Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền

Chương 67: Bán Thực Đơn



Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Phùng chưởng quầy kinh ngạc, "Có sinh ý tốt, ta đương nhiên vui lòng lắng nghe. Ngươi thử nói xem?"
"Chuyện này có thể đưa sinh ý của quý lầu nâng thêm một bậc."
Phùng chưởng quầy lại nổi lên hứng thú, nha đầu này khẩu khí nhưng thật ra không nhỏ, lời này nếu lúc trước nói ra, hắn tất nhiên sẽ không để trong lòng, ngược lại cảm thấy nha đầu này quá mức bừa bãi. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi kia, làm hắn có một chút chờ mong nàng sẽ đưa đến cho mình kinh hỉ gì.
"Ta cần mượn nhà ngươi phòng bếp dùng một chút."
"Có thể."
Phùng chưởng quầy mang theo người đi đến phòng bếp, hiện tại không phải thời gian dùng bữa, người ở phòng bếp cũng không vội vàng, vài tên đầu bếp đều đang ở hậu viện tán gẫu. Mấy người nhìn thấy đại chưởng quầy dẫn mấy tiểu hài tử tiến vào, đều tò mò lại đây.
"Không biết phòng bếp còn có đồ chua hay không?" Lâm Diệp Nhi hỏi.
Phùng chưởng quầy không nói gì, một người nam nhân trung niên tai to mặt lớn trả lời: "Còn có một chút."
Lâm Diệp Nhi gật gật đầu.
Phùng chưởng quầy giới thiệu với Lâm Diệp Nhi: "Vị này chính là chủ bếp của bổn tửu lầu Lâm sư phó."
Lâm Diệp Nhi đối với nam nhân mập mạp hơi hơi gật đầu, "Lâm sư phó."
Nam nhân trung niên mập mạp hỏi: "Chưởng quầy đây là?"
Phùng chưởng quầy lắc đầu, mơ hồ cũng đoán được một ít.
Lâm Diệp Nhi cười nói: "Làm vài món ăn để chư vị nếm thử mà thôi."
Nàng nấu ăn?
Vài tên đầu bếp đều trừng lớn mắt, nha đầu này tay nghề sao có thể so sánh với bọn họ. Bọn họ chính là tập hợp những người có trù nghệ tốt nhất huyện Đan Dương.
Vài tên đầu bếp khinh thường, trong đó một người trêu ghẹo nói: "Tiểu nha đầu, ngươi hẳn là chưa từng được nếm thử đồ ăn chúng ta làm đi." Câu này có ý tứ là, nàng chính là ếch ngồi đáy giếng, tự cho là đúng.
Đồ ăn của Túy Tiêu Lâu nếu là mấy ngày trước, thật đúng là chưa ăn qua. Nhưng ngày hôm qua ở trong phủ Huyện thái gia, cả bàn ăn đều là những món ăn sở trường của đầu bếp Túy Tiêu Lâu. Ăn xong những món kia, Lâm Diệp Nhi thêm phần khắc sâu nhận thức được sự thiếu thốn về văn hóa ẩm thực của thế giới này.
Gia vị được dùng ít đến đáng thương, rất nhiều thứ ở đây có thể gia vị, tỷ như: Tỏi, hành, gừng, ớt cay linh tinh, trừ bỏ ớt cay ở ngoài, chúng hầu như đều được sử dụng ở các lĩnh vực khác. Tỷ như: Gừng.
Nhớ trước đây nàng không mua gừng ở cửa hàng tạp hóa, mà là mua từ tiệm thuốc. Ở chỗ này gừng được xem như dược liệu mà sử dụng.
Lâm Diệp Nhi không cãi cọ, thể hiện châm ngôn "nói ít làm nhiều".
Lâm Diệp Nhi không để bụng đi vào phòng bếp, mấy người đi theo tiến vào, Lâm Diệp Nhi nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, nguyên liệu có thừa, nhưng gia vị có thiếu.
"Ta yêu cầu mấy thứ này." Lâm Diệp Nhi nói những nguyên liệu cần thiết, để Phùng chưởng quầy cho người đi mua.
Tất cả mọi người tò mò, mấy thứ này có ích lợi gì.
Chờ đến khi tiểu nhị mua được đầy đủ nguyên liệu, Lâm Diệp Nhi quay đầu đối với mấy người, "Ta nấu ăn, không thích có người nhìn." Nói nữa, nếu cho các ngươi nhìn hết, ta còn như thế nào cùng phùng chưởng quầy nói sinh ý.
Phùng chưởng quầy hiểu rõ, đuổi vài tên đầu bếp ra khỏi phòng bếp, để lại Lâm gia huynh muội ba người.
Nàng xắn tay áo lên, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Lâm Võ ở một bên trợ giúp, Tiểu Đoàn Đoàn an tĩnh ngồi ở một bên.
Lâm Diệp Nhi chuẩn bị ba món ăn, thịt ba chỉ muối chua, cá trích muối chua, đậu hũ dưa chua.
Có Mặc Mặc mới biết nó là món gì, ta chỉ để tên sao cho đẹp thôi nha ^^
Món đầu tiến, thịt ba chỉ muối chua, lấy bốn lạng thịt ba chỉ cùng đồ chua, đem thịt ba chỉ cắt thành lát nhỏ, bỏ vào trong nồi xào, đến khi thịt bắt đầu có mùi thơm, đảo lại mặt kia của lát thịt, cho đến khi phần thịt mỡ có màu vàng và khô lại.
Sau đó lại lấy thịt ra, lại đem đồ chua bỏ vào trong nồi xào, đến khi có mùi thơm, rồi thả thịt ba chỉ vào lại, xào với nhau, bỏ ra đĩa lại rắc một chút hành, một món thịt ba chỉ muối chua thơm nức mũi được đặt lên bàn.
Tiểu Đoàn Đoàn bị mùi hương kia làm cho đôi mắt sáng như đèn flash, đừng nói là nàng, ngay cả đám người Phùng chưởng quầy ở bên ngoài chờ, lúc mùi thơm kia bay ra, bụng đột nhiên sôi ùng ục, hương vị câu nhân miễn bàn, một đám duỗi dài cổ vịt chờ.