Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 96: Trừng phạt (H-)



Ánh mắt Lâm Khinh đảo vòng quanh, đầu cấp tốc nghĩ ra ba mươi sáu kế để... chạy, nhưng một lực đạo mạnh mẽ chợt nhấc bổng y lên rồi ném mạnh xuống.

Bất ngờ bị đánh lén, Lâm Khinh sợ hãi vội nhắm mắt giả chết, ai dè thân thể không rơi vào mặt đất cứng rắn mà rơi lên thứ gì đó êm êm, mềm mại.

Là một tấm đệm lông thú rất lớn màu đen tuyền.

Hoá ra tấm da Mặc thiết hùng đợt trước lấy từ trong cơ quan của Tiếu mặc được Lam Túc đem làm thành một tấm thảm cực kỳ đẹp, xung quanh mép ngoài còn được khâu lại bằng tơ vàng.

Nhìn qua còn rất tinh xảo.

Lâm Khinh ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ trên đó, chắc chắn là Lam Túc xử lý nó rất kỹ.

Lam Túc không có thói quen ngủ, chỉ có Lâm Khinh thỉnh thoảng vẫn chợp mắt để nghỉ ngơi, như vậy tấm thảm này là dành cho ai cũng đã rõ ràng...

Tâm chợt mềm đi, Lâm Khinh xúc động hỏi: "Cái này là huynh làm à?"

Lam Túc không trả lời mà im lặng nhìn Lâm Khinh, gương mặt vẫn bí xị.

Không phải hắn làm thì là ai nữa? Hì hụi làm thảm tặng người ta, còn người ta thì đi chơi với nam nhân khác.

Càng nghĩ càng tức, Lam Túc lao tới đè người xuống, kéo quần y ra rồi lật úp người lại nằm lên đùi hắn.

Toàn bộ động tác được hoàn thành liền mạch làm Lâm Khinh không phản ứng kịp, thấy mông lành lạnh, y hét lên:

"Thả ta ra!!!"

Rất tiếc y giãy giụa mãi mà không thoát khỏi ma trảo của Lam Túc, trái lại bị hắn đè gắt gao.

Lam Túc cúi xuống, giọng trầm ấm cất lên:

"Đệ đã biết sai chưa?"

Hơi thở của nam nhân phả bên tai làm Lâm Khinh nổi hết gai ốc, nhưng y vẫn còn cứng miệng trả treo: "Ta không sai gì cả huynh đừng có vô lý thế!"

"Bốp!!!"

Cảm giác nóng rát trên mông khiến Lâm Khinh cứng đờ người ra.

Cảm xúc của y bây giờ là không thể tin nổi!!!

Lam Túc dám đánh mông y.

Lam Túc lại dám đánh mông y.

Lâm Khinh giãy dụa kịch liệt, miệng la lối om sòm:

"Huynh dám đánh ta? Hôm nay huynh chết chắc rồi."

"Bốp!!!"

Lâm Khinh ức đến phát khóc, tự tôn của nam nhân sắp bị người này làm cho mất sạch rồi, y hét lên:

"Hu hu thả ta ra, Lam Túc thối tha!!!"

Lam Túc không mảy may động lòng. Lâm Khinh quá ương bướng, hắn sợ một ngày thiếu niên sẽ gặp tai hoạ, bây giờ phải cứng rắn một lần để răn đe.

Nghĩ như vậy bàn tay lại lạnh lùng đánh xuống.

"Bốp!!!"

"Tên khốn kiếp!"

"Bốp!!!"

"Ư..."

Bàn tay Lam Túc liên tục vỗ xuống làm tâm Lâm Khinh chết lặng, không còn thiết tha gì nữa, mặt nóng bừng, nước mắt tí tách rơi.

"Đệ biết sai chưa?" Lam Túc truy hỏi đến cùng.

Lâm Khinh định cãi lại nhưng nhìn thấy bàn tay nam nhân giơ lên lập tức đổi giọng thút thít:

"Hu hu biết sai rồi..."

Lam Túc nhìn thấy thiếu niên trong lòng khóc lóc thì thương tiếc vô cùng, nhưng nhớ đến chuyện hôm nay hắn lại cứng rắn nói:

"Sai ở đâu?"

"Đệ không nên đi cùng Dạ Huyền." Lâm Khinh vội la lớn.

"Còn gì nữa?"

"Không thông báo cho huynh."

Lam Túc lại hỏi tiếp, nhưng giọng nói đã dịu đi mấy phần:

"Từ sau có vậy nữa không?"

"Không..."

"Có cãi ta nữa không?"

"Không..."

Thấy Lâm Khinh ngoan ngoãn, lúc này trong mắt Lam Túc mới xuất hiện một chút tiếu ý, hắn nói: "Sau này có cấm ta sờ sờ nữa không?"

"Không... Từ từ, huynh ăn gian!!!" Lâm Khinh giãy nảy lên.

Lam Túc lật người lại rồi ôm y dậy, khẽ hôn lên khoé mắt đỏ hoe rồi nói khẽ:

"Đệ có biết hôm nay ta lo lắng thế nào không?"

Lâm Khinh cúi đầu, nói khẽ: "Ta biết sai rồi..."

Lúc này trông thiếu niên trước mặt quyến rũ vô cùng, dù không nhìn thấy khuôn mặt thật thì Lam Túc cũng tưởng tượng ra vẻ mặt mỹ lệ động tình, khoé mắt đỏ hoe ướt át của y.

Lam Túc nghĩ đến bộ dạng dụ người đó là không chịu nổi, vội vàng hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át, cậy mở khoé miệng rồi tham lam hút hết mật ngọt trong đó.

Lâm Khinh cũng để mặc cho hắn đòi hỏi, choàng tay ôm chặt eo hắn, hô hấp của hai người quấn lấy nhau không rời.

Một bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn chỗ mông vừa bị đánh của thiếu niên. Bỗng Lam Túc chợt động, hắn lướt tay ra đằng trước, túm lấy tính khí của y, miệng lưu luyến hôn thêm chút nữa rồi buông lỏng ra, cười khẽ:

"Bắt được quả tang nhé!"

Mặt của Lâm Khinh lập tức đỏ bừng từ tai lan đến cổ, lan xuống cả toàn thân.

Trời ạ, trong lúc bị Lam Túc đánh. Có đau, có xót, có một chút nhục nhã nhưng không ngờ Lâm Khinh lại cảm thấy cả một chút hưng phấn ở trong đó.

Tính khí cứ thế mà cứng lên.

Không lẽ bản chất của y có máu ngược ở trong người???

Cảm thấy ngày hôm nay đã chịu hết tất cả nhục nhã trong đời rồi, Lâm Khinh nhắm mắt lại giả chết rồi rúc vào lòng Lam Túc không muốn chui ra nữa.

Lam Túc cũng không vạch trần, chỉ kéo người ra hôn tiếp, hắn quen tay vô cùng, chỉ cần vuốt ve vài cái đã làm cho Lâm Khinh động tình.

Nhìn thấy tình dục lan ra trong khoé mắt y, Lam Túc từ từ dùng răng mà cắn mà mút từng tấc từng tấc trên cơ thể trắng nõn, giống như đang thưởng thức mĩ vị trên thế gian.

Hai quả anh đào trước ngực đã bị vê thành đỏ ửng, đầu lưỡi Lam Túc sượt qua làm thiếu niên run rẩy, khẽ thở dốc. Nhưng không dừng lại ở đó, miệng hắn bắt đầu ngậm lấy đầu nhũ, dùng môi tỉ mỉ nhấm nháp.

Hàm răng hắn mạnh bạo nhay cắn, chà đạp khiến nó sưng lên.

Một bàn tay vẫn không kiêng nể mà sờ xuống nơi đã cứng rắn của y, xoa nắn vuốt ve giống như trêu đùa.

Vật nhỏ rỉ ra một chút dịch trong vắt, trông dâm mỹ vô cùng.

Lâm Khinh không kiềm chế được mà cắn môi thật mạnh, không cho tiếng rên rỉ phát ra.
Hai chân mềm nhũn cọ cọ vào lưng Lam Túc nhưng chỉ chạm được lớp vải vóc lạnh băng.

Y nhíu mày tiện tay xé nát áo hắn rồi kéo ra, đổi lại một trận cười của nam nhân:

"Lần nào đệ cũng xé y phục của ta, cứ thế này ta sẽ không còn gì để mặc nữa đâu."