Lâm Khinh cũng có tư tâm. Giờ đây muốn thoát khỏi ma linh giới thì y cần phải tiếp xúc đến một vài cơ mật của ma tu. Mà nơi thăm dò nhanh nhất là đâu?
Không phải trong biệt phủ của Dạ Huyền à?
Nhưng mà vấn đề là Lam Túc chắn sẽ không đồng ý chuyện này.
Thôi kệ đi. Việc đó tính sau.
Trên đấu trường rộng lớn, hai ma tu đang khởi động. Nhìn hình thể thì số bốn mươi sáu có ưu thế hơn nhiều. Số năm mươi chín nhỏ con không thấy có chút uy hiếp nào.
Nhưng đến lúc chiến đấu, đấu pháp và sự nhanh nhẹn của số năm mươi chín làm Lâm Khinh cực kỳ ngạc nhiên. Tốc độ của hắn nhanh đến nỗi những thuật pháp tung ra hệt như ảo ảnh. Chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy hình.
Số bốn mươi sáu tuy chậm chạp hơn nhưng độ chịu đòn không phải dạng vừa. Đòn tấn công liên tiếp vào người gã cứ như đánh vào bông.
Nhìn sơ qua thì hai người ngang tài ngang sức, nhưng Lâm Khinh cảm thấy số năm mươi chín vẫn nhỉnh hơn cho nên cảm thấy rất yên tâm.
Quả nhiên, càng về sau số bốn mươi sáu càng đuối sức. Liên tiếp chịu đòn đau. Cả cơ thể của gã hiện lên những vết thương ghê rợn.
Lúc này số năm mươi chín vẫn còn rất sung sức. Hắn lôi ra một chiếc vòng tay rồi truyền ma lực vào.
Thủ pháp thật quen thuộc.
Lâm Khinh ngây người. Cảm giác người này không hề giống ma tu. Mà cách chiến đấu lại giống tu sĩ bọn y. Nhưng rất nhanh y lại tự mình phủ nhận, ma khí cuồn cuộn trên người là dấu hiệu rõ ràng nhất để chứng minh hắn là ma tu.
Số bốn mươi sáu cảm giác được nguy hiểm thì biểu cảm trên gương mặt trầm trọng hẳn, gã cũng lôi ra một thanh trường kiếm, truyền ma lực rồi chĩa thẳng mũi nhọn về phía đối thủ.
Chiếc vòng tay có khói đen cuồn cuộn bốc lên. Lúc này số năm mươi chín giơ nó lên cao, toàn bộ khu vực hắn đứng cuồng phong bắt đầu nổi lên. Từng đạo hoả quang hình tròn từ chiếc vòng bắn thẳng về phía số bốn mươi sáu đang đứng.
Số bốn mươi sáu bật người nhảy lên. Hắn không hề nao núng. Một tay dùng trường kiếm nhằm vào đầu đối thủ mà tấn công, còn tay kia thì giơ tay ra chặn lửa.
Cơ thể người này dường như đã được tôi luyện đến tận cùng. Dù từng đạo hoả quang đánh liên tiếp vào người mà da thịt không chịu mấy tổn thương.
Ma tu chủ yếu tu luyện cơ thể. Sức mạnh cơ bắp luôn luôn được ưa chuộng nhất, tất cả khán đài đồng thời sôi trào lên. Từng tiếng la hét dội vào tai Lâm Khinh làm y mặt đỏ tim đập.
Những nữ nhân với thân hình nóng bỏng không cố kị gì hét lên:
"Ai thắng cuộc sẽ được ngủ với Khắc Lan Lan đêm nay. Lão nương nói được làm được."
"Số bốn sáu, đêm nay hãy đến nhà của thiếp."
Thậm chí có cả một thiếu niên mặt búng ra sữa tầm mười lăm mười sáu tuổi cũng hò hét muốn có một đêm xuân với số bốn mươi sáu.
Đến bây giờ y mới rõ ràng sự phóng khoáng tuỳ tiện của ma tu. Bọn họ không hề cần đến những quy tắc, những luật lệ hay những thường thức cơ bản.
Bọn họ tiêu dao mà sống, bỏ qua luân thường đạo lý.
Mạnh được yếu thua.
Trong một khoảnh khắc này. Ngay tại bầu không khí sôi động nơi đây, Lâm Khinh lại cảm thấy sống như vậy thật tốt.
Trong lúc y đang cảm khái thì trận đấu phía dưới dần nghiêng về một phía. Số bốn mươi sáu rất mạnh nhưng vẫn không phải là đối thủ của một kẻ dày dặn kinh nghiệm như số năm mươi chín. Dường như sinh lực của hắn vĩnh viễn không hết, khiến cho số bốn mươi sáu không còn tí sức lực nào.
Lâm Khinh mừng thầm. Y chắc thắng rồi!
Dù sao thoát được khỏi Dạ Huyền dây dưa cũng là một việc tốt. Nhưng ba mươi chưa phải là tết, y đâu ngờ đúng lúc mà số năm mươi chín sắp sửa ra đòn quyết định, hắn bỗng ngừng tay, lùi ra sau ba bước rồi bình thản nói:
"Giỡn đủ rồi. Ta nhận thua."
Lâm Khinh đứng bật dậy. Dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Con mẹ nó đùa giỡn à?
Đây chắc chắn là một vụ giàn dựng. Lâm Khinh quay ngoắt sang chất vấn Dạ Huyền:
"Ngươi... ngươi đã giở trò đúng không?"
Dạ Huyền mặt đầy ý cười. Nhún vai nói:
"Ta đâu biết, ta với ngươi đứng đây từ nãy."
"Con mẹ ngươi muốn truyền âm cũng chỉ cần một cái búng tay. Đó là gian lận. Ta không chấp nhận kết quả này!!!" Lâm Khinh tức giận nói. Giờ y mà không biết mình bị bẫy thì uổng công sống gần hai chục năm rồi.
Rõ ràng từ đầu đến đuôi hắn đã lừa y vào tròng.
"Không chấp nhận? Ngươi đứng ở địa bàn của ta mà nói ra câu đó. Ngươi thấy sống đủ lâu rồi hả?" Dạ Huyền híp mắt nói. Hắn dù sao đường đường thiếu chủ một Sa Lý tộc. Từ nhỏ đến lớn đã ai dám chửi hắn bao giờ?
Chuột nhỏ này cũng thật ngạo mạn đấy!
Lâm Khinh chửi xong cũng thấy mình phản ứng hơi quá khích.
Dù sao y bây giờ cũng là Tạp Phỉ \- Một thị vệ nhỏ nhoi, vậy mà dám xửng cồ lên với người cho mình bát cơm.
Cục tức này y đành nuốt xuống, nói dứt khoát:
"Được. Một tháng chứ gì. Ta nhận thua!"
Dạ Huyền đương nhiên là hài lòng với kết quả này, hắn nói:
"Sáng sớm mai thu dọn đồ đạc đến biệt phủ ta báo danh!"
"Quên nói ngươi biết. Thị vệ trong biệt phủ nội bất xuất, ngoại bất nhập. Không được về nhà."
Thật ra khắp cả khán đài đều nhao nhao không phục với kết quả trận đấu. Số năm mươi chín cũng thanh minh rằng hắn rất thích thứ hạng này nên không muốn đổi. Nhưng từng tiếng la ó vẫn gào lên không ngừng.
Thích thích cái con mẹ mày!!!
Tâm trạng của Lâm Khinh bây giờ kém đến cực điểm. Y không còn tâm tư gì để xem nốt trận đấu, ngay cả kế hoạch mua sắm một số tài liệu của Ma Linh giới cũng tạm hoãn, vội vã chào mấy bằng hữu rồi quay về.
Không phải quay về nhà, mà đến tìm Lam Túc.
Quả nhiên. Sau khi nghe Lâm Khinh nói xong. Phản ứng đầu tiên của Lam Túc là tức giận, hắn quát lên:
"Sao đệ cứ dây dưa với nam nhân nguy hiểm đó vậy?"
Đây là lần đầu tiên Lam Túc giận dữ với thiếu niên, nhưng lần này y làm việc quá lỗ mãng rồi. Nơi đây không phải Nhật Nguyệt đại lục, từng sự việc cứ vô tình phát sinh không đi theo quỹ đạo ban đầu làm Lam Túc cực kỳ bất an.
Hắn thật sự không muốn Lâm Khinh tiếp xúc nhiều với nam nhân kia, người đó quá khó nắm bắt.
Lâm Khinh cũng thấy đuối lý, y lí nhí nói: "Bây giờ ta hối hận cũng không kịp nữa rồi." Y xụ mặt xuống, cố thanh minh:
"Mà việc này cũng có cái lợi, ta ở nơi đó có thể thăm dò nơi thông nhau giữa Ma Linh giới và Nhật Nguyệt đại lục. Lại tìm hiểu một chút về các mối quan hệ trong Sa Lý tộc. Dù sao chúng ta không thể ở đây mãi được."
Lam Túc lẳng lặng nhìn Lâm Khinh, cuối cùng hắn chỉ nói:
"Đệ không hiểu!"
Nhìn ánh mắt thắc mắc của thiếu niên, Lam Túc khẽ thở dài, ôm người vào lòng:
"Việc ta để ý đến bây giờ chỉ có một, đó là an nguy của đệ. Đệ có hiểu không?"
Lâm Khinh cảm động không thôi. Im lặng rúc vào lòng nam nhân một lúc mới mở lời:
"Ta yêu huynh. Càng muốn xứng đôi với huynh. Ta không muốn mình mãi mãi yếu đuối để huynh bảo vệ... Ta cũng muốn có ngày mình trở nên mạnh mẽ để bảo vệ lại huynh!"
Y ngẩng đầu hôn nhẹ vào môi nam nhân rồi nói tiếp:
"Việc lần này không có cách nào thay đổi. Ta sẽ cố gắng bảo vệ mình, cho nên huynh đừng lo lắng nữa..."
Lam Túc chẳng còn cách nào đành phải đồng ý. Nhưng nghĩ đến một tháng tới thiếu niên của hắn phải ở cạnh một nam nhân khác. Hắn không thể chịu đựng nổi, lập tức đè Lâm Khinh ra hôn cho bõ tức.