Thời gian để Tử vĩ lan hoa hấp thu tinh huyết tương đối lâu. Đến khi xong xuôi mọi việc thì đã sang đến ngày hôm sau. Đám người bọn họ chỉ ở một bên trợ trận, còn người trực tiếp thi hành bí pháp là Dạ Huyền giờ đây mặt trắng bệch, cơ thể không còn chút sức lực nào, mềm oặt ngã xuống.
"Lôi Á. Ngươi dìu ta về nghỉ ngơi."
Dạ Huyền mất sức nhưng vẫn rất tỉnh táo ra lệnh cho thủ hạ.
Lôi Á không nói một lời liền bế ngang hắn lên.
Người tên Lôi Á chính là nam nhân cao lớn ở trong biệt phủ, nghe nói gã đã thành công làm nam sủng của Dạ Huyền gần năm năm rồi.
Mặc dù còn nhiều người khác bò được lên giường của thiếu chủ nữa nhưng Lôi Á cũng được coi như rất ghê gớm. Rất nhiều sự vụ bí mật của Sa Lý tộc đều phải qua tay gã ta.
Rễ cây Tử vĩ lan hoa sau khi hấp thu hết tinh huyết thì càng trở nên căng mọng, nó từ từ rút về ẩn sâu trong lòng đất. Lộ ra ngoài thân cây tràn đầy sức sống.
Lâm Khinh cảm giác không khoẻ, tâm lý hơi khó chịu, y bèn truyền âm cho Lam Túc:
"Lam Túc, ta cảm thấy Tử vĩ lan hoa này quá tà môn. Cây gì lại cần tinh huyết của con người để sống?"
"Nơi này còn nhiều thứ tà môn lắm, đệ không cần phải quan tâm."
Đoàn người khi đi thì khí thế nhưng khi về lại cực kỳ im lặng.
Lẽ ra hoàn thành được việc kích thích sinh trưởng cho Tử vĩ lan hoa thì mọi người phải vui vẻ. Nhưng trên khuôn mặt ai nấy đều thấy rất trầm trọng.
Quả nhiên đường đi càng lúc càng không đúng.
Bầu trời rõ ràng là ban ngày mà mỗi lúc một tối đen. Không khí âm trầm đến mức ngạt thở.
"Cẩn thận!!!" Lam Túc hét lên rồi kéo Lâm Khinh lùi lại.
"Phập!" Một vật gì đó rơi thẳng xuống chỗ bọn hắn vừa đứng. Toàn bộ mặt đất nơi đó vỡ nát thành một cái hố sâu hoắm. Khói đen bốc lên mù mịt.
Đại trưởng lão Mỹ Kỳ hét lên: "Ma vật đến rồi. Tập trung bảo vệ thiếu chủ!!!"
Đoàn người lập tức trở nên nghiêm túc. Toàn bộ phóng đến vây thiếu chủ giờ đây đang cực kỳ yếu ớt vào giữa.
Lâm Khinh và Lam Túc nhìn nhau. Cuối cùng ăn ý gia nhập đội ngũ.
Hàng loạt sinh vật không rõ hình dáng từ trên trời rơi xuống, mùi tử khí cộng thêm mùi rữa nát bốc lên khắp nơi.
Trước ngày hôm nay Lâm Khinh chưa bao giờ nghe đến hai từ ma vật. Đến khi chúng nó xuất hiện trước mặt y mới cảm thấy sinh vật xấu nhất trên thế gian chính là thứ này.
Ma vật thân nhỏ đầu to, trên trán có ba con mắt, mình đầy chất nhầy. Toàn thân của chúng có mùi hôi thối khó ngửi. Cái miệng rộng đầy máu với hàm răng nanh nhọn hoắt nhe ra, trông thật sự rất ghê rợn.
Khi nhìn thấy một thị vệ tay không mà tóm lấy Ma vật rồi xé nó làm hai nửa, chất nhầy nhụa chảy ra vàng vàng đầy tay gã kia, mùi thối rữa tanh tưởi càng sộc lên, Lâm Khinh tí nữa thì nôn oẹ.
Ma vật càng lúc càng nhiều, mắt thấy vài con sắp quây mình vào giữa. Lâm Khinh nhắm mắt nhắm mũi dùng Huyền âm quỷ trảo mà chiến đấu.
Thực ra công pháp này khá giống công pháp của ma tu. Khói đen từ trên tay Lâm Khinh cuồn cuộn chảy ra, quỷ trảo đen ngòm thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần đều chộp trúng đầu ma vật rồi bóp nát.
Thoạt nhìn rất kinh dị nhưng miễn sao không phải đụng tay vào.
Quả nhiên ma tu khác đều đang mải chiến đấu không ai phát hiện điều gì dị thường. Chỉ có Dạ Huyền đang dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn Lâm Khinh.
Hắn ta cau mày, quan sát thật kỹ càng, cuối cùng híp mắt lại cười cười.
"Tìm thấy rồi..."
Cũng may ma vật này tuy nhiều nhưng khá yếu, chỉ một lát sau đám người đã tiêu diệt được gần hết.
Đến lúc đội ngũ tập trung lại, không ngờ cũng có vài ma tu xấu số bị ma vật giết chết.
Trương hộ pháp ra lệnh cho bọn Lam Túc:
"Đợt đầu ma vật còn rất yếu, một lúc nữa càng nhiều ma vật cao cấp xuất hiện. Mục tiêu của hộ pháp chúng ta là bọn nó. Còn các ngươi hãy phân tán ra vừa bảo vệ thiếu chủ vừa giết ma vật cấp thấp. Rõ chưa?"
Lâm Khinh nghe ngóng mọi người xung quanh bàn luận mới biết được. Thì ra nơi này chính là cánh cửa dẫn đến Ma vực thâm uyên \- Nơi sinh sống của ma vật.
Cứ mỗi lần sử dụng bí pháp kích thích sinh trưởng Tử vĩ lan hoa. Mùi tinh huyết sẽ kéo đến hàng loạt ma vật từ cấp thấp đến cấp cao. Sa Lý tộc vì muốn độc chiếm Sinh tử cao nên hàng năm đều phải tự mình chiến đấu với bọn chúng.
Sa Lý tộc vừa có Tử vĩ lan hoa, vừa có tháp Vấn Thiên. Vậy mà họ vẫn sinh sống bình yên bao nhiêu năm không có tộc nào nhòm ngó, chắc cũng vì một Ma vực thâm uyên.
Nghe đồn Ma vực thâm uyên này ẩn sâu hàng loạt ma vật bí ẩn đang ngủ say, sức mạnh bọn chúng đã đạt đến tuyệt đối. Dù hàng ngàn hàng vạn năm nay, rất nhiều lần Ma vực mở ra nhưng chưa có ai từng nhìn thấy những sinh vật bí ẩn đó.
Tất cả đều chỉ là lời đồn đại, nhưng cũng chẳng tộc nào muốn sống bên cạnh một mối nguy hiểm tiềm tàng như vậy. Bọn họ thà chấp nhận mất ma thạch để đổi lấy Sinh tử cao còn hơn.
Mà Sa Lý tộc thanh thế tuy lớn nhưng trong tộc lại không hề có nơi để đào tạo môn đồ. Ba giáo phái lớn ở Ma Linh giới lần lượt nằm ở Sa Linh tộc. Phi Đằng tộc. Hắc Lang tộc. Tất cả môn đồ của Sa Lý tộc cũng phải đến đó học.
Quan hệ hỗ trợ từ xưa đến nay vẫn cân bằng như vậy căn bản bởi vì ma tu có một kẻ thù chung, chính là tu sĩ.
Ma Linh giới vốn không phải là quê hương của bọn họ, mà tất cả ma tu đều nung nấu có ngày đặt chân trở về Nhật Nguyệt đại lục.
Lâm Khinh không biết ai đúng ai sai, nhưng chắc chắn nếu có chiến tranh, y nhất định đứng về phía tu sĩ.
Tiếng Lam Túc vang lên bên tai. "Đến rồi!"
Đợt thứ hai ma vật cực kỳ khó nhằn. Lam Túc dựa theo ký ức của Tạp Tư rút ra một thanh trường thương, rồi dùng sức mạnh nhục thể để chiến đấu với ma vật. Còn Lâm Khinh chỉ dùng mỗi Huyền âm quỷ trảo, có đôi lúc thì vận dụng ma khí vào vài thuật pháp cơ bản như Vô ảnh nhất chỉ rồi bắn vào đầu chúng.
Vì tu vi của Lâm Khinh hiện giờ không còn như xưa nữa cho nên vài thuật pháp cơ bản cũng có tác dụng rất lớn. Chỉ một lúc xung quanh y đã không còn bóng ma vật nào.
Lúc này y mới có thời gian quan sát ma vật cấp cao.
Ngạc nhiên là ma vật này nhìn dáng lại khá giống con người. Hai mắt và khuôn mặt đầy đủ. Chỉ chiếc miệng rộng ngoác và hàm răng nhọn hoắt là không đổi. Trên người cũng mặc y phục tử tế. Chất nhờn trên người không còn thay vào đó là làn da màu đỏ rực sần sùi thô ráp.
Chiêu thức tấn công của chúng cũng khá bài bản, không chỉ có nhao lên mà còn biết thu phóng thuật pháp.
Hơn chục con ma vật đấu với bốn ma tu Xuất khiếu kỳ, hai ma tu Hợp thể kỳ mà ngang sức ngang tài. Dần dần, bọn Lâm Khinh mang theo vị thiếu chủ đang không có sức chiến đấu lùi hẳn ra đằng sau. Sợ thuật pháp quá mức mạnh mẽ dẫn đến tai bay vạ gió.
Cuối cùng khi trận chiến kết thúc, phe ma tu tử thương vô số. Một hộ pháp có tu vi Xuất khiếu kỳ bị thương trầm trọng.
Bên phía ma vật cao cấp còn để chạy thoát mất vài con.
Ma vực thâm uyên mở ra có thời hạn. Đến khi ma vật lùi hết về Ma vực thì mấy hộ pháp mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thạch hộ pháp, ông có sao không?" Lúc này mọi người mới có thời gian chú ý đến người bị thương.
"Ta không sao. Nhặt xác ma vật lại đi."
Lâm Khinh nhìn một số thị vệ đi xung quanh nhặt xác ma vật, y cũng muốn ra tay hỗ trợ nhưng ngại bẩn nên chỉ đứng nhìn.
"Ma vật này có tác dụng gì nhỉ?" Lâm Khinh hơi thắc mắc nên truyền âm hỏi Lam Túc.
"Tí nữa đệ sẽ biết. Mà ta khuyên đệ đừng có nhìn thì tốt hơn." Lam Túc tủm tỉm cười.
"Là sao?"
Ngay lập tức. Lâm Khinh đã nhận được câu trả lời. Mà câu trả lời này y không muốn chấp nhận một chút nào.
Bọn họ đem ma vật để ở gốc cây Tử vĩ lan hoa. Ma vật vừa được thả xuống, các sợi rễ cây lập tức cuốn lấy chúng rồi nghiền thành mảnh vụn. Đám ma vật cứ thế bị biến thành chất dinh dưỡng bón cho cây.
Lâm Khinh muốn nôn hết số Sinh tử cao đã từng nuốt ra ngoài.