Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Các thôn dân vừa nghe nàng nói vậy, tức khắc nghĩ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Lâm thị đều trở nên không tốt, mang theo một tia phòng bị.
Có vị phụ nhân trong thôn vội vàng hưởng ứng nói: "Lâm gia nha đầu nói đúng. Hổ Tử nương, ngươi nên chăm sóc kỹ hài tử của ngươi đi. Nếu là có bệnh gì, nhưng ngàn vạn đừng chạy đến nhà người khác đi, đừng để gây hiểu lầm không đáng có a."
Lâm thị hung hăng liếc xéo phụ nhân như kẻ thù truyền kiếp của mình, trong lòng ảo não, cũng thật hận nhi tử nhà mình, tiểu tử này thật không biết giữ miệng, thì nàng cũng không đến nỗi mất hết cả thể diện như vậy.
"Hồ quả phụ, ngươi là cái đồ miệng thối, coi chừng ta xé nát cái miệng đó ra." Lâm thị hung hãn cả giận nói.
Hồ quả phụ cũng không phải loại người dễ chọc, "Ngươi bản lĩnh thì tới đây, xem người bị xé là ta hay ngươi, e là ta sẽ đập nát ngươi cái đồ đê tiện."
Hai người tức khắc chửi loạn lên, trong miệng lời nói ô uế không ngừng tuôn ra, chưa nói được hai câu, liền bắt đầu lao vào solo, người trong thôn nhanh chóng kéo hai người ra ngoài.
Hồ quả phụ tóc tán loạn, Lâm thị lại càng thảm, trên mặt bị long trảo thủ của đối phương cào cho hai phát, đau đến lệch miệng.
Lâm thị thấy nhị Hổ Tử giận sôi máu, đang muốn dần hắn một trận, nhị Hổ Tử thấy tình thế không ổn lập tức tốc biến chạy mất. Nhi tử chạy, Lâm thị không còn mặt mũi ở lại đây nữa, đành phải rút về.
Xem khi xem náo nhiệt một hồi, Lâm Diệp Nhi quay đầu cười đối với một chúng hương thân nói: "Các vị cũng thấy được, ta không có việc gì, các ngươi cũng không có việc gì. Hiện tại Lý đại phu cũng đã đi qua nghiệm chứng, nấm này là không có độc. Loại nấm này, huynh muội ba người chúng ta ngày hôm trước đã ăn rồi, hiện tại vẫn như cũ hảo hảo đứng ở chỗ này."
Thôn dân cũng dần dần tin tưởng, nhìn bọn họ trong viện phơi đầy nấm, có vài người đã động tâm tư. Nếu thật là có thể ăn được, sau vụ thu hoạch là bắt đầu mùa đông, có thứ này cũng không đến nỗi khổ sở lắm.
Lâm Diệp Nhi nhìn ra tâm tư của bọn họ, sợ bọn họ nhặt nhầm loại nấm độc, vội vàng bổ sung một câu, "Những cây này là không có độc, ta cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy có người ăn mới biết được. Nhưng những loại khác, có độc hay không ta không rõ ràng lắm, nhưng ta nhìn thấy có con vật ăn nấm, không lâu sau liền chết."
Lí chính minh bạch ý tứ trong lời nói của Lâm Diệp Nhi, đây là nhắc nhở mọi người nếu đi hái nấm, ngàn vạn không thể hái nhầm, "Lâm gia nha đầu, ngươi đưa một người một cây coi như hàng mẫu, đỡ phải có người hái nhầm."
Lâm Diệp Nhi tự nhiên sẽ không keo kiệt, đưa cho họ mỗi người một cây, họ đều tươi cười nói lời cảm tạ.
Đến khi mọi người đi rồi, Lâm Diệp Nhi kiểm tra thân thể Tiểu Đoàn Đoàn, nhìn xem có hay không bị thương ở chỗ nào, đến lúc xem trên cổ áo, nhìn thấy vệt đỏ trên cổ nàng, nhất thời lửa giận ngút trời.
Nữ nhân này thật đáng chết!
Lâm Võ sau khi trở về, nghe được việc này, cũng thực tức giận, tức giận đến nỗi định đi tìm nhị thẩm tính sổ, bị Lâm Diệp Nhi cản lại.
Nhị thẩm dù sao cũng là trưởng bối, dù thực chất là không xứng, nhưng cũng không thể bất kính, bằng không phải bị người đời lên án, nói xấu.
Ngày hôm sau, nữ nhân trong thôn sáng sớm đều lên núi hái nấm dại. Chỉ qua mấy ngày, trên núi gần như không còn một cây nấm nào có thể ăn được nữa.
Lâm Võ một bên phơi phơi nấm dại, một bên oán giận nói: "Tỷ, nếu tỷ không nói, thì toàn bộ nấm trên núi đều là của chúng ta. Bây giờ lên núi đệ tìm đỏ mắt cũng không thấy một cọng nấm nào."
Lâm Diệp Nhi cười nói: "Không sao cả, tỷ về sau tỷ sẽ thật tìm thật nhiều đồ ăn ngon khác cho đệ."
Trong thôn ngoài thôn, loại sự tình này muốn giấu cũng giấu không được. Nếu giấu không được còn không bằng nói ra, dạy cho người trong thôn, cũng coi như là làm việc thiện, để mọi người có thêm một loại thức ăn, đỡ phải chết đói.