Trong bí cảnh không phân rõ ngày đêm. Đội ngũ nghỉ ngơi một lát rồi lục tục đứng dậy lên đường.
Mỗi người mang một tâm tư khác nhau, nhưng không hẹn mà cùng đi về một hướng.
Nửa ngày trôi qua êm ả, thỉnh thoảng có một con yêu thú cấp thấp xuất hiện đều nhanh chóng bị giải quyết, Lam Túc và Lâm Khinh thậm chí không phải mó tay vào việc gì vẫn được chia phần.
Chỉ là khoảng thời gian yên bình này cũng không kéo dài được lâu. Khi bước vào sơn mạch, mọi người đều chú ý đến đám cỏ lau mọc cao lớn bất thường, che hết cả lối đi.
Không khí xung quanh nhuốm mùi mục nát. Cây cối mọc xiên xẹo không có quy luật gì.
Vũ Hinh rất nhạy cảm với nguy hiểm, nàng khẽ chau mày, lập tức quay lại nói: "Ta cảm thấy nơi đây không an toàn."
Lâm Khinh bản năng quay sang nhìn người bên cạnh, Lam Túc vỗ vỗ vai y rồi lắc đầu, khiến y an tâm không ít.
Cao Tuấn ra hiệu cho mọi người lấy vũ khí ra, cẩn thận tiến về phía trước.
Trái ngược với không khí khẩn trương của đội ngũ. Hai người Lâm Khinh và Lam Túc vẫn giống như đang vãn cảnh vậy, vừa đi vừa thì thầm to nhỏ. Một số thành viên khá là bất mãn nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.
Bởi vì tất cả bọn họ đều không cách nào kiểm chứng được thực lực của Lam Túc, chỉ biết là hắn rất mạnh. Với những người như vậy tốt hơn hết không nên dây vào.
Lâm Khinh thấy vài ánh mắt bất thiện hướng về phía mình nhưng mặc kệ. Ai hơi đâu mà quản người khác nghĩ gì.
"Thình thịch... thình thịch..."
Lâm Khinh bỗng dưng nghe thấy tiếng gì đó từ xa vọng lại, y không chắc chắn nên quay sang hỏi Lam Túc.
"Huynh có nghe thấy tiếng gì không?"
"Không thấy."
"Vậy chắc ta nghe lầm..."
Lâm Khinh vừa nói xong thì tiếng động đó lại vang lên. Lần này nghe như ngay cạnh bên tai, rõ ràng và sống động.
"Thình thịch... thình thịch..."
Ngay lập tức trước mặt Lâm Khinh xuất hiện bóng một con yêu thú to lớn, y theo phản xạ lùi lại phía sau, tay ngưng tụ một quỷ trảo bổ thẳng vào nó.
"Á, ngươi làm gì vậy?" Tiếng quát cất lên làm Lâm Khinh giật mình, nhìn lại thì thấy Cao Tuấn bên kia đang ôm cánh tay đầy máu.
Cao Tuấn toát mồ hôi lạnh. Cũng may hắn phản xạ nhanh, nếu là người khác có khi đã mất mạng dưới một trảo này.
Hắn không khỏi nhìn Lâm Khinh bằng con mắt khác.
"Có chuyện gì vậy?" Lam Túc cũng bắt đầu cảm thấy không đúng. Hắn trước tiên quay sang kiểm tra Lâm Khinh một lượt, sau khi không thấy có gì bất thường mới hỏi.
Lâm Khinh kể rõ sự việc vừa xảy ra, Lam Túc chợt cau mày, hắn quay sang hỏi tất cả đội ngũ nhưng không ai nghe thấy gì hết.
Mà đúng thật, hoàn cảnh nơi này thực sự yên tĩnh đến mức quỷ dị...
Vì sao chỉ mình Lâm Khinh gặp phải? Trên người y có gì đặc thù chăng? Lam Túc còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì trong đội ngũ trước mặt có một thanh niên tu vi Trúc cơ trung kỳ chợt ôm đầu lăn lộn dưới đất.
"Khúc sư đệ." Cao Tuấn và một vài người khác lo lắng tính chạy qua.
Đúng lúc này Lam Túc cất lời: "Các ngươi ở đâu thì đứng nguyên đó."
Hắn nói cực kỳ bình thường nhưng uy áp vô thức phát ra, khiến cho toàn bộ không khí nơi này trở nên ngột ngạt.
Cao Tuấn cân nhắc một chút rồi ra hiệu cho tất cả đứng lại.
Thanh niên họ Khúc như bị một lực lượng vô hình tấn công, hai tay gã bấu chặt vào đầu tạo thành những vết máu ghê rợn.
Tiếng kêu gào thảm thiết nghe thật ghê rợn...
Lam Túc điều khiển thần thức chui vào đầu gã ta kiểm tra. Chợt sắc mặt hắn biến hoá, bàn tay vung lên, một chưởng ấn đánh thẳng vào khoảng không trước mặt.
"Rắc." Sau tiếng đứt gãy có một làn khói đen bốc lên, trong khoảng không vô hình từ từ hiện ra xác một con yêu thú vừa bằng bàn tay người lớn, đến khi rơi xuống đất thì tất cả mới nhìn rõ hình dáng của nó.
Lâm Khinh vốn dĩ đứng cạnh Lam Túc vội vàng lui về sau vài bước, bởi vì con vật này trông rất kinh tởm. Cả người nó nhầy nhụa những chất nhờn, hai con mắt trợn tròn thao láo, hình dáng bên ngoài khá giống con sâu.
Mà cho dù đã chết nhưng toàn thân nó vẫn phát ra thứ mùi hôi thối.
Cứ nghĩ đến trường hợp bị con vật này bám vào người, Lâm Khinh rùng mình, da gà da vịt nổi hết lên.
"Đây là Thực hồn trùng, loại trùng này có thể tạo ra ảo giác, sống nhờ việc ăn não. Đặc biệt từ cấp ba trở lên nó có thể tàng hình." Lam Túc ngồi xuống quan sát kỹ càng rồi kết luận.
"Trùng tàng hình?" Lâm Khinh chưa bao giờ nghe đến thể loại lạ lùng thế này, Trùng mà có thể lợi hại đến vậy cơ à?
Thật ra vật này nếu có vài con mà đem đánh lén đối thủ thì...
Mà thôi, nghĩ đến bộ dáng của nó y lại thấy hơi buồn nôn, tốt nhất cứ tránh xa ra thì hơn.
Gã thanh niên họ Khúc thoát được một kiếp không dám nhìn sang Thực hồn trùng, chỉ có ai trải qua mới biết sự đáng sợ của nó, đứng trước vật nhỏ bằng này, gã gần như không có sức chống cự.
Nghĩ đến đây, gã quay sang Lam Túc rồi cúi đầu cảm tạ:
"Cảm ơn đạo hữu đã giúp đỡ."
Lam Túc chỉ gật nhẹ đầu rồi nói:
"Trùng này sống theo đàn, tốt nhất bây giờ các ngươi nên tự cẩn thận thì hơn. Nhớ là khi nghe thấy âm thanh thì hãy chủ động tấn công Trước, đừng để rơi vào thế bị động."
"Lam huynh, liệu chúng ta có thể đi đường khác không?" Vũ Hinh chợt hỏi.
"Ngươi nói xem!" Lam Túc nhướng mày, ả này có vấn đề à? Nhìn xung quanh ngoài con đường mòn bọn họ vừa đi qua thì còn chỗ nào đi được, không lẽ bay.
Mà bay cũng không ổn, nơi này không có bản đồ, tuỳ tiện sử dụng phi kiếm quá nguy hiểm.
Vũ Hinh không chắc chắn lắm nhưng nàng cảm thấy bọn họ sắp đối diện với một tồn tại cực kỳ đáng sợ. Từ bé nàng đã biết mình có thể cảm ứng được nguy hiểm, nhưng nói với đám người này thế nào?
Không thể rời bỏ đội ngũ được, Vũ Hinh đành cắn răng bước tiếp.
Tất cả mọi người tự giác đi sát vào nhau, Lâm Khinh lén lút cầm tay Lam Túc đi sau cùng, không phải do sợ hãi mà y chỉ cảm thấy hơi dị ứng với loài trùng thôi.
Lam Túc không vạch trần tâm tư của thiếu niên, hài lòng nắm tay y, hắn bâng quơ phá vỡ không khí căng thẳng này:
"Quỷ trảo lúc nãy khá lạ mắt, đệ thi triển lại cho ta xem đi."
Lâm Khinh không nghĩ gì nhiều, vung tay lên. Quỷ trảo khéo léo ngắt lấy một cành cây ở đằng xa.
Huyền âm quỷ trảo vận dụng thành thục khá có lợi, nhưng tu vi của y chưa đủ nên trảo này chỉ có tác dụng trong vòng bảy trượng, vượt quá bảy trượng nó sẽ tự động tiêu tan.
"Cũng được, nhưng mà Huyền âm chi khí này không nên dùng nhiều, dù sao nó cũng là âm khí, nếu không có dương khí bù trừ sẽ khá có hại cho thân thể."
"Bù trừ thế nào?" Lâm Khinh tò mò quay sang hỏi. Thấy hắn dùng bộ mặt rất nghiêm túc mà trả lời:
"Song tu với ta chẳng hạn."
"Huynh...!!!" Lâm Khinh hết nói nổi, cái người này đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện ái muội.
Nhìn gương mặt đầy ý cười của hắn, Lâm Khinh không giận được, y hờn dỗi:
"Không hiểu sao huynh lúc nào cũng muốn chọc tức ta vậy?"
"Đệ không vui sao?"
"Tất nhiên, ta..." Lâm Khinh đang hùng hồn chợt nhìn thấy vẻ mặt của người kia hơi trầm xuống liền đổi giọng:
"Huynh phải cho ta một chút thời gian để thích ứng chứ..."
Trong mắt loé lên một chút gian trá, Lam Túc hỏi lại: "Đệ cần mấy ngày?"
"Mấy ngày cái gì? Huynh phải chờ đến khi ta đủ mười tám tuổi!"
Lam Túc: "..."
"Đi mà, Lam ca ca..."
Lam Túc cười khổ, thiếu niên da mặt quá mỏng làm hắn cũng không dám đùa trêu quá đáng. Kéo người lại, tay vòng qua eo thiếu niên kéo người dịch sát lại, lúc này Lam Túc mới tạm hài lòng:
"Được, ta chờ đệ đến mười tám tuổi, nhưng nói chung một chút phúc lợi của đạo lữ đệ vẫn phải cho ta chứ?"
Cái người này đúng là hết nói nổi... Chuyện này cũng có thể đem ra mặc cả nữa.
Đội ngũ đi đằng trước cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Chúng ta đều là tu sĩ tai thính mắt tinh đó, các ngươi tình tứ với nhau có cần thiết nói to vậy không hả???
Có muốn lờ đi cũng không nổi.
Làm không khí đang căng thẳng cũng bay mất tiêu.
La Linh một đường im lặng giờ mới hiểu tại sao họ Lam kia nhìn mình với ánh mắt muốn giết người như vậy? Đụng vào nghịch lân của hắn thì chẳng trách được...
Nghĩ đến đây nàng lại có chút hâm mộ. Nàng ai oán nhìn sang bên cạnh, tâm ý của mình với sư huynh ai cũng rõ, nhưng chỉ mình huynh ấy không hiểu...
Người chỉ một lòng say mê tu luyện như Cao Tuấn thì khá ngạc nhiên, theo cách nói chuyện thì hai người kia là một đôi.
Hai nam nhân là đạo lữ với nhau thì ở Tu chân giới này không hiếm lạ, nhưng quả thật hắn mới gặp lần đầu.