Chương 9: Đồ trang sức trong Vân Vương phủ nhiều, chất đống cũng vô ích, vừa khéo cho nàng đeo.
Phó Lý cảm thấy người mình có lỗi nhất đời này chính là Lam Lam.
Lúc nhỏ hắn bị người ta đánh, cha nương chỉ biết nói hắn không có tiền đồ, vô dụng, quở trách hắn vì sao lại bị đánh. Chỉ có Lam Lam, chỉ có nàng mới có thể không nói hai lời đưa hắn đi đánh người để báo thù.
Nàng đánh thắng rồi lại uy phong lẫm lẫm dẫn hắn đi về, đi khắp hang cùng ngõ hẻm ngang qua nhà đồng môn, mỗi một bước chân hắn đều cảm thấy vui sướng hơn ngày thường, nhưng về đến nhà thì lại thấy a nương mắng Lam Lam tàn nhẫn, thô lỗ, làm hư hắn.https://www.wattpad.com/user/thilathila
May mà Lam Lam không thèm để ý, lần sau vẫn giúp hắn đánh người.
Nhưng có một lần Lam Lam cũng tức giận. Lần đó bọn họ hẹn đi đánh kẻ nhét rắn vào quần hắn, kết quả a nương nhà mình biết được, nhốt hắn lại không cho phép ra ngoài, để Lam Lam đi đánh nhau một mình, làm hại nàng bị một vết sẹo nhỏ ở khóe mắt.
Về sau tuổi càng lúc càng lớn, cái vết sẹo nhỏ kia vậy mà cũng lớn theo, đã thành một vết sẹo nhỏ nhỏ nhạt nhạt hình trăng lưỡi liềm. Mặc dù không nhìn kỹ cũng không thấy, Lam Lam cũng chưa từng để ý nhưng với hắn mà nói, cái đó chính là ánh trăng khắc vào lòng hắn.
Hắn thề sẽ đối tốt với Lam Lam nhưng lần nào hắn cũng đều phụ lòng nàng.
Cột sống của hắn chưa bao giờ thẳng.
Phó Lý nằm ở trên giường nhớ lại lúc trước, chân gãy rũ xuống ở một bên, hắn cũng không thấy đau, chỉ có nước mắt không ngừng chảy xoành xoạch. Hắn biết rõ, Lam Lam đá gãy chân hắn là vì muốn tốt cho hắn.
Hắn đã nghĩ rồi, ý nghĩa của việc gãy chân chính là không phá thì không xây được, đây là Lam Lam muốn nói cho hắn biết, cột sống quanh năm cong vẹo lúc trước có thể không cần nữa, cần phải mọc ra cột sống mới thì mới được.
Lam Lam dụng tâm lương khổ, hắn không thể lại phụ lòng nàng nữa, lại phụ lòng, đời này hắn thật sự phải bỏ lỡ nàng.
Ông trời cho hắn cơ hội một lần không phải lại để cho hắn vuột mất.
Cho nên lúc gã sai vặt lén báo tin Ban Minh Kỳ đến, hắn cố nén cảm giác đau kéo theo chân gãy xuống giường, một đường từ phòng trong bò đến dưới hành lang, ôm lấy cây cột dưới hành lang không buông.
Gã sai vặt, nha hoàn cũng không dám tới gần hắn, sợ hắn giãy dụa làm chân bị thương thêm lần nữa, đành phải la to. Lúc Phó đại nhân và Ban Minh Kỳ đến thì nhìn thấy hắn nhếch nhác không thể nhìn nổi, sắc mặt tái nhợt, vô cùng dọa người.
Phó đại nhân gào to như cũ: "Nghiệt tử! Nghiệt súc!"
Nhưng hiện tại Phó Lý không sợ chút nào, hắn cũng gào lại: "Nghiệt thì nghiệt! Súc thì súc! Con chính là nghiệt súc thì làm sao!"
Hắn khóc nói từng câu từng chữ: "Hu... cha, con nói cho cha biết, hiện tại con mọc ra xương cốt mới rồi, cha đừng mong lại chê bai con chèn ép con được nữa, con là một con người, con cũng có chuyện mình muốn làm... cha, con là con của cha nha, cha làm như vậy chẳng lẽ trong lòng không thấy hổ thẹn ư!"
Phó đại nhân giận dữ. Bởi vì Ban Minh Kỳ đang ở bên cạnh, muốn mắng cũng mắng không được, chỉ cảm thấy mình cũng muốn ngất đi rồi, ông ta cố nén giận: "Vậy cũng phải xem chuyện ngươi muốn làm là chuyện gì."
Phó Lý: "Con đương nhiên biết mình đang làm cái gì! Nàng ấy là ánh trăng trong lòng con, con muốn hái ánh trăng là có lỗi sao!"
Phụ tử hai người chơi trò đố chữ, không dám nói rõ, nhưng Ban Minh Kỳ nghe thấy lời này, trong lòng lại mềm nhũn, đối với Phó Lý có chút cảm động lây. Lúc trước hắn không muốn vào triều, chỉ muốn làm thơ vẽ tranh vân du sơn dã nhưng tổ phụ và phụ thân lại không cho phép, vì chuyện trọn đời hưng thịnh của Nam Lăng Hầu phủ mà hắn đành phải đi thi công danh.
[Theo mình nghĩ do trong tiếng Trung anh ấy, cô ấy, vật ấy, con vật ấy là他她它 phát âm đều là tā giống nhau nên Ban Minh Kỳ mới không hiểu được mà nhầm lẫn]
Làm cư sĩ sơn dã nhàn vân dã hạc chính là ánh trăng trong lòng hắn. Hắn nghĩ, yêu thơ yêu tranh như Phó Lý có lẽ cũng như thế, năm đó hắn không dám nói ra nhưng Phó Lý lại dám đi theo đuổi ánh trăng.
Ôi, đệ ấy thật là dũng cảm.
Ở thời khắc này, Ban Minh Kỳ lần nữa nghiêng về Phó Lý. Hắn trịnh trọng nói với Phó đại nhân: "Có vẻ trong lòng A Lý có nút thắt, không bằng đi với con đến Ban gia dưỡng thương..."
https://www.wattpad.com/user/thilathila
Phó đại nhân vội vàng lắc đầu: "Không được, làm sao có thể quẩy rầy như thế được!"
Ban Minh Kỳ lại suy nghĩ một lát, nói: "Vậy đi Minh Giác Tự đi? Ngày mai con phụng mệnh mẫu thân đi Minh Giác Tự dâng hương, dẫn A Lý đi cùng, ở chỗ đó mấy ngày, lại để cho đệ ấy tĩnh tâm một chút. Đệ ấy như vậy, con thật sự là không yên lòng."
Hắn lại khom người cúi đầu lần nữa, nghiêm túc khuyên giải: "Bá phụ, cha con cũng cần có thời điểm hiểu cho nhau, A Lý là một đứa trẻ ngoan, hôm nay con thấy đệ ấy có chút bất thường, nhất định không thể lại hùng hổ bức bách."
"Nói thật với người, khi còn bé con không hiểu chuyện, cũng có lúc bất hòa với phụ thân, lúc đó trong lòng chán nản, thiếu chút nữa đi đời nhà ma."
Phó đại nhân giật nảy mình, lại cảm thấy đúng là là không bình thường, Phó Lý hiện tại quá điên, ông ta cũng sợ bức điên nhi tử. Mà chân hắn vẫn đang gãy, lại bò lên như vậy thêm vài lần nữa thì thật sự phế mất.
Ông ta bất an, đầu đau dữ dội, cũng không hỏi nhiều, dứt khoát nói: "Như thế thì đành nhờ hiền chất khuyên bảo nhiều thêm."
Mắt Phó Lý sáng lên, có thể đi ra ngoài thì sẽ có cơ hội.
Phó đại nhân hừ lạnh một tiếng, trước tiên tiễn Ban Minh Kỳ đi ra ngoài, hẹn trời hửng sáng đưa Phó Lý đến Nam Lăng Hầu phủ hợp lại, sau đó quay lại lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đứa con bất hiếu.
Phó Lý dũng cảm đối mặt với ông ta, hắn chưa từng có ngày nào khí phách phấn chấn như ngày hôm nay.
Phó đại nhân nhìn cả người chật vật không chịu nổi của hắn, cười nhạo một tiếng: "Ngươi cho rằng hôm nay ngươi anh dũng sao?"
Phó Lý lẩm bẩm: "Hừ! Làm sao lại không tính là anh dũng đây?"
Phó đại nhân bị bộ dạng âm dương quái khí của Phó Lý chọc giận gần chết, mắng: "Ngươi muốn lấy Chiết Tịch Lam, chờ tất cả chúng ta đều chết hết đi đã! Lần này đưa ngươi đi Minh Giác Tự, ngươi thành thật ở lại đó dưỡng thương cho tốt, ta sẽ tự mình phái người nhìn chằm chằm vào ngươi."https://www.wattpad.com/user/thilathila
Phó Lý: "Chằm chằm thì chằm chằm, dù sao con ở lại trong nhà cha cũng không cho con lấy Lam Lam, vậy thì con không thành thân nữa."
Cho dù là không gặp được Lam Lam, hắn ở Minh Giác Tự cũng không cần phải đi gặp cô nương khác nữa. Chỉ cần hắn không thành thân thì còn có cơ hội.
Thế là ngày hôm sau, lúc người Phó gia người đưa Phó Lý đến cổng Nam Lăng Hầu phủ, Chiết Tịch Lam lại giật mình.
Cả mặt Ngũ phu nhân đều đen, Ban Minh Kỳ vội vàng giải thích: "Hôm qua quá muộn, không kịp nói với thúc mẫu. Lần này A Lý theo chúng ta cùng đi Minh Giác Tự dưỡng thương."
Ngũ phu nhân: "..."
Con đoán xem ta vì cái gì mà phải gấp gáp đưa người vào chùa ở như vậy?
Nhưng người đã đến rồi, chân đã gãy rồi, đôi mắt trông mong nhìn qua, lúc này đã có quy củ, thành thành thật thật thỉnh an sau đó liền rút đầu về lại trong xe ngựa, bà cũng không tiện nói gì nữa.
Chiết Tịch Lam thở dài lắc đầu, "Được rồi, tùy hắn đi ạ, chính là một kẻ không bớt lo."
Ban Minh Nhụy bĩu môi: "Đúng là không bớt lo."
Chiết Bá Thương kéo tay a tỷ tay hỏi: "Đệ có thể đi bán hạt dưa không?"
Chiết Tịch Lam sờ sờ đầu của hắn: "Bỏ đi, chúng ta không kiếm tiền bẩn của hắn."
Chiết Bá Thương: "Được ạ."
Một đoàn người lên xe ngựa, Ban Minh Kỳ và Phó Lý đi chung một chiếc xe ngựa, hắn vừa lên xe thì lại thấy Phó Lý đang che miệng cười.
Hắn hiếu kỳ: "Làm sao lại vui vẻ như thế?"
Phó Lý biết ơn hắn từ tận đáy lòng: "Minh Kỳ huynh, huynh chính là phúc tinh của ta."
Đây là ý trời à nha! Là ý chỉ của ông trời!
Hắn hớn hở: "Minh Kỳ huynh, mọi ngươi ở lại mấy ngày?"
Ban Minh Kỳ: "Hai ba ngày thôi, mấy ngày nữa Bá Thương còn phải đi nhà ngoại tổ phụ của ta đọc sách."
Phó Lý nghĩ thầm, hai ba ngày cũng đủ rồi, đủ để hắn cho Lam Lam thấy tâm ý của mình. Hai ngày trước đều không có cơ hội để chứng tỏ.
Hắn hùng tâm bừng bừng, nắm tay nắm chân. Nhưng lúc vừa đến Minh Giác Tự lại xảy ra sự cố, hắn bị người ta khiêng đi.
Khiêng đi...
Phó Lý ngồi ở trên kiệu sốt ruột gọi to: "Minh Kỳ huynh, Minh Kỳ huynh... "
Ban Minh Kỳ lại vừa lúc đụng phải người quen, nghe vậy quay người cười cười với hắn từ xa, ý bảo hắn đi trước, đợi tí nữa lại đi hậu viện.
Phó Lý là đến để dưỡng thương, không cần đi tiền điện dâng hương.
Phó Lý: "..."
Thất sách!
Chiết Tịch Lam cũng nhìn thấy. Nàng lắc đầu, cũng mặc kệ hắn, trước tiên theo Ngũ phu nhân đi thắp hương cho a nương a tỷ, quỳ trên mặt đất nghiêm túc dập đầu, nói cho hai người biết bây giờ mình rất ổn không cần lo lắng.
Rồi sau đó lại nói với Ngũ phu nhân: "Buổi sáng con có nói với di mẫu, con còn muốn thờ cúng một vị cố nhân..."
Là nói lúc ở trên xe ngựa, Ngũ phu nhân cũng không có hỏi nhiều, tính tình của bà là thế, chỉ cần Chiết Tịch Lam không nói, bà sẽ không thăm dò quá khứ của nàng.
Bà dẫn theo Chiết Tịch Lam đi tìm chủ trì, lúc đi, bên người chủ trì còn có một vị Lão phu nhân. Ngũ phu nhân cũng không biết bà ấy, nhưng thấy bà ấy khí độ bất phàm, trước tiên đứng ở cách đó không xa để chờ.
Lão phu nhân mỉm cười gật gật đầu với hai người, quay người nói với chủ trì vài câu mới rời đi.
Lúc này Ngũ phu nhân lúc này mới dẫn Chiết Tịch Lam đi qua đó, giải thích lí do, chủ trì liền nói: "Như thế thì cũng không cần làm pháp sự, chỉ viết pháp văn, thờ cúng trong điện là được rồi."
Lại hỏi: "Khi còn sống là người nào?"
Chiết Tịch Lam: "Là một vị tướng quân, vì nước hi sinh."
Chủ trì vẻ mặt thương xót: "Vậy thì thờ cúng ở Thiên Đức Điện đi, chỗ đó phần lớn là chiến tướng."
Chiết Tịch Lam: "Đa tạ chủ trì."
Nàng đưa cái hộp tới: "Chỉ cần đưa cho ngài thế này thôi ạ?"
Chủ trì gật đầu: "Đúng vậy, ngày mai cô nương và phu nhân tới dâng hương là được."
Chiết Tịch Lam không ngờ lại đơn giản như thế, ở Vân Châu phức tạp hơn rất nhiều. Tất nhiên, bạc cần thu cũng nhiều.
Chủ trì bận rộn, Ngũ phu nhân tạ ơn ông xong lại dẫn Chiết Tịch Lam đi về, mới ra đại điện thì thấy có người vui mừng vẫy tay với họ.
Bà nhíu mày, là một nam khách.
Ánh mắt Chiết Tịch Lam lại sáng lên, nghiêng người nói với Ngũ phu nhân: "Là cận vệ bên người Vân Vương Thế Tử."
Vừa dứt lời, Kim Đản đã nhanh chân chạy tới, vui mừng nói: "Chiết cô nương, thật là đúng dịp nha, cô nương cũng tới dâng hương hả?"
Chiết Tịch Lam: "Đến cúng tế a nương và a tỷ."
Kim Đản: "Là việc nên làm, Minh Giác Tự hương khói vượng, Thế Tử gia của chúng ta vốn muốn đi Bình vương phủ, kết quả nửa đường nhìn thấy phần đông xe ngựa đều đến Minh Giác Tự, nhớ đến ngoại tổ phụ đã qua đời, cũng tới để thắp hương bái tế."
Đang nói, hắn đã nhìn thấy Thế Tử gia, hấp tấp vẫy tay, lớn tiếng gọi: "Thế tử gia! Tiểu nhân gặp Chiết cô nương."
Ngũ phu nhân đau cả đầu. Cũng may gần chỗ đại điện của không có người, bằng không thì sợ là lại có phiền toái rồi.https://www.wattpad.com/user/thilathila
Chiết Tịch Lam cũng nhìn về phía Thịnh Trường Dực. Hắn và Ngân Đản, Thịnh Sóc sau khi nghe thấy tiếng hét của Kim Đản đã đi tới bên này.
Vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ nhưng lúc nhìn về phía nàng, trong con mắt lại lộ ra sự dịu dàng mà nàng quen thuộc. Chờ hắn tới gần, nàng theo Ngũ phu nhân cùng uốn gối hành lễ, rồi sau đó nói: "Thế tử gia, người thắp hương xong rồi?"
Thịnh Trường Dực nhẹ nhàng ừm một tiếng, hành một cái lễ vãn bối với Ngũ phu nhân. Ngũ phu nhân vội vàng tránh đi, bà không nhận nổi.
Thịnh Trường Dực cũng không để ý. Hắn nhìn về phía Chiết Tịch Lam lần nữa, dường như nàng sống cũng không tệ lắm, trên mặt mày luôn có ý cười. Y phục nàng mặc hôm nay là hắn mua ở Sóc Châu cho nàng, nhưng đồ trang sức lại không coi là tốt.
Hắn bèn nói một câu: "Cha ngươi đưa vài thứ đến, ngày mai ta sai người đưa đến Nam Lăng Hầu phủ."
Đồ trang sức trong Vân Vương phủ nhiều, chất đống cũng vô ích, vừa khéo cho nàng đeo.