Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 40: Đông thú chi tranh (2)



Tiểu nữ nương bên phía Tứ Hoàng Tử rõ ràng là do Yến thất cô nương của phủ Anh quốc công đứng đầu. Lúc đến phủ Anh quốc công ăn tiệc mừng thọ vào mùng bảy tháng chạp, Chiết Tịch Lam đã từng gặp nàng ấy.

Yến thất cô nương cũng nhớ rõ nàng. Nàng kéo tay Chiết Tịch Lam, vô cùng vui vẻ nói: "Ngày ấy ta đã muốn nói chuyện với cô nương rồi... Cô nương thật là xinh đẹp. Chỉ tiếc thời gian lúc sau không nhiều, cô nương lại bị Trưởng công chúa gọi đi, không có cơ hội kết bạn."

"Lần này lúc tới Nam Sơn ta còn nghĩ, phải cùng trò chuyện với cô nương."

Chiết Tịch Lam liền cười, thoải mái hào phóng: "Ta cũng nhớ rõ Thất cô nương, cô nương mặc xiêm y màu lam kiểu hoa mẫu đơn phía trên còn thêu một con bướm nữa, người khẽ động một cái là con bướm kia sẽ trở nên thật sống động."

www.wattpad.com/user/thilathila

Yến thất cô nương vô cùng kinh ngạc, bất ngờ: "Cô nương nhớ rõ ư... Ta cố ý mặc."

Có cô nương cười lên ngay: "Chỉ có ngươi là đỏm dáng."

Phó Sư Sư đứng ở một bên, chỉ cảm thấy hãnh diện... Tuy rằng người được chú ý không phải nàng ta mà là Chiết Tịch Lam, nhưng hai người bọn họ là mặc chung một cái quần mà lớn lên, nên cũng chẳng phân biệt nữa, nàng ta coi như là chính mình nổi bật.

Đứng ở trong đám nữ nương, nàng ta cảm thấy bản thân cao lớn hơn ngày thường, không còn thấp thấp bé bé nữa, lớn tiếng nói: "Ta đã nói với các người từ lâu rồi còn gì, Lam Lam là xinh đẹp nhất!"

Nàng ta thả ra lời hung ác: "Hôm nay chắc chắn nàng có thể bắn một con ưng bằng một mũi tên!"

Yến thất cô nương cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với Phó Sư Sư, cười nói: "Sư Sư, có được lời tốt lành của ngươi, lần này chúng ta đi săn, cho dù không săn được ưng, cũng phải săn được chim rừng khác."

Lúc này, các cô nương cùng nhau nói cùng nhau đi về phía trước đi, Thịnh Trường Dực lại không có di chuyển. Chiết Tịch Lam có quay đầu lại liếc hắn một cái, thấy hắn vẫn đứng trong gió lạnh nhìn nàng như trước, có một nháy mắt như vậy, nàng cảm giác dường như mình là học trò gian khổ học tập mười năm được đưa đi trường thi, mà hắn chính là tiên sinh đưa nàng đi đến trường thi.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi. Con đường phía trước xa xa, nàng cũng không biết có cái gì đang chờ nàng, nhưng nàng có thể cảm giác được, trải qua chuyện này, có lẽ nàng sẽ đạt được một ít học thức khác.

Những thứ học thức này không học được trong sách, cho nên hắn tay nắm tay bắt đầu chỉ dạy cho nàng.

Chuyện này không làm cho nàng sợ hãi, nàng vẫn có hơi kích động như trước.

Cũng có một khắc như vậy, nàng hoài nghi hắn có phải là người đáng tin hay không, đẩy mình ra đứng ở trước mặt mọi người như thế, có thể khiến cho mình phải nhận lấy thương tổn hay không, có thể làm cho mình trở thành bia ngắm hay không, nhưng ngay lập tức ý nghĩ này đã bị ép xuống.

Nàng nghĩ, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người. Nàng đã giao chuyện của Tùy Du Chuẩn cho hắn, được rất nhiều chỗ tốt từ chỗ hắn, nếu như ngay cả chút tin tưởng ấy cũng không có, vậy tiếp sau cũng không thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi với nhau nữa.

Con người ta là trưởng thành từng chút một, đến kinh đô mới một tháng ngắn ngủi, nàng đã càng ngày càng điềm tĩnh, làm việc cũng quyết đoán hơn nhiều.

Chiết Tịch Lam không suy nghĩ nhiều nữa, xoay người lên ngựa, nắm chặt dây cương, tư thế hiên ngang, giành được tiếng trầm trồ khen ngợi của nhóm các cô nương.

Một đám người phóng ngựa về phía trước, thoáng chốc đã biến mất ở nơi xa.

Thịnh Sóc đi lên phía trước, cảm khái nói: "Thế tử gia, Chiết cô nương thật lợi hại, không hề sợ chút nào, như vậy đã thích ứng được rồi."

"Người nhìn nàng xem, ở giữa một đám quý nữ, lại không hề lạc lõng chút nào."

Thịnh Trường Dực cười cười: "Ừ, nàng vốn thông minh như vậy, chỉ là thiếu một đôi cánh thôi."

Hắn quay người mà đi: "Đi thôi, chúng ta cũng phải làm chính sự rồi."

..............

Tiến vào trong rừng, Ban Minh Nhụy vừa cưỡi ngựa vừa nói với Chiết Tịch Lam: "Hôm nay chúng ta không nên đi sâu vào rừng."

Chiết Tịch Lam cũng cảm thấy đúng, nàng giương cung bắn tên, bắn thẳng ra, một con gà rừng đã bị bắn trúng.

Nàng kinh ngạc: "Sao không biết bay nhỉ?"

Ban Minh Nhụy ho khan một tiếng: "... Ngày đông như thế này, nào có nhiều chim rừng như thế, đại đa số là người ta thả vào."

Chiết Tịch Lam cười nói: "Hoá ra là như vậy."

Người kinh đô thật biết chơi.

Yến thất cô nương vốn ở bên trái các nàng, trông thấy một con nai chạy qua trước mặt, lập tức kêu: "Bắn trúng nó, buổi tối chúng ta nướng thịt nai ăn."

Mấy cô nương nghe vậy cưỡi ngựa đuổi theo, Chiết Tịch Lam cũng đi theo, nhưng mắt nhìn không phải nai, mà là người phía trước con nai.

Lúc này Yến thất cô nương cũng đã nhìn thấy, cười nói: "Là Thục Hoa à."

Một mình nàng ấy đánh ngựa về phía trước, nhỏ giọng lên tiếng nói với cô nương trước mặt.

Những người khác cũng lần lượt đi qua, Chiết Tịch Lam kéo Ban Minh Nhụy lại không nhúc nhích. Phó Sư Sư nhìn một đám cô nương nói chuyện phía trước, nhìn lại Chiết Tịch Lam không hề di chuyển chút nào, vẫn là lựa chọn đi theo tỷ muội tốt Lam Lam của nàng ta.

Nàng ta còn nhỏ giọng tố cáo với Chiết Tịch Lam: "Là Tần Thục Hoa, lúc ta vừa tới kinh đô, nàng ta đã bắt nạt ta."

Nàng nói: "Đường tỷ của nàng ta là Thái Tử Phi, ngày trước hung hăng càn quấy, một năm gần đây mới tốt chút."

Có điều...

Nàng ta nhìn trái lại nhìn phải: "Ồ... Tam cô nương và Tứ cô nương trong nhà nàng ta đâu? Hai cô nương kia cũng rất biết nói chuyện, mỗi lần Tần Thục Hoa cãi nhau với xong, đều là Tam cô nương và Tứ cô nương cùng nhau nhận lỗi, ta thích các nàng."

Chiết Tịch Lam: "Ngươi nói Tần Tam và Tứ cô nương đều không ở đây?"

Phó Sư Sư gật đầu khẳng định: "Không ở đây!"



Chiết Tịch Lam hỏi nàng: "Ngươi luôn cãi nhau với vị Tần cô nương này?"

Phó Sư Sư gật đầu, kiêu ngạo nói: "Đúng vậy... Không chỉ cãi nhau thôi đâu, chúng ta còn đánh nhau nữa, trước kia cũng từng đánh nhau trước mặt Bệ hạ luôn rồi đó."

Chiết Tịch Lam nhìn thật sâu: "Phải không..."

Đúng vào lúc này, các cô nương phía trước đã bắt đầu cãi nhau từ lúc nào không hay, câu này lại thêm lớn tiếng hơn câu kia.

Phó Sư Sư sốt ruột muốn chết, nóng lòng muốn thử: "Rất lâu ta chưa cãi nhau với nàng ta rồi, Lam Lam, chúng ta đi cãi nhau đi."

Chiết Tịch Lam: "..."

Có đôi khi, thật sự nàng cảm thấy Phó Sư Sư mà làm kẻ địch thì tốt rồi.

Nhưng Phó Sư Sư lại tự có lý lẽ của mình: "Trước kia chỉ cãi nhau với Tần Thục Hoa, thắng hay không ta cũng sẽ bị a tỷ đánh một trận, may mà Bệ hạ cảm thấy ta là người ngay thẳng, còn khen ta không câu nệ tiểu tiết."

"Bây giờ là cãi nhau cả đám, bây giờ chúng ta đi cãi nhau, thì cũng không bị người trong nhà mắng nữa."

Thấy người phía trước càng cãi nhau càng lớn tiếng, nàng ta cũng không nhịn được nữa, kéo Chiết Tịch Lam cùng Ban Minh Nhụy xông về phía trước: "Nhanh chút đi, đi trễ lại không cãi nhau được nữa."

Quả thật như lời nàng ta nói, cô nương hai bên càng ngày càng cãi nhau lợi hại. Yến thất cô nương sa sầm mặt, ánh mắt không thể gọi là có ý tốt.

Vừa rồi lúc đến, Tam ca ca bảo nàng đến bảo vệ Chiết cô nương. Tam ca ca trải qua kiếp nạn, vừa về đến nhưng cũng không thể nghỉ ngơi, vẫn phải dốc hết sức lực như trước, vì sinh tử của phủ Anh quốc công mà không ngừng vạch kế bày mưu.

Huynh ấy bảo nàng đến che chở Chiết cô nương, nàng cũng hiểu. Việc này hôm nay, người sáng suốt đều biết là hướng về phía Thái tử.

Mà nhà các nàng hiện tại xem như là người của Tứ Hoàng Tử. Thái tử chịu thiệt, thì chính là Tứ Hoàng Tử được lợi, nàng bảo vệ Chiết Tịch Lam, chính là bảo vệ thể diện của Tứ Hoàng Tử.

Đại tỷ tỷ là Tứ Hoàng tử phi, lúc nãy cũng cố ý phái bà tử tới nói, tuy rằng không có nói rõ hôm nay phải đè ép nhóm người bên phía Thái tử, nhưng cũng nói, không thể thua.

Ở kinh đô sau khi Thái tử và Tứ Hoàng Tử tranh đấu ngày càng kịch liệt, thì không chỉ tranh đấu ở trên triều đình, ở hậu cung, mà còn có trong ngày thường của những tiểu nữ nương các nàng nữa.

www.wattpad.com/user/thilathila

Thua, thể diện khó coi.

Nhưng nàng chỉ muốn thắng trong việc cưỡi ngựa bắn cung, thắng cũng phải thắng được đàng hoàng đứng đắn, không phải như phụ nhân đanh đá trên phố cãi nhau giống hiện tại.

Nàng thầm nghĩ đen đủi, mấy cô nương Tần gia đều không tệ, mọi người nghiêm túc so một trận là được, ai biết vậy mà lại đụng phải Tần Thục Hoa.

Tần Thục Hoa... là kiểu người giống Phó Sư Sư.

Người này vừa thấy mặt đã tìm cách mắng người, trước là nói chuyện móc mỉa, sau là trực tiếp mắng chửi người, chỗ này của các nàng cũng có mấy cô nương nóng tính, lập tức tranh chấp lại.

Đang trong lúc đau đầu, Phó Sư Sư lại cưỡi ngựa đến. Yến thất cô nương càng thêm đau đầu.

Nàng nghe thấy Phó Sư Sư mắng chửi người ta: "Đánh rắm cẩu gia gia nhà ngươi, ngươi nói chuyện làm sao lại khó nghe như thế hả."

Cô nương hai bên khó có được đồng thời yên tĩnh trong giây lát, sau đó thì bắt đầu trở nên không thể nào khống chế nổi nữa.

Mắng mắng chửi chửi, Yến thất cô nương nghe thấy Tần Thục Hoa mắng: "Nữ nhân Vân Châu các ngươi, đều là như vậy sao! Nguyên một đám thô lỗ không chịu nổi, một đám phụ nhân chanh chua không có giáo dưỡng."

Phó Sư Sư: "Ta nhổ vào... Ngươi mới chưa từng đọc sách, cả nhà ngươi đều chưa từng đọc sách! Một cái tiểu nương bì, hôm nay ta đánh chết ngươi!"

Nàng ta còn muốn động thủ nữa.

Yến thất cô nương vội vàng can ngăn: "Thọ yến của Bệ hạ, không thể đánh được."

Tần Thục Hoa thấy Phó Sư Sư bị giữ chặt, cười lớn một tiếng: "Ha, ngươi tưởng ngươi là ai chứ, kẻ sa cơ thất thế ở thôn quê Vân Châu đến, một chút kiến thức cũng không có, trước kia nhường ngươi một lần, ngươi còn tưởng bản thân là một kẻ lợi hại."

Phó Sư Sư mắng to: "Tiện nhân, ngươi mới là kẻ sa cơ thất thế, ngươi cũng không phải một kẻ lợi hại."

Rồi sau đó cực kỳ tủi thân nhìn về phía Chiết Tịch Lam: "Lam Lam, ngươi giúp ta mắng nàng ta đi."

Chiết Tịch Lam cưỡi ngựa đứng ở phía sau cười dịu dàng, cùng với một câu nói kia của Phó Sư Sư, tất cả các cô nương đều nhìn về phía nàng.

Ban Minh Nhụy nói thầm một câu đồng đội heo, muốn tiến lên thay cho Chiết Tịch Lam, lại bị nàng ngăn lại.

Trong lòng Chiết Tịch Lam càng ngày càng hiểu rõ sân khấu kịch hôm nay nên xướng kịch gì. Nàng giục ngựa tiến lên: "Tần cô nương, Vân Châu mặc dù nằm ở nơi hoang vắng, nhưng lại gần Đại Kim, thường xuyên đánh trận, bên đó võ tướng nhiều, đồ ăn thức uống đơn sơ, đúng là không có kiến thức như ngài."

Tần Thục Hoa sớm đã biết được ván cờ này hôm nay là hướng về phía Tần gia bọn họ từ chỗ Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ. Tam tỷ tỷ nói, năm đó chính là bởi vì phụ thân của Chiết Tịch Lam, đường gia gia mới chết, bọn họ có huyết thù với Chiết gia.

Nhà bọn họ nhân từ, không giết chết Chiết Tùng Niên, nhưng người ta không hề nghĩ như vậy, lại còn quay lại báo thù.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Thục Hoa lại cảm thấy ngột ngạt.

Nàng ta không được tính là thông minh, tính tình bốc đồng, nhưng Tam tỷ tỷ và Tứ tỷ tỷ lại luôn dọn dẹp mọi chuyện cho nàng ta. Vừa rồi vẻ mặt hai người ảm đạm, còn nói đến các đường tỷ đã chết, cùng với Thái tử phi a tỷ sợ là không sống được lâu nữa, làm cho trong lòng nàng ta càng thêm căm phẫn cùng ấm ức.

Lúc này đụng phải Chiết Tịch Lam, sự tức giận trong lòng có hơi không khống chế nổi. Nàng ta bản tính cáu tiết, tương tự với Phó Sư Sư, nghĩ tới những a tỷ đã lần lượt chết đi trong những năm qua, cơn giận trong lòng thoáng chốc bùng lên, cười lạnh một tiếng, hừ nói: "Loại kiến thức này, là phụ mẫu dạy bảo mà thành. "

"Kinh đô gả nữ, kẻ không có mẫu thân dạy bảo, không làm tông phụ, Chiết cô nương, ngươi biết là đạo lý gì không?"

Rồi sau đó cười nhạo một tiếng: "Cho dù là không có a nương, kinh đô có câu nói, gọi là trưởng tỷ như mẫu, nếu như có trưởng tỷ, cũng có thể được dạy bảo chút ít, có điều... Nếu như mẫu thân và trưởng tỷ đều đã qua đời rồi, ngươi nói xem người này, có thể có mối duyên tốt sao?"

"Còn nữa, ta còn nghe nói, có một số cô nương phụ thân cũng mặc kệ mọi chuyện, vứt nàng ta trong nhà cho thô sử bà tử dạy dỗ, xì... Thay vì nói là tiểu thư, không bằng nói là thô sử nha hoàn."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt cô nương hai bên đều kịch liệt thay đổi.

Các nàng đều biết, mẫu thân và a tỷ của Chiết Tịch Lam chết thảm... Đây là lời mà vừa nãy Vân Vương Thế Tử trần tình với Bệ hạ.

Mà cha nàng, vừa nãy cũng được Hoàng đế nói muốn lật tra quan lục, loại tình huống này, làm sao có thể nói nàng không mẫu không tỷ không cha giáo dục.

Mà người biết chút nội tình, đều biết cái chết này còn liên quan tới Tần gia.

Phó Sư Sư tức giận đến toàn thân phát run: "Cái đồ đê tiện nhà ngươi, ngươi có tin ta đánh chết ngươi hay không! Ngươi có nương thì thế nào, đâu khác gì không có nương đâu."

Yến thất cô nương cũng tức giận nói: "Ta vẫn luôn biết ngươi là một kẻ không biết lựa lời, nhưng không ngờ ngươi lại ác độc đến thế."

Nàng vội vàng nhìn Chiết Tịch Lam, cảm thấy hổ thẹn với việc huynh trưởng giao phó, vẫn để cho nàng ấy bị người khác ức hiếp.

Nhưng một cái liếc mắt như vậy, nàng đã bị dọa sợ.

Chỉ thấy Chiết Tịch Lam không biết lúc nào đã giương cung xong rồi, trực tiếp đối mặt với Tần Thục Hoa.

Nàng cực kỳ hoảng sợ, thầm nghĩ thế nào mà người này cũng là một kẻ tàn nhẫn.

Nàng vội nói: "Chiết cô nương, cô nương đừng xúc động."

Tần Thục Hoa lại mỉa mai: "Ngươi uy hiếp ta? Ngươi bắn đi, có bản lĩnh thì ngươi..."

Còn chưa nói hết lời, đã thấy mũi tên ở phía đối diện đột nhiên bắn ra, phóng về phía nàng ta, nàng ta sững sờ nơi đó, thậm chí ngay cả động đậy cũng không dám. Mà cũng không dám động đậy lung tung, bởi vì mũi tên đã lướt qua tóc nàng ta, bắn tới phía sau.

Nếu nàng ta động đậy, thì mặt nàng ta đã bị quẹt xước.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng. Chỉ có Phó Sư Sư cười lớn lên: "Ha ha! Lam Lam của chúng ta, đã từng giết mã tặc, không hụt phát nào! Bắn không chết ngươi!"

Lúc này Tần Thục Hoa mới hoàn hồn: "Chiết Tịch Lam, ngươi lớn mật!"

Chiết Tịch Lam liền nhún nhún vai, cười cười: "Ta chỉ săn thú thôi mà."

Tần Thục Hoa: "Ngươi còn muốn ngụy biện..."

Đang muốn giận dữ, thì thấy người bên cạnh kéo tay áo nàng ta: "Thục Hoa... Đúng là nàng ta đã bắn trúng một con nai."

Chính là con nai mà vừa nãy bọn họ truy đuổi.

Phía sau lưng Tần Thục Hoa cứng đờ, xoay người nhìn lại, quả nhiên thấy một con nai bị bắn chết ở cách đó không xa, mũi tên vừa mới xuyên qua lọn tóc nàng ta đang cắm ở cổ con nai kia, toàn bộ cỏ khô ở trên mặt đất xung quanh đều bị nhiễm máu tươi của con nai.

Mà lúc này, Chiết Tịch Lam xoay người xuống ngựa, đi nhanh mấy bước, đi đến bên phía con nai. Nàng vẫn là cười nhẹ như trước, đi đến trước mặt con nai, rồi sau đó nhìn thoáng qua đám người, nhìn về một cô nương giắt đao bên hông nói: "Có thể mượn đao của cô nương dùng một lát được không?"

Cô nương kia sang sảng đồng ý: "Được, ta đưa tới cho ngươi."

Nàng ấy cũng xoay người xuống ngựa, đưa đao tới: "Ngươi muốn làm thế nào?"

Chiết Tịch Lam đón lấy đao, một đao xuống dưới, đã cắt đứt đầu con nai.



Chỉ thoáng cái như vậy, tất cả mọi người có mặt không còn ai dám nói chuyện nữa. Nhóm tiểu nữ nương đi cùng Yến thất cô nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt đều dâng lên một phần khâm phục.

Nếu như nói, vừa nãy các nàng là đi theo Yến thất đến giúp người, thì hiện tại lại là thật sự đã công nhận cô nương Vân Châu một mũi tên bắn chết con nai, một đao chém xuống đầu nai này.

Nàng không tranh cãi với Tần Thục Hoa, chỉ dùng một mũi tên đã chứng minh bản thân.

Một người trong đó liền cười nói: "Bản lĩnh này, ta chưa từng được thấy đâu."

"Không biết Thục Hoa ngươi từng được thấy chưa... Bộ dạng sợ tới mức không dám nhúc nhích vừa nãy của ngươi, có lẽ là chưa từng được thấy rồi."

Phó Sư Sư lại lần nữa nở mày nở mặt, nàng ta coi như là đã biết được cái từ này làm sao mà có rồi, nàng cảm thấy lông mày của mình hất lên, còn muốn thở mấy hơi ra ngoài nữa.

Nàng ta cười ha ha, nói: "Đâu chỉ là sợ tới mức không dám nhúc nhích, Tần Thục Hoa còn suýt chút tiểu ra quần luôn đấy!"

Tần Thục Hoa bị mỉa mai như vậy, nào còn nhịn được nữa, xoay người xuống ngựa muốn đi đánh người, Phó Sư Sư đâu có sợ, xoay người xuống ngựa liền vung nắm đấm, trong lúc nhất thời tình cảnh đã trở nên không thể khống chế nổi.

Yến thất cô nương buồn chết mất, nhưng người đánh nhau càng lúc càng nhiều, nàng xoay người nhìn lại, lại thấy Chiết Tịch Lam vốn điềm tĩnh không biết từ lúc nào cũng đã gia nhập vào chiến cuộc, một nắm tay một người, đặc biệt đánh Tần Thục Hoa đến thảm.

Chỉ chốc lát sau, mặt Tần Thục Hoa đã sưng lên.

Xong rồi. Nàng nghĩ.

Nhưng mà nhìn mặt của đối phương, nàng lại thấy có chút hả giận.

Nên! Cho nàng ta mắng người khác là nương chết không có người dạy bảo.

Nhưng xảy ra loại chuyện này, hiển nhiên dễ thấy, tất nhiên là không thể bỏ qua.

Một đám người các nàng, đã bị dẫn tới trước mặt Bệ hạ.

Lúc các nàng đến, Hoàng đế đang trêu đùa Thập Tứ Hoàng Tử.

Tuổi tác lớn rồi, đặc biệt yêu thích tiểu nhi tử. Hiện giờ Thập Tứ Hoàng Tử đã ba tuổi, rất biết nói chuyện, mềm mại mại, cực kỳ giống bánh bao.

Hoàng đế hôn hắn một cái, cảm khái nói: "Đến lúc Thập Tứ trưởng thành, cũng không biết trẫm có còn sống hay không."

Hoàng Hậu nghe vậy hoảng sợ, vội vàng nói: "Bệ hạ, không nên nói bậy."

Nhưng Phó phi lại liếc ông ta một cái, khẽ cười nói: "Người cũng đừng hù dọa Hoàng Hậu nương nương, sức khỏe người như thế nào, thần thiếp còn không biết sao?"

"Người nhanh chút tìm tức phụ cho tiểu nhi tử đi ạ, người còn phải đặt tên cho con của nó nữa đấy."

Một câu này, khiến cho sắc mặt Hoàng Hậu và đám người hậu cung trở nên u ám không rõ, lại làm cho Hoàng đế ngay lập tức mặt mày vui vẻ: "Phải, còn phải cưới tiểu tức phụ cho tiểu nhi tử của chúng ta nữa."

Hoàng Hậu khẽ động môi: "Phó phi nói không sai."

Hoàng đế thấy dáng vẻ bà ta như vậy liền không vui. Ông và Hoàng Hậu là phu thê từ thời niên thiếu, lúc còn trẻ Hoàng Hậu cũng là người thông minh, ai ngờ già rồi, lại già trở nên hồ đồ, những việc mà bà ta làm ngày càng thêm ngu xuẩn.

Ví dụ như chuyện của Tùy Gia. Ông nghĩ đến chuyện này liền cau mày, lại chán ghét Hoàng Hậu. Đang muốn mượn việc này răn dạy bà ta vài câu, thì thấy một đám cô nương bị thương, mặt sưng phù, đầu tóc bù xù, bị đám thái giám dẫn về đến.

Hai người Tần Thục Hoa và Phó Sư Sư đi tuốt ở đằng trước vẫn vừa đi vừa mắng nhau.

Hoàng đế nhếch khóe miệng.

Hai kẻ đần này tại sao lại đánh nhau rồi.

Ông đưa Thập Tứ Hoàng Tử cho Phó phi, buồn cười hỏi: "Đây lại là làm sao vậy?"

Tần Thục Hoa ngẩng đầu: "Bệ hạ, người nhất định phải làm chủ cho thần nữ."

Hoàng đế nhìn kỹ một chút... Thiếu chút nữa không nhận ra được, ông ta bật cười nói: "Thục Hoa à, ngươi làm sao, làm sao mà bị Sư Sư đánh thành như vậy rồi."

Hoàng đế cười cười, Tần Quỹ lại thở phào một hơi. Ông ta nhanh chóng đứng lên, đi đến quỳ ở chính giữa: "Bệ hạ, có lẽ là các tiểu nữ nương vui đùa, không sao đâu ạ."

Dường như ông ta vô cùng sợ hãi, dập đầu nói: "Bệ hạ, người cũng đã biết, Thục Hoa tính tình bốc đồng, nhất định là nó lại mắng người ta, nên mới bị đánh."

Phó Sư Sư hứ một tiếng: "Mắng người? Nàng ta còn đánh người đấy!"

Hoàng đế lại thấy Tần Quỹ ngẩng đầu, thở dài với Phó Sư Sư: "Phó Tam cô nương, các ngươi đừng luôn đánh nhau."

Năm nay Tần Quỹ chừng sáu mươi tám tuổi. Một cái mặt già trong vài năm này, trải qua gian nan vất vả, tóc đã bạc trắng từ lâu, già nua không còn hình dáng.

Hoàng đế sinh lòng trắc ẩn.

Tần Quỹ cũng được tính là cữu cữu của ông ta. Cữu cữu ruột của ông ta là Tần Trung, năm đó sau khi bị giết, vẫn luôn là nhi tử của Tần Trung chủ trì công việc của Tần gia, Tần Quỹ cũng không nhúng tay trong công việc của cải của Tần gia, chỉ làm chút việc làm ăn.

Nguyên nhân Hoàng đế giữ lại ông ta, cũng là vì cảm thấy ông ta trung thực, nghe lời.

Hiện giờ, Tần gia người chết, người bị thương, Tần Quỹ giống như chim sợ cành cong, tôn nữ nhà mình bị đánh thành như vậy cũng không dám tức giận, lại phải thoả hiệp với một tiểu bối.

Trong lòng Hoàng đế không vui. Ông ta đột nhiên nhớ tới cực kỳ lâu lúc trước, Tần Quỹ cũng từng nâng ông ta trên vai, cười nói: "Tiểu điện hạ, về sau thần kiếm cho người thật nhiều thật nhiều bạc."

www.wattpad.com/user/thilathila

Nhớ đến việc này, ông ta thở dài nói: "Tất cả đứng lên đi, đừng quỳ nữa, chẳng qua là tiểu nhi nữ đánh nhau thôi, không tính là cái gì cả."

Mà lúc này, một ít người nghe nói xảy chuyện cũng vội vàng quay lại, đều là muội tử hoặc là nữ nhi nhà mình, sao mà không đau lòng được.

Nhưng Bệ hạ nói đều không là gì cả, vậy thì không là gì cả.

Lúc này Thịnh Trường Dực đã ngồi vào chỗ ngồi, đối diện với hắn chính là Trưởng công chúa Khang Định.

Hai người liếc nhau, lại nhìn đi chỗ khác.

Tùy Du Chuẩn nhìn một vòng trên người Chiết Tịch Lam, sau khi thấy nàng không có vết thương, mới uống xuống một chén rượu. Hắn nhìn về phía Yến Hạc Lâm.

Chuyện hôm nay, nhất định là Yến gia bắt tay với nhóm người bên phía Tứ Hoàng Tử làm, Thịnh Trường Dực có lẽ là đảo hướng về phía Tứ Hoàng Tử, chỉ có điều, bọn hắn đẩy Tiểu Sơn Phong ra làm cái gì?

Hắn cau mày, hết sức khó chịu.

Phó Lý đã lửa giận bừng bừng từ lâu, ngồi ở bên cạnh Yến Hạc Lâm nói: "Lam... muội muội đáng thương của ta, sao lại bị ức hiếp rồi!"

Trong mắt Yến Hạc Lâm mang theo một chút sắc thái kì lạ, lắc đầu nói: "Không có việc gì... nàng còn chưa nói gì đâu."

Ban Minh Kỳ đã sốt ruột đến mức đổ mồ hôi, quẻ của hắn thật là không linh, không phải tính ra cho biểu muội hôm nay thích hợp xuất hành rồi sao?

Hắn thở dài, hiện giờ phải làm sao đây.

Tất cả mọi người có mặt ở đây chỉ có Phó Sư Sư là không hiểu ý của Hoàng đế. Nàng nói lớn tiếng hơn: "Tần lão đại nhân, ngài về giáo dục lại nàng ta đi ạ, nàng muốn leo lên trời rồi!"

Nàng ấm ấm ức ức nói: "Tất cả mọi người đều nghe thấy, nàng ta vậy mà mắng Lam Lam không có mẫu thân không có trưởng tỷ dạy bảo! Còn mắng Lam Lam không có cha quản, là một thô sử nha hoàn."

Nói đến đây, nàng cũng đã sắp khóc rồi: "Thế nhưng còn mắng chửi người ta không có nương, quá đáng quá rồi."

Tần Quỹ lai lập tức nói: "Phó Tam cô nương yên tâm, lão hủ về nhất định dạy dỗ..."

Hắn còn chưa nói hết câu, lại nghe Chiết Tịch Lam bên người đột nhiên nói chuyện.

Nàng vẫn mang theo cây cung kia trên lưng, cao giọng nói trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người: "Bệ hạ, người đừng trách tội Phó Tam cô nương, nàng cũng là bênh vực kẻ yếu là thần nữ."

"Tần cô nương mắng thần nữ là kẻ sa cơ thất thế đến từ Vân Châu, không có kiến thức, mắng thần nữ là nương và a tỷ đã chết, không có ai dạy bảo, không có giáo dưỡng."

Nàng cung kính, nói: "Phó Tam cô nương tức giận không chịu được, nên mới đáp trả vài câu, chọc cho Tần cô nương tức giận, mới động thủ đánh người."

Tần Thục Hoa giận dữ: "Là ngươi dùng tên bắn ta trước!"

Phó Sư Sư: "Nàng bắn nai!"

"Là bắn ta!"

"Là nai!"

Hoàng đế phiền không chịu nổi, mi tâm đã sắp kẹp chết được một con muỗi.

Tần Quỹ nhìn thấy, càng thêm thở phào nhẹ nhõm, vẫn là một gương mặt suy yếu như cũ, chắp tay nói: "Chiết cô nương, thật xin lỗi, Thục Hoa nói hươu nói vượn, ta biết chắc chắn cô nương sẽ không cố ý dùng cung tên bắn nó..."



Chiết Tịch Lam lại không lại để cho ông ta nói xong, mà chặn ngang lời ông ta rồi nói: "Nàng ta không có nói hươu nói vượn!"

Nàng cao giọng nói với Hoàng đế: "Bệ hạ, nàng ta không có nói hươu nói vượn, đúng là thần nữ bắn nàng ta, mà không phải bắn nai, thần nữ là muốn xả giận cho mình."

Vừa mới nói xong, tất cả ồ lên.

Thái tử thở phào một hơi, vừa muốn cười, thì lại thấy Tùy Du Chuẩn ở bên cạnh nở nụ cười. Hắn kinh ngạc: "Sao ngươi lại đột nhiên cười."

Tùy Du Chuẩn nâng chén rượu lên uống một ngụm, nói: "Không có việc gì ạ, Điện hạ, kịch hay mở màn rồi."

Thái tử cũng cười: "Phải, mở màn rồi, cô nương Vân Châu, thật là nóng nảy, chậc."

Hắn nói: "Vẫn là cữu công giỏi thủ đoạn."

Tùy Du Chuẩn liếc hắn ta một cái, dịch chuyển tầm nhìn.

Hắn nhìn về bốn nam nhân phía dưới.

Là ai đã dạy nàng?

Phó Lý và Ban Minh Kỳ không có khả năng, vậy thì là Thịnh Trường Dực và Yến Hạc Lâm?

Là người nào?

Mà lúc này, tiếng nói của Chiết Tịch Lam lại lần nữa vang lên.

Nàng nghiêm túc nói: "Bệ hạ, nàng ta mắng thần nữ không có mẫu thân dạy bảo, không có trưởng tỷ khuyên răn, không có phụ thân quản giáo, mỗi câu mỗi chữ của nàng ta, đều chọt trúng chỗ đau của thần nữ."

Hoàng đế nheo mắt lại.

Chiết Tịch Lam ngẩng đầu lên, nói từng chữ một: "Cái chết của a tỷ thần nữ, không phải chết vì ốm đau, mà là chết vì không có bạc chữa bệnh, chết bởi vì nhi tử Phủ Châu phá rối bên trong."

"Vì sao tỷ ấy không có bạc chữa bệnh, vì sao nhi tử Phủ Châu lại ngăn cản đại phu cứu chữa cho a tỷ."

"Bệ hạ... Người chỉ cần hỏi bách tính Vân Châu một câu, ai là Chiết Tùng Niên, thì bọn họ sẽ nói cho người, ông ấy là một vị quan thanh liêm vô cùng tốt, là người thanh bạch."

"Vừa phát bổng lộc, trong lòng ông ấy lại lo nghĩ đến dân chúng sắp chết, hầm cháo nấu cơm, tặng một bữa mì cứu tế cho những người già và những đứa nhỏ hấp hối kia."

"Con cái trong nhà đồng liêu bị bệnh nguy cấp, cũng là ông ấy bỏ tiền ra cứu người."

"Người như ông ấy, nào giữ được bạc, người như ông ấy, bạc ở đâu ra mà cứu chữa cho khuê nữ của mình."

Nghe như thế trong lòng Hoàng đế có chút thương cảm.

Vụ án tham quan ở Vân Châu được điều tra ra vào năm ngoái, cũng là một cú sốc. Ông ta vốn là kéo ra một cái biện pháp để đàn áp Tần gia và giết một đám người Tần gia, ai ngờ Tùy Du Chuẩn đi điều tra, lại tra ra được số lượng động trời.

Ông ta nghĩ đến số bạc bị tham ô kia, lại nghe tiếp lời nói hôm nay của Chiết Tịch Lam, nên đặc biệt thương tiếc Chiết Tùng Niên, sự bất mãn với Tần gia lại tăng thêm một chút.

... Bất luận như thế nào, Tần Quỹ cũng đã tham.

Mà Chiết Tịch Lam vẫn còn lâu mới nói xong.

Nàng nói: "Năm Cảnh Diệu thứ chín, Vân Châu lại xảy ra ôn dịch. Cha của thần nữ mấy tháng không về, mang theo người của y quán lao tới trong chỗ dịch bệnh. Dân chúng Vân Châu không có năng lực chống lại trận ôn dịch này nữa, cũng bắt đầu không có lương thực không gạo không tiền, bên phố trên đường, có vô số người chết thảm."

"Mà nhi tử Phủ Châu đại nhân, lại vẫn cứ ăn ngon uống sướng như trước. Cha của thần nữ đã có thanh danh từ lâu, người qua đường thấy hắn ta như thế, tới tấp chỉ trích, có người nói, ngươi nhìn xem quan phẩm của Chiết đại nhân là bộ dạng gì, lại nhìn ngươi xem..."

"Chỉ một câu như vậy thôi, lại khiến cho hắn ngăn cản đại phu y quán, không cho phép đại phu cứu chữa cho a tỷ của thần nữ."

Giọng nói của nàng không vội không chậm, lại bắt đầu dần dần trở nên sục sôi lên: "Bệ hạ, chẳng lẽ lúc ấy a tỷ của thần nữ mong muốn chết đi sao? A nương của thần nữ đau đớn vì mất đi ái nữ, chịu khổ mà chết đi trong loại tình cảnh như thế, không thể dạy bảo ấu nữ, là lỗi lầm của bà hay sao?"

Vẻ mặt Hoàng đế dần dần thay đổi.

Lời Chiết Tịch Lam nói lại càng lúc càng nhanh: "Năm Cảnh Diệu thứ ba, Vân Châu tuyết rơi nhiều, a nương bán của hồi môn đi, cùng cha nấu cháo phát lương thực, từng cứu chữa vô số người già sắp chết, năm Cảnh Diệu thứ năm, quân Đại Kim tiến vào thành Vân Châu, a nương mang theo a tỷ, cũng đã từng giết tặc khấu."

"Bệ hạ, trong một năm đó, trong thành Vân Châu có vô số cô nương không có mẫu thân và a tỷ giống như thần nữ, nhưng mà thần nữ còn may mắn hơn các nàng, ít nhất cha của thần nữ còn sống, không có bị bán đến câu lan viện tử, không có bị bán mình làm nô."

Mỗi chữ mỗi câu của nàng, càng ngày càng nặng: "Vân Châu vốn là một nơi giết chóc tử vong. Mỗi một năm, chỗ đó đều sẽ có vô số người chết. Cô nương Vân Châu vừa ra đời, không có phụ thân huynh trưởng, thấy cực kỳ nhiều."

"Tiểu nhi tử mà cha thần nữ nhận nuôi hiện giờ, một nhà bá phụ đệ ấy, chính là chết trận ở sa trường, lúc thi thể được đưa về, không phải toàn thây, mà là từng khúc từng khúc, nghe nói là thề sống chết canh giữ ở trong huyện Phù Phong, một đêm đã giết hơn ba trăm quân giặc, bị Đại Kim ghi hận, cho nên mới bị đối xử như vậy."

"Mà trận chiến ấy, cha của thần nữ vận chuyển lương thảo, đắc tội Phủ Châu, cũng không để cho hắn tham một phân một hào bạc nào."

"Trên dưới đồng lòng, tướng sĩ Vân Châu chết trận hơn ba vạn người, Đại Kim chưa từng đánh chiếm được một huyện nào của Vân Châu, quân Đại Kim rút khỏi huyện Phù Phong ba trăm dặm."

Hoàng đế cũng nhớ tới trận chiến tử thương vô cùng nghiêm trọng kia, tâm trạng nặng nề.

Ánh mắt Trưởng công chúa Khang Định càng ngày càng sáng.

Tiểu cô nương này, hiểu ý của bà.

Mà Chiết Tịch Lam quỳ gối ở giữa các cô nương, chưa từng cho bất luận kẻ nào có cơ hội chen lời, lời nói rõ ràng, ăn khớp có trật tự, tiếp tục nói: "Bệ hạ, một trận chiến tranh kia xảy đến, vô số nữ nhi gia không có phụ thân dạy bảo, lúc thần nữ ở Vân Châu, đều nghe mọi người nói, đây là vì Đại Lê, không còn cách nào khác, nhưng sao đến trong miệng Tần cô nương, lại trở thành sai lầm rồi ạ."

Giọng nói của nàng khẽ run: "Bệ hạ, nam nhi lang của Vân Châu, mười người thì đã có chín người chết trận sa trường, phụ nhân Vân Châu, nơi nơi toàn là goá phụ."

"Trước lúc thần nữ đến kinh đô, chưa bao giờ cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ, nhưng bây giờ Tần cô nương lại dùng việc này để nói với thần nữ, thần nữ không có mẫu thân, không có trưởng tỷ, phụ thân không ở trong nhà dạy bảo, là lỗi của thần nữ."

"Bệ hạ, thần nữ không sai, lại cho thần nữ cơ hội một lần nữa, thần nữ cũng vẫn sẽ bắn mũi tên trong tay ra, nói cho nàng ta biết, thần nữ không sai, cô nương mồ côi ở Vân Châu, không có chỗ nào sai."

Nói đến chỗ này, nàng dập đầu, cao giọng tấu xin: "Bệ hạ... xin người làm chủ cho thần nữ."