Lam Túc mỉm cười, nhưng cũng vẫn mặc kệ y mà ôm người lên. Đến lúc ngồi yên vị trên đùi hắn rồi mọi người xung quanh liền chú ý đến hai người. Lâm khinh ngại thể diện nên không dám giãy ra nữa.
"Lam Túc! Huynh làm trò gì vậy? Ta đã nói là..."
Lam Túc cấu nhẹ vào mông Lâm Khinh khiến y suýt nữa thì kêu lên. Hắn khẽ thổi gió vào tai y:
"Đệ phải ở chỗ này thì ta mới quản được."
Lam Túc vừa dứt lời thì tiên nhạc cũng bắt đầu nổi lên, tiếng cầm hoà vang tiếng sáo dường như có kèm theo quy luật nên linh khí bắt đầu tràn ra, âm thanh mê đắm lòng người. Rất nhiều loại linh quả thơm nức mũi lần lượt bày thành đĩa, toàn là những thứ hiếm lạ. Lâm Khinh bị mùi thơm hấp dẫn quên béng mất đáp trả. Đã thế Lam Túc còn lấy hẳn một đĩa đưa cho y nữa.
Thôi đành an phận ngồi gặm linh quả vậy.
Mọi người ở đây toàn là nhân vật số một số hai tại thế lực của họ, mức độ tiếp nhận quả nhiên rất cao. Không có một ai cảm thấy ngạc nhiên hay thất thố khi Lam Túc càn rỡ. Cũng không có mấy ai nhìn chằm chằm vào họ.
Kể cả một vài người khó chịu trong lòng cũng phải kiềm chế lại hết. Thật ra thì ai mà chẳng biết rõ đây là Lam Túc bày tỏ thái độ.
Người này là của hắn. Đừng ai đánh chủ ý xấu lên người y.
Người trầm ổn như Lam Túc thì làm chuyện gì mà chẳng có mục đích chứ? Cách này trực tiếp đẩy bay âm mưu dương mưu hướng tới Lâm Khinh. Cộng với lời tuyên bố hôm trước, khác nào hắn tuyên bố chủ quyền. Ai mà có suy nghĩ đụng đến Lâm Khinh cũng phải xem gia tộc nhà mình có đủ để người ta giết không?
Dù sao Lam Túc và Thiên huyền tông đều không phải quả hồng mềm muốn nắn thì nắn.
Hàn Nguyệt đứng một góc đại sảnh. Toàn thân điểm trang mỹ miều, không ngờ đến đây lại thấy được tình cảnh trên kia. Bàn tay nàng nắm chặt, móng tay cấu vào da thịt chảy cả máu nhưng nàng không hề phát hiện. Ánh mắt giống như muốn nuốt sống Lâm Khinh.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi quay sang cười dịu dàng với hai vị tiên tử bên cạnh.
"Đi nào. Chúng ta lại chỗ Lam ca thôi."
Tử Lan tiên tử vui vẻ đáp được. Còn lại Tử Hi không nói một lời nào, nhưng cũng yên lặng đi theo nàng.
"Lam ca, tẩu tử. Nay mới chính thức gặp mặt, chúng ta uống chén rượu làm quen chứ?" Tử Lan tiên tử là một người rất hào sảng. Lắc một cái, bầu rượu và khay đựng chén ở gần đó đều bay tới tay nàng. Một loạt động tác đẹp đẽ hiện ra, chỉ tích tắc là vài chén rỗng đã đầy rượu. Mùi thơm lập tức bay lên.
"Thơm quá. Rượu Quế chi mộc ngàn năm này uống một ngụm có thể giải trừ độc tố, củng cố tu vi. Mời mọi người." Nói xong nàng lấy một chén giơ lên rồi uống cạn.
"Rượu ngon!"
Lâm Khinh không biết người tới có ý tốt hay xấu, nhưng người ta rõ ràng là sư muội của Lam Túc, y không để bụng tới hai từ tẩu tử mà thoải mái đưa tay ra cầm một chén.
"Được. Uống thôi. Ta là Lâm Khinh. Rất vui khi được làm quen với Tử Lan tỉ." Nói xong y ngửa đầu lên uống sạch sẽ chén rượu. Một cỗ thơm mát bốc lên từ cổ họng chảy xuống đan điền, vị quế còn đọng lại hơi cay ở đầu lưỡi.
Đúng thật là rượu tốt.
Tử Lan tiên tử thoải mái cười. "Lam ca. Nhanh lên nào, đến lượt huynh."
Lam Túc không còn cách nào khác, cầm rượu lên uống sạch. Dù hắn không nói gì nhưng thái độ tỏ rõ sự dung túng cho hành động tuỳ ý của nàng.
Tiếp tục đến Hàn Nguyệt. Nàng trưng ra vẻ mặt bối rối dịu ngoan rồi thành thật xin lỗi Lâm Khinh. Cũng tiện thể chúc rượu y.
Lâm Khinh hơi miễn cưỡng. Bữa trước gặp nhau đã chẳng còn mặt mũi gì rồi, giờ đóng kịch cho ai xem chứ?
Nhưng nghĩ vậy thôi. Lâm Khinh không muốn phiền toái nên nhận rượu rồi uống hết.
Đến lượt Lam Túc, hắn không cho nàng mặt mũi mà từ chối luôn.
"Tí ta còn phải tiếp nhiều khách. Rượu này có lẽ là không uống được."
Hàn Nguyệt đanh mặt lại, ánh mắt giống như muốn phun lửa. Cuối cùng kìm nén lại đến mức tay run lên. Cố nặn ra nụ cười.
"Được. Vậy muội uống. Có vẻ như Thi nguyệt tông và Thiên huyền tông không chung đường được nữa rồi."
Lam Túc khinh thường. Từ bao giờ nàng ta lại có quyền quyết định ở Thi nguyệt tông vậy? Nhưng hắn lười đáp trả lại, chỉ chuyên tâm bóc linh quả đút vào miệng bảo bối nhà mình. Lâm Khinh lúc nãy còn không tình nguyện, giờ thì hận không thể dính liền vào người Lam Túc.
Gì chứ đứng trước tình địch thì mặt mũi chỉ là mây bay mà thôi.
Tử Hi tiên tử từ đầu đến cuối không nói câu gì. Vẫn là một dáng vẻ lạnh nhạt vô dục vô cầu. Nhưng nàng vẫn lễ độ cầm rượu chúc mừng hai người.
Tiếp theo là những người khác nữa. Hầu như ai đến cũng một hai câu chúc mừng Lam Túc. Làm Lâm Khinh có cảm tưởng đây là tiệc hỉ của mình vậy.
Ngày hôm nay chỉ là màn tiếp đãi khách, vài ngày nữa các thế lực mới chính thức bàn bạc công việc. Tất nhiên những lúc như thế Lâm Khinh còn chưa có tư cách tham gia.
Còn bây giờ cứ việc ăn uống no say đã.
Phương Nam vừa đi vào đã bị lão cha kéo lại. phương Chi Dực không vui mà hậm hực nói:
"Nha đầu chết tiệt, ngày hôm nay làm cha ngươi mất hết mặt mũi."
Phương Nam vẫn còn hậm hực lập tức mỉa mai:
"Cha à. Người có một huynh đệ tốt thật đó."
Phương Nam kỳ thật đã nghe đến cha nhắc đến tên họ Lam này từ lâu rồi. Lúc trước thấy hắn đưa ra một mảnh la bàn Đoạt mệnh là nàng biết người này có liên quan đến cha mình. Chính mắt nàng từng thấy cha bảo đó là bảo bối tổ tông để lại. Không ngờ lại đem cho người ngoài.
Mới đầu nàng còn nghi ngờ cha có con tư sinh bên ngoài, không ngờ người ta lại là bằng hữu.
Cứ nghĩ một đoá hoa mới lớn còn mềm mại như Lâm Khinh bị một lão già nhìn trúng thì nàng lại ấm ức.
Mà ấm ức cũng để làm gì chứ.
Phương Chi Dực nhìn nữ nhi nhà mình gương mặt hết trắng lại xanh, cũng chỉ cười cười vỗ vai an ủi. Mấy loại nữ nhi tình trường này hắn không am hiểu tí nào.
Nhìn hai người đang hỗ động với nhau trên kia, hắn thở dài.
Xem ra không có cơ hội nào chen chân vào tách hai người ra.
***
Sau buổi chiêu đãi, tiếp theo là việc của những nhân vật quan trọng. Lâm Khinh không làm phiền Lam Túc nữa mà dắt Phương Nam về phía lầu Thiên Lam.
"Chúng ta kiếm một chỗ ngồi hàn huyên thôi. Ta là nữ nhân, làm sao đến chỗ của nam nhân được."
Lâm Khinh không nghĩ đến điểm đó thật, "Đúng là ta quên mất. Ta vẫn cứ coi tỉ là nam nhân như trước."
Cả hai kiếm một trà lâu rồi đi vào. Tiểu nhị vừa nhìn thấy Lâm Khinh thì hơi giật mình, nhưng vẫn nhanh nhẹn bước đến tiếp đón.
"Mời công tử. Mời tiểu thư."
Cả hai bước vào một sương phòng kín mít. Tiểu nhị bê linh trà và bánh lên rồi lui xuống. Lâm Khinh vừa thấy người đi liền đứng lên vung kết giới xung quanh căn phòng.
Linh trà quán này cũng khá ngon. Nhưng hai người chẳng có tâm tư mà thưởng thức nữa. Phương Nam thì có lý do khó nói. Lâm Khinh lại đang cuống cuồng vì Vấn thiên tháp trong nhẫn trữ vật đang kêu gọi y thả ra ngoài.
Lần đầu tiên Phương lão phản ứng mãnh liệt vậy, Lâm Khinh không còn cách nào khác bèn lôi nó ra rồi nhét vào tay áo. Ai dè vừa yên vị Phương Chu đã bay từ bên trong ra rồi rút lấy thanh kiếm đeo trên người Phương Nam.
"Ngươi là người họ Phương đúng không?"
Sau khi kiểm tra kỹ càng thanh kiếm. Phương Chu run run hướng về phía Phương Nam rồi dò hỏi.
Phương Nam thì đang hết hồn vì sự xuất hiện đột ngột của Phương lão. Nàng đờ người ra không nghe rõ lão nói gì.
Lâm Khinh cũng ngạc nhiên không kém. Phương Chu, Phương Nam. Lẽ nào...?
Sau khi bình tĩnh lại thì Phương Nam lập tức quỳ một gối xuống rồi chắp tay.
"Lão tổ tông."
Bức hoạ Phương Chu giờ vẫn còn treo ở đại sảnh Kiếm Minh tông. Phương Nam có lẽ nào không nhận ra. Chỉ là tâm lý nàng vẫn đang chưa hết kinh ngạc.
Hoá ra hai người này có liên quan đến nhau thật. Nghe kể thì Phương Chu vốn đến từ Minh kiếm tông. Khi mà toàn bộ tông môn tu kiếm thì riêng lão lại si mê luyện khí. Cuối cùng không làm sao cân bằng được hai việc nên lão đã nhường chức vị tông chủ cho đệ đệ mới năm tuổi rồi từ đó phiêu bạt giang hồ. Tuy vậy số lượng pháp bảo lão cống hiến cho tông môn vẫn tuyệt đối là hạng nhất.
Thế nên Kiếm Minh tông vạn năm trước từ môn phái tầm thường giờ đây đã trở thành một trong mười tông môn lớn nhất Nhật Nguyệt đại lục.
Đệ đệ Phương Chu tên Phương Hoà. Chính là tổ phụ của Phương Chi Dực.
Không ngờ mối quan hệ đời trước cũng dây mơ rễ má thật.
Phương lão nhận Phương Nam nhưng lại không hề nhắc đến Phương Chi Dực, càng không có ý định quay trở lại Kiếm Minh tông. Lão chỉ đưa cho Phương Nam một món pháp bảo thiên cấp làm quà, hỏi thăm vài thứ. Sau khi biết vị đệ đệ của mình đã vẫn lạc thì đau buồn một lúc rồi quay trở lại Vấn thiên tháp, hỏi thêm gì cũng không nói.
Món pháp bảo thiên cấp Phương Chu đưa chính là một thanh trường kiếm. Phương Nam mới Kim đan sơ kỳ đến giờ vẫn chưa thể sử dụng được, nhưng nàng vẫn yêu thích ngắm vuốt nó không muốn buông tay.
Suốt vài ngày tiếp theo. Lâm Khinh dính lấy Phương Nam, hai người đi thăm thú khắp tông môn, tìm vài bằng hữu để hàn huyên.
Sau vài ngày. Phương Nam cũng đã suy nghĩ thật kỹ, nàng nhìn Lâm Khinh đã cao hơn mình nửa cái đầu thì cảm khái vô cùng.
Một số thứ trong lòng buông được thì nên buông thôi, dù sao nàng vẫn thích khi ở bên y với thân phận bằng hữu hơn...
Sau khi mọi người bàn chuyện xong. Phương Nam không tình nguyện nhưng mà vẫn phải theo cha mình đi về. Lâm Khinh cực kỳ buồn khi phải chia ly, còn cố gặng hỏi:
"Tỉ có tham gia đại hội các tông môn không?"
"Tu vi ta yếu kém quá. Cha ta không cho ta tham gia. Với lại ta có Truy thiên lệnh rồi." Phương Nam nhìn thấy gương mặt đang dần bí xị của Lâm Khinh thì đổi giọng, "Nhưng ta có đi xem nha. Đệ mà thi đấu ta sẽ cược cho đệ."