hầu Nhi Tửu, ngẩng đầu lên quán rượu liên tục, sau đó ném hồ lô Hầu Nhi Tửu lại cho Ngọc Mật. Sắc mặt của nàng khôi phục một chút huyết sắc, thần sắc lại càng thêm ngưng trọng. Hóa Thần Phù quý giá nàng xuất ra gần như chống đỡ không được vài chung thời gian liền muốn phế đi rồi! Phải biết rằng chỉ có duy nhất một đạo linh phù này có thể sử dụng, bình thường có thể sử dụng nhiều lần. Sắc mặt nàng trắng bệch nói: "Ta chỉ một đạo phòng ngự phù...." Nếu đạo linh phù này tổn hại, các nàng phải chết ở nơi này.
Ngọc Mật thần sắc ngưng trọng nhìn bốn phía. Nàng ngay cả thần niệm cũng không dám ra ngoài quang tráo của linh phù, bên ngoài tất cả đều là không gian xoắn lực.
Bao Cốc nằm trong lòng Ngọc Mật suy yếu phun ra một chữ: "Tháp!"
Ngọc Tu La vừa tỉnh, lập tức đem bảo tháp vào tay cầm còn chưa nóng ra, nàng hô lên: "Tháp này ta còn không biết dùng...." Đang nói, đạo linh phù trên tay nàng đã hao tổn không còn, hóa thành tro bụi tiêu tán. Bao nhìn thấy quang tráo bảo vệ các nàng cũng trong nháy mắt biến mất, lực lượng không gian lần thứ hai xoắn đến, tức khắc máu tươi trên người các nàng hóa thành hạt châu bay tán loạn, nếu không có lòng bảo vệ khuôn mặt, chỉ sợ không thể không hủy dung. Ngọc Tu La chỉ cảm thấy bản thân dường như đang bị thiên đao vạn quả, thậm chí có trận gió tước đến trên gương mặt, nàng gào thảm một tiếng: "Khuôn mặt của ta —" bất chấp mọi thứ, rót linh khí vào trong bảo tháp, mạnh mẽ vận dụng uy lực của bảo tháp.
Bao Cốc thấy bảo tháp trên Ngọc Tu La biến lớn, dùng hết toàn lực kéo Ngọc Mật nhằm phía bảo tháp.
Nàng càng đến gần bảo tháp càng lớn, xoắn lực không gian càng nhỏ, lúc nàng lao đến trước cửa tháp, bảo tháp đã lớn bằng Phật tháp ở nhân gian.
Nàng xông lên bậc thang thứ chín, lao đến trước cửa tháp đang mở rộng liền dừng lại, nàng ngã lăn trên mặt đất, gắt gao kéo tay Ngọc Mật nói: "Sư Tỷ, chúng ta ở ngoài cửa, đừng đi vào." Nàng vẫn luôn cảm thấy trong tháp có đại hung hiểm, không dám đi vào.
Ngọc Tu La theo sát phía sau Bao Cốc cũng lao đến trước cửa tháp. Nàng nhìn thấy cuối tháp có một tòa Huyết Trì, phía trên Huyết Trì dùng dây xích lớn bằng cánh tay treo một quan tài bạch ngọc sắc. Ngọc Tu La bỗng nhiên cảm thấy lưng phát lạnh toàn thân nổi da gà, lập tức phụ họa Bao Cốc nói: "Ta cũng cảm thấy không đi vào là tốt nhất." Lại quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đạo ánh sáng nhu hòa bao phủ bảo tháp, ngoài tháp lại hoàn toàn là một mảnh cường lực không gian hủy diệt thế giới, cuốn lấy trời đất.
Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La cả người nhễ nhại máu tươi, y phục trên người phá hủy chỉ còn lại mảnh treo trên người, từng đạo vết thương sâu sắc tận xương trải rộng toàn thân, tình huống của Bao Cốc tốt hơn một chút, chí ít có Ngọc Mật thay nàng che chắn phần lớn thương tổn, chỉ bị thương tứ chi cùng sau lưng.
Ngọc Tu La y phục rách nát ngồi dưới đất lấy ra nhất kiện trường bào khoác lên người, liền khoanh chân tĩnh tọa chữa thương.
Ngọc Mật không có khí lực đỡ Bao Cốc, đơn giản ngồi xuống bên cạnh Bao Cốc. Nàng đã tu luyện đến Kim Đan Trung Kỳ, trải qua thoát thai hoán cốt ngưng kết kim đan, chỉ cần không tổn thương đến kim đan, nếu có đủ linh khí thì dù vết thương da thịt có nặng hơn nữa đều có thể rất nhanh khép lại. Nàng vừa rồi uống rất nhiều ngũ giai Hầu Nhi Tửu, thậm chí không cần tận lực chữa thương. vết thương trên người cũng có thể khép lại với tốc độ rất nhanh. Nàng chỉ ngồi một hồi liền khôi phục như thường. Ngọc Mật không lo lắng đến việc xử lý vết máu trên người, từ trong túi trữ vật lấy ra y phục chậm rãi khoác lên, sau đó tay cầm Ly Hỏa kiếm quay đầu lại nhìn trong tháp.
Bao Cốc thực lực thấp kém, thân thể cơ bản không cách nào sánh với Ngọc Mật Kim Đan Trung Kỳ. Nàng lại nội thương nghiêm trọng, phải khoanh chân chữa thương. Cho dù cảm thấy Ngọc Mật tựa hồ muốn động đến thứ gì đó trong tháp, cũng vô pháp đứng dậy ngăn cản, chỉ gọi một tiếng: "Sư Tỷ."
Ngọc Mật quay đầu nhìn Bao Cốc, xoay người ngồi xuống bên cạnh Bao Cốc thay Bao Cốc chữa thương. Có lẽ do Bao Cốc vẫn dùng thiên linh địa bảo nên thể chất so với người tu tiên bình thường tốt hơn rất nhiều. Thương thế của Bao Cốc cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng của nàng, năng lực tự lành rất mạnh, trên cơ bản nàng chỉ cần chỉnh xương cốt trở lại nguyên vị , không cần bao lâu vết thương của Bao Cốc liền tự động khép lại.
Ngọc Tu La điều tức tròn nửa canh giờ mới khôi phục, lúc nàng thu công nhìn thấy Bao Cốc cũng đã liệu thương xong rồi, chỉ là bởi vì thực lực thấp, căn cơ kém, khôi phục hữu hạn sắc mặt không chút máu rất tái nhợt. Ánh mắt của nàng đảo qua Ngọc Mật cùng Bao Cốc, nói: "Hai ngươi bị thương nặng hơn ta, nhưng dưỡng thương còn nhanh hơn ta?"
Ngọc Mật không để ý Ngọc Tu La, nàng thần sắc ngưng trọng chăm chú nhìn trong tháp, hỏi Bao Cốc: "Vào hay không vào?"
Bao Cốc nói: "Ta cảm thấy chúng ta hay là nhìn xem tháp này như thế nào rồi hãy quyết định có vào hay không."
Ngọc Tu La nhìn bên ngoài tháp phát hiện bên ngoài đã không còn không gian xoắn lực hỗn loạn như trước đó, chỉ cảm thấy đã có một cổ không gian cường lực vây ở bên ngoài tạo thành một mảng đen kịt, cùng mơ hồ nghe được có tiếng nước tí tách. Nàng thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Bao Cốc hung hăng trừng Ngọc Tu La, cả giận: "Bảo ngươi đừng thu tháp ngươi không nghe, xuống tay nhanh như vậy làm gì?"
Ngọc Tu La nhún nhún vai nói: "Sớm muộn gì đều phải thu, đúng hay không? Huống hồ tám chiếc gương kia một khi lấy đi, tháp này sẽ không ổn, nếu ta không ra tay, ai biết còn có thể xảy ra biến cố gì, nếu như nó chạy mất, vừa rồi chúng ta gặp phải không gian đổ nát sẽ không có đường sống nữa."
Bao Cốc hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi có lý!" Nàng nghĩ đến tình huống của đạo động trước đó cùng thủ đoạn bố trí những thứ này, không khỏi nặng nề thở dài. Nàng tu luyện qua Bàn Sơn Di Hải Đa Bảo Linh Hầu truyền cho nàng, từ đó lĩnh ngộ một ít không gian pháp tắc, thần thông, đối với không gian ít nhiều có chút am hiểu. Các nàng vừa rồi gặp phải chính là Không Gian Băng Tháp trong Giảo Sát, nhưng lực lượng này so với cường lực không gian thực sự yếu hơn rất nhiều, hẳn là thuộc về không gian kết giới cấm cố lực lượng. Nàng cảm thấy vị kia lúc trước bố trí nơi đây thực lực nhất định đã ngoài Động Huyền Kỳ. Nàng hỏi Ngọc Mật: "Sư Tỷ, ngươi nhìn ra cái gì?"
Ngọc Mật nói: "Ta nghĩ xem thử trong tháp rốt cuộc có cái gì, cũng không thể chờ Ngọc Tu La mang tháp về Truy Hồn Các chúng ta đến Truy Hồn Các để xem? Cầu phú quý trong nguy hiểm, gan lớn chết no, nhát gan chết đói!"
Bao Cốc không nói gì, thầm nghĩ: "Sư Tỷ, chúng ta bây giờ còn không thoái khỏi nguy hiểm, ngươi còn nghĩ đến trọng bảo!!" Nàng nghiêng đầu nhìn bạch ngọc quan tài, nói: "Ngươi thấy quan tài kia không, nhìn kích thước quan tài này, rõ ràng là chứa người."
Ngọc Tu La xoa nhẹ cánh tay, nói: "Ta thế nào cảm thấy trong quan tài có ai đang chăm chú nhìn ta? Aiz, Bao Cốc, lập tức đem Tiểu Thiên Hồ của ngươi phóng xuất bảo nó nhìn xem quan tài này có cái gì cổ quái."
Bao Cốc nhỏ giọng nói thầm một câu: "Ta cũng biết trong quan tài có thứ gì đang nhìn chằm chằm vào ta, sẽ không phải là ma quỷ đi?" Đang nói chuyện, nàng liền phóng xuất Tiểu Thiên Hồ muốn cho Tiểu Thiên Hồ nhìn xem quan tài rốt cuộc có huyền cơ gì. Không ngờ Tiểu Thiên Hồ mới từ huyết thệ lệnh bài chui ra, nhìn trái nhìn phải, nhìn chăm chú quan tài, lông cả người đều dựng thẳng, dùng tốc độ thiểm điện chui trở vào huyết thệ lệnh bài.
Sắc mặt Ngọc Mật lập tức thay đổi.
Ngọc Tu La sợ đến phát ngốc.
Bao Cốc quát: "Linh Nhi xấu xa, ngươi đi ra! Ngươi có phải cửu giai thiên hồ không a, lá gan nhỏ như vậy!"
Ngọc Mật cùng Ngọc Tu La không chuyển mắt chăm chú nhìn quan tài. Tiểu Thiên Hồ là cửu giai thiên hồ cũng bị hù dọa thành như vậy, hiển nhiên đó không phải thứ tốt lành gì.
Ngọc Tu La do dự nói: "Nếu không, chúng ta vứt tháp rời khỏi đây đi? Chỉ cần phá tan tầng này cường lực không gian này..."
Bao Cốc nói: "Tùy tiện ngươi a, dù sao thì tháp cũng không phải của ta."
Ngọc Tu La nói: "Bảo tháp cho dù tốt, cũng phải xem có mạng để lấy hay không!" Nàng nói xong quay đầu đạp lên bậc thang đi đến ngoài tháp.
Bao Cốc không chuyển mắt nhìn chằm chằm mỗi một bước đi của Ngọc Tu La, phát hiện Ngọc Tu La cư nhiên thực sự đi ra ben ngoài, còn sắp đi đến kết giới.
Ngọc Tu La vừa bước nửa bước liền rụt chân lại, xuất ra một đạo thế thân phù tống xuất ra ngoài.
Thế thân phù mới vừa tống xuất đến kết giới liền hóa thành bụi mù tiêu tán.
Ngọc Tu La sợ đến cả người run rẩy, vẻ mặt kinh tủng quay đầu lại nhìn về phía Bao Cốc cùng Ngọc Mật, nói: "Ngay cả tình huống bên ngoài ta cũng chưa nhìn rõ, thế thân phù đã phá hủy..." Nếu như là nàng một người sống đi ra ngoài, chỉ sợ kết cục so với thế thân phù sẽ không tốt hơn bao nhiêu đi.
Ngọc Mật có thể cảm giác được sự lực lượng của cường lực không gian cùng cấm chế quan tài ở nơi này. Nàng không sợ cùng bất luận kẻ nào tranh đấu đánh giết, nhưng dưới loại sức mạnh cường đại vượt qua nàng mấy đẳng cấp tuyệt đối là thực lực áp chế trước mặt, nàng một chút biện pháp cũng không có. Đây là sức mạnh khiến nàng tuyệt vọng! Nàng nhìn bảo tháp, nhìn quan tài trong tháp, trầm ngâm một hồi, nói với Bao Cốc: "Bao Cốc, nếu như trong ba người chúng ta chỉ có duy nhất một người có hi vọng sống sót rời khỏi đây thì đó chỉ có thể là ngươi. Sau này trọng trách chấn hưng Linh Vân Phong giao cho ngươi." Nàng nói xong chậm rãi đi đến bên cạnh Bao Cốc, nhìn Bao Cốc, ôn nhu mỉm cười, nói: "Sau đó tự chiếu cố bản thân."
Bao Cốc trợn to một đôi trong suốt nhìn Ngọc Mật, cười hỏi: "Sư Tỷ đây là dự định dùng tính mạng của mình mở cho ta một con đường sống sao?" Nụ cười kia không có cảm kích, trái lại tràn ngập giễu cợt.
Bao Cốc nói: "Sư Tỷ, chúng ta không cần phải chết! Ngươi không phát hiện bị nhốt ở chỗ này không phải chỉ có chúng ta hay sao? Quan tài trong tháp nếu là vì niết bàn mà dùng, sao lại dùng dây xích phong kín kẽ giống như sợ thứ trong quan tài vùng dậy, Sư Tỷ, ta thiển cận, nhìn không ra linh phù trấn trên quan tài có phải là phong ấn phù hay không? Ta mắt mù, cũng không nhìn ra được, Sư Tỷ, ngươi cảm thấy ta nuôi không nổi ngươi? Tốt xấu gì sư muội ngươi hiện tại cũng có vài mẫu linh viên (vườn linh quả) cùng dược điền, cùng lắm thì nhốt ở chỗ này dùng vài năm tu luyện, chờ tương lai thực lực cường đại rồi lại xông ra ngoài."
Ngọc Tu La chăm chú nhìn quan tài bạch ngọc nhìn nửa ngày, lại quay đầu nhìn về phía Bao Cốc, yếu ớt hỏi: "Vạn nhất trong quan tài này chính là thiên niên cương thi đại tống tử, ngươi còn để nó ra ngoài dẫn chúng ta ra khỏi đây? Ngươi đã quên phản ứng của con Tiểu Thiên Hồ của ngươi khi nhìn thấy nó sao?"
Bao Cốc mạnh mẽ lôi Tiểu Thiên Hồ từ huyết thệ lệnh bài ra, nói: "Linh Nhi, cho dù ngươi sợ cũng nên nói cho bọn ta biết trong quan tài có cái gì đi?" Bản thân suy đoán không bằng hỏi Linh Nhi.