Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 5: 5





- Ting! Kiểm tra đo lường có thể thuần dưỡng động vật, có thuần dưỡng hay không?Âm thanh gợi ý của hệ thống Thuần Dưỡng Sư.Mục Lương cảm thấy năng lực thay đổi màu sắc của kỳ nhông, cũng không tệ lắm.Hơn nữa, điểm Thuần dưỡng hôm nay cũng đã đổi lại, đã có thể thuần dưỡng con động vật thứ hai.Cứ hơn mười hai giờ trưa mỗi ngày, điểm Thuần dưỡng sẽ lần nữa khôi phục lại 10 điểm.Mục Lương bảo:- Thuần dưỡng kỳ nhông nhỏ đột biến này.- Ting! Bắt đầu kiểm tra đo lường, sinh mệnh cấp 0.


Kỳ nhông đang trong quá trình thuần dưỡng...- Ting! Tiêu hao 10 điểm Thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công.Toàn thân kỳ nhông tỏa ra ánh sáng trắng, thân thể không giãy dụa nữa, ngược lại thoải mái quơ lên cái móng vuốt.Ba giây trôi qua, kỳ nhông biến lớn cỡ một bàn tay, cái vằn trên miếng vảy da lại liên tục thay đổi ba màu sắc từ xanh lá, hồng, đến xanh da trời.- Ting! Có tiếp nhận thiên phú: Thay đổi màu sắc để tự vệ của Kỳ Nhông Ba Màu hay không?- Có.Mục Lương nhẹ nhàng đáp.- Ting! Thay đổi màu sắc để tự vệ đang trong quá trình...!Thích xứng...!Tiếp nhận hoàn tất.Mục Lương cảm thấy da lành lạnh, trong cơ thể xuất hiện một dòng nước ấm tinh tế, nếu không cẩn thận cảm nhận đều không phát hiện được.- Hệ thống, mở bảng thuộc tính nhân vật.Mục Lương nhìn thuộc tính nhân vật một cái, mới biết được không có biến hóa.- Thuần Dưỡng Sư: Mục Lương.Thể lực: 6.

2.Tốc độ: 4.5.Khí lực: 5.1.Tinh thần: 9.Thọ mệnh: 24 tuổi / 110 năm.Điểm Thuần dưỡng: 0.

(Mỗi ngày sẽ đổi mới lại, có thể tích lũy lại )- Điểm tiến hóa: 0.Năng lực:Địa chấn (cấp 1)Màu sắc ngụy trang (cấp 1)(chỉ số cơ thể là: 1)...Động vật đã thuần dưỡng:Rùa Đá:Thiên phú: Địa chấn.


(cấp 1)Kỳ Nhông Ba Màu:Thiên phú: Màu sắc ngụy trang.


(cấp 1)...- Chỉ có bốn thuộc tính thân thể là tăng một chút xíu, với tăng thêm thiên phú của Kỳ Nhông Ba Màu?Mục Lương dùng thử năng lực ‘Màu sắc ngụy trang’, chợt cảm giác lạnh lẽo truyền đến làn da, xung quanh cơ thể tỏa ra tia sáng, bắt đầu biến ảo.Quá trình chỉ diễn ra một giây.Tròng mắt của Mục Lương hơi chuyển động, phát hiện quần áo trên người, balo đeo trên vai, đều biến thành các màu như vàng đất, nâu…Mười giây, một phút, mười phút...Mục Lương lẳng lặng đứng yên, kiểm tra thử ‘Màu sắc ngụy trang’có hạn chế thời gian hay không.Trôi qua ba mươi phút.- Xem ra tạm thời là không có hạn chế thời gian.Mục Lương cử động tay chân, phát hiện ‘Màu sắc ngụy trang’ đã biến mất, lộ ra bản thân.- Thì ra là thế, phá vỡ tia sáng để thay đổi màu, chỉ cần cơ thể cử động, năng lực Màu Sắc Ngụy Trang sẽ mất đi hiệu lực.Mục Lương nắm được ưu khuyết điểm của năng lực ‘Màu sắc ngụy trang’.Anh không khỏi nhếch miệng lên, cảm thán:- Kỹ năng này dùng để chém bất ngờ, ẩn nấp sẽ rất mạnh.- Đi thôi, mày kiếm một nơi gần tao, ẩn thân đi.Mục Lương đặt kỳ nhông trong tay xuống đất.Kỳ Nhông Ba Màu cấp 1 cũng không mạnh lắm, tạm thời chỉ có thể để nó đi theo bên cạnh, nuôi như thú cưng mà thôi.Kỳ Nhông Ba Màu ngẩng đầu nhìn Mục Lương một cái, nhanh chóng leo lên vách đá gần đó, không gần không xa đi theo.Chỉ cần đứng im bất động, nó sẽ biến mất trong tầm mắt.- Về sau có thiên phú công kích, hoàn toàn có thể bồi dưỡng thành Kỳ Nhông Sát Thủ.Mục Lương chợt lóe lên suy nghĩ vừa ác vừa thú vị.Anh rút ra mã tấu từ trên vách đá, cầm lên kỳ nhông đã chết, bỏ vào trong túi, tìm kiếm con mồi tiếp theo.Tìm một cái chính là hơn hai giờ, tất cả thu hoạch được đều là kỳ nhông nhỏ.Ngẫu nhiên tìm được mấy con con bò cạp, và côn trùng nhỏ.Mục Lương không muốn ăn mấy thứ này, không có thức ăn, mới bất đắc dĩ nuốt vào bụng.- Đây đều là hang chuột.Mục Lương tìm được vài hang động nhỏ, nhìn một vài dấu chân trong lúc di chuyển còn lưu lại trên đất.Anh định để Kỳ Nhông Ba Màu, chui vào hang động, dụ mấy con chuột đi ra.Cạch cạch cạch…Lỗ tai của Mục Lương nhạy bén, nghe được một loạt tiếng bước chân, từ xa đến gần, phương hướng đang tiến về phía bên anh.Làm bộ đội đặc chủng nhiều năm.Mục Lương đã nhanh chóng đưa ra phán đoán hợp lý, nhanh chóng dựa vào tảng đá xanh, dùng kỹ năng ‘Màu sắc ngụy trang’ để ẩn giấu bản thân.Chưa đến một phút, một bóng dáng quen thuộc lại có chút xa lạ, xuất hiện trong tầm mắt của anh.Nói quen thuộc, bóng người kia chính là Mễ Nặc.Nhưng nói xa lạ, vì trên đỉnh đầu của Mễ Nặc lại có một đôi tai thỏ thật dài, màu xanh.- Mau đuổi theo, đừng để cho cô ta bỏ chạy.- Ngươi nhất định phải chết, lại dám cướp con mồi của chúng tao.- Đừng để cho chúng ta bắt được mày, tao tuyệt đối sẽ giết mày.-...Bốn người kêu gào, đe dọa, đuổi giết một cô gái, trong tay đang cầm một cây dao gỗ hình xương cá màu nâu.- Một đám không biết xấu hổ.Mễ Nặc tức giận mắng:- Cái bẫy của ta bắt được con mồi, từ khi nào biến thành của mấy ngươi.Cô chạy như vậy, còn có sức lực để chửi, rõ ràng đã rất quen với chuyện này.Mục Lương chờ cô chạy nhanh qua từ trước mặt, cũng không có ngăn cản ba tên đang đuổi theo phía sau.Chờ đến người thứ tư, khi sắp lướt qua người anh.Mục Lương bỗng nhiên dùng tay, nắm lấy cái cằm của người thứ tư trước mặt, lợi dụng quán tính của người đang chạy, cầm lấy cái đầu, đè ấn xuống mặt đất.- Răng rắc…Một tiếng vang nhỏ, cổ bị vặn gãy.Miệng của người thứ tư bị bịt kín lại, trước khi chết, không thể phát ra tiếng kêu cứu,Mục Lương giải quyết một người, chưa đến hai giây.Anh đứng dậy, chạy theo phía sau ba người còn lại đang không cảnh giác.Dùng thủ pháp như vậy, Mục Lương lại giải quyết hết một người phía sau.Còn lại hai người, không nghe được đội hữu la lên, chỉ nghe tiếng thở gấp và chạy nhanh đuổi theo.Bọn họ bắt đầu cảm thấy không thích hợp, lập tức dừng bước lại, quay đầu nhìn lại phía sau.- Ngươi là ai?- Ngươi đã làm gì bọn họ?Hai người nắm chặt cây dao xương bằng gỗ, kinh hoảng vặn hỏi.Mục Lương dừng bước lại, cách hai người xa bốn mét.Mễ Nặc nghe được hai người phía sau la lên, hiếu kỳ quay đầu nhìn sang.- Hả???Cô gái kinh ngạc mở ra cái miệng nhỏ, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thấy Mục Lương đứng ở phía sau.Cô dẫn bốn người dí theo, đã tránh xa vị trí của Mục Lương, cuối cùng vẫn gặp.Mễ Nặc lại gào lên:- Mục Lương, chạy mau.- Thì ra, hai ngươi là đồng bọn với nhau.Hai tên truy đuổi nghe được âm thanh ầm ĩ, nhất thời im lặng.Bọn họ sợ là đã gặp phải, những Liệp Sát Giả chuyên môn hạ thủ đối với nhặt mót đồ của người khác.- Giết thằng này trước.Tên cầm đầu cầm dao gỗ, xông lên trước, cây dao gỗ trong tay đang đâm qua, hướng về phía ngực của Mục Lương.-...Mục Lương nghiêng người linh hoạt tránh thoát cây dao gỗ, lợi dụng quán tính, trong nháy mắt, một cái khuỷu tay đã đánh trúng vào ngực của đối thủ.Răng rắc ~~Xương ngực của tên cầm đầu cầm dao gỗ bị nứt, cả người bay ra ngoài, nằm trên mặt đất, phun ra máu tươi.Lúc đầu, tố chất thân thể của Mục Lương chỉ là gấp ba người bình thường.Với tăng thêm được cường hóa nhờ Rùa Đá, nên sức mạnh cũng bay vọt lên.Mục Lương chỉ hơi dùng lực, người này đã không phải là đối thủ của anh.- Ngươi là Cường Hóa Giả...Tên cầm cây đao chậm nửa nhịp, sắc mặt tái nhợt, giơ lên cây dao, đứng ở trước mặt Mục Lương.Anh tiến cũng không được, lùi cũng không xong.- Mục Lương, mau tránh ra.Mễ Nặc vội vàng hô.Lúc này, cô đã xông lại, một cước đá bay têm cầm cây dao gỗ.Phác thông…Tên cầm cây dao gỗ màu xanh, bị gạt ngã trên mặt đất, thấy đồng bạn đang hộc máu, trong nháy mắt bị giật mình.- Chúng mày không thể giết tao, tao là người của lão đại Huyết Hồ Tử.Tên cầm dao gỗ hình xương, lập tức nói ra kẻ đứng sau anh ta, muốn làm cho hai người sợ hãi..