“Mang hết đặc sản trong tiệm các ngươi ra đây.” Trạm Ly Tiêu lanh nhạt nói với tiểu nhị. Hắn không thích sự chú ý của Thôi Bán Hạ rơi trên người kẻ khác, kể cả dù đó có là tiểu nhị đáng thương thay hắn thành nơi trút giận cũng không được, đối với Thôi Bán Hạ hắn có dục vọng giữ lấy rất nghiêm trọng.
“Có điểm tâm không? Trước tiên mang lên dùng đi.” Thôi Bán Hạ thích ăn đồ ngọt, nhất là khi có thể một ngụm bỏ vào miệng ăn hết là nàng thích nhất.
“Có có, lập tức mang tới!” Tiểu nhị vội vàng nói, thấy không cần tiếp tục phải ứng phó cô nương khó chơi kia nữa, không khỏithở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, xoay người mau chóng rời đi, có vài phần giống đang chạy trối chết.
Thế nhưng trong mắt Thôi Bán Hạ, đó chính là chột dạ!
Yên lặng uống trà Trạm Ly Tiêu rót cho nàng, Thôi Bán Hạ híp mắt nhìn tiểu nhị rời đi, đang muốn nói chuyện với Trạm Ly Tiêu, muốn hắn chú ý một chút, lời đến khóe miệng lại cứng họng đành nuốt xuống.
Không đúng, nàng còn đang giận dỗi với tên khốn Trạm Ly Tiêu này! Hơn nữa nàng nhìn ra tiểu nhị này có vấn đề, cũng không tin Trạm Ly Tiêu lòng dạ lòng thâm trầm hiểm độc này nhìn không ra, nàng việc gì phải mù quáng bận tâm!
Thôi Bán Hạ dừng lại, không dám lên tiếng.
Trạm Ly Tiêu nhìn thấy hết biểu tình của Thôi Bán Hạ, trong mắt thoáng qua một chút ý cười, sau đó yên lặng đếm ngược, quả nhiên, đếm tới ba thì Thôi Bán Hạ đã không nhịn được.
Nàng hạ thấp giọng, khó chịu mà nói với Trạm Ly Tiêu: “Này! Trong lòng gã tiểu nhị này rõ ràng có quỷ, không chừng là tay chân của huyện lệnh.”
“Ừ, đã biết.” Trạm Ly Tiêu nâng lên nụ cười, con mắt ẩn tình bình tĩnh nhìn nàng, thanh âm dịu dàng dễ nghe nhẹ giọng nói: “Hạ Hạ nàng thật tốt.”
Thôi Bán Hạ đỏ mặt. Đáng ghét! Người này nhất định là cố ý, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn đang phóng mỵ nhãn dụ dỗ nàng!
Nhưng... Mẹ kiếp, tim của nàng thế nào lại đập nhanh như vậy... A a a a!
~~~
“Đệ xác định không nhìn lầm?"
Trong huyện nha, Lưu Hành khẩn trương nhìn người báo tin.