Tặc Đảm

Chương 130: Sa mạc



Tiêu ngự từ biệt dạo sư áo đức, từ bên trong căn phòng thấp bé đi ra

" Nửa người nửa yêu" Tiêu Ngự thì thào nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua nơi ở của đạo sư, vu yêu với vong linh mà nói là tồn tại vô cùng cao quý, vu sư môn hùng mạnh vì đạt được tính mạng vĩnh cửu liền mang thân thể chính mình biến thành vu yêu, trong bọn họ có rất nhiều người đạt tới bán thần, thậm chí thành thần, thực lực bọn họ vô cùng mạnh mẽ là người thủ hộ cho vong linh tộc.

Nghe đạo tặc Áo Đức kể hắn trở thành vu yêu là không sai nhưng mà lại đánh mất ý thức cuả chính mình, như là một con rồi biết giết chóc thôi, loại nguyền rủa đúng là rất đáng sợ.

Tiêu Ngự rời khỏi thị trấn nhỏ Tháp Ba Khắc đi về hướng tây, cách nơi này không xa có một hoang mạc lớn, không có bất cứ sinh vật nào tồn tại, cát nóng bỏng như là bị hỏa luyện, tản ra bên ngoài nhiệt độ vô cùng cao, hơi nóng quay cuồng, bất kể là loại gì chỉ cần tại bên trong sa mạc này một thời gian nhất định sẽ bị khô chết.

Đây là một địa phương không có giao thiệp cùng bên ngoài, kẻ nào đó tiến vào nơi này mỗi một giây đồng hồ đều tổn hao 10 điểm huyết lượng, bị nhiệt độ trực tiếp giết chết biến thành cái xác khô.

Ngoại trừ nhiệt độ đáng sợ bên ngoài thì nơi này có có cát chảy vô cùng đáng sợ, trên thực tế nguy cơ bốn bề, trên cát thỉnh thoảng cũng hiện ra vài bộ hài cốt, đúng là một nơi rất đáng sợ.

Tiêu ngự ở bên ngoài sa mạc tìm kiếm đường nhỏ tiến vào, từng chút so sánh địa hình bên ngoài với bản đồ vô cùng kiên nhẫn.

" Đây đến cùng là địa phương quỷ quái gì?" Tiêu Ngự lau đi những giọt mồ hôi trên trán, hơi nóng tỏa ra đúng là khiến cho kẻ khác không thể chịu được.

Tiêu Ngự hồi tưởng lại tư liệu mà Áo Đức giải thích tại bên ngoài sa mạc tìm kiếm, hắn đột nhiên nhớ đến một chi tiết.

Đáo sư từng nói ra hắn cùng đệ đệ cùng nhau tiềm nhập chỗ kia nhưng tại sao lại chỉ còn mình Áo Đức? trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? tại sao đối với chuyện của đệ đệ hắn lại không có nói ra, nhất định không nhắc đến?

"Quên đi.chuyện đó có nghĩ tại dây cũng không ra." Tiêu Ngự so được với bản đồ một chút, dựa theo đánh dấu trên đó phát hiện ra một hỗ rất sâu, vị trí hố sâu so với bờ sa mạc khoảng hơn năm trăm mét.

Đôi mắt tiêu ngự sáng lên.chính là chỗ đó, nhưng điều kế tiếp khiến cho hắn rất khó xử, khoảng cách 500 mét nếu dùng tốc độ chạy đến phải cần 70 giây, mỗi giây cần 10 điểm huyết lượng, dù là uống phong tốc hoàn đi nữa thì nếu mà không dùng máu thì rất có thể đã chết khi chưa tới nơi.

" Đây đúng là một nhiệm vụ rất khó hoàn thành." Tiêu Ngự cười khổ không thôi, hắn bống nhiên nhớ tới cái gì, ta sao lại quên mất cái này.

Hắn từ bên trong ba lô lấy ra thánh ngôn trủy thủ, thanh này bỏ thêm tận 150 điểm nhanh nhẹn, nếu mà cầm nó thì tốc độ so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, có thể an toàn tới đó.

Chậm rãi mang vả kéo ra, một quang mang chói mắt sáng lên khiến cho nhãn châu tiêu ngự nhanh chóng co lại.

" Đồ phát sáng này dùng như thế nào đây?" Tiêu Ngự đang nghĩ như thế thì quang mang dần thu liễm lại, biến mất khôi phục trạng thái bình thường. Thân của trủy thủ nhỏ dài, lưỡi vô cùng sắc bén.sau khi thu liễm ánh sáng liến biến lại như bình thường.

Cầm thánh ngôn trủy thủ, các thuộc tính cuả Tiêu Ngự đều gia tăng, tốc độ di động cũng nhanh hơn nhiều.

Sau khi suy nghĩ một chút, thời gian hắn lưu lại cũng không nhiều, Tiêu Ngự cũng không do dự xuất ra một lọ phong tốc hoàn sau đó lại chuẩn bị sẵn một lọ hồi phục, nhanh chóng hướng về phía cái hố to kia phóng đi.

Một cỗ khí thế nóng rực đập vào mặt tiêu ngự, sau mỗi giây, huyết lượng nhanh chóng bị suy giảm dần.

Tật Phong Bộ!

Tiêu Ngự mở ra tật phong bộ hướng phía trước chạy như điên, may mắn hắn chạy trên con đường nhỏ như trên bản đồ chỉ dẫn không có cát chảy sẽ không có nguy hiểm.

Sau nửa nén hương thời gian thì máu đã tới đáy. Tiêu Ngự dùng một lọ hồi phục cấp thấp đem huyết lượng quay về một nửa lúc đỉnh, Tiêu Ngự cũng đã gần đến bên hố kia, nhanh chóng nhảy xuống hố.

Thân thể Tiêu Ngự rơi xuống đáy hố cát, cát chậm rãi rơi đem thân thê hắn nuốt lấy, cát từ bốn phía chảy tới, Tiêu Ngự nhanh chóng nhắm mắt ngừng thở.

Hạ xuống chứng 20,30 giây vì cát ép chặt lồng ngực khiến cho có chút hít thở không thông, sau đó lực lượng xung quanh đột nhiên biến mất. Tiêu Ngự từ không trung rơi xuống.

Hắn mở to hai mắt, hai chân nhẹ nhàng đáp xuống đất, phát hiện không gian bên dưới đúng là một mảnh tối đen, một đường hầm thông qua phía trước.

" Không nghĩ tới nơi này còn có đường hướng tới phía khác." Tiêu Ngự quan sát phụ cận một chút, đỉnh là một tầng nham thạch, mặt đất trải đầy đá, trong sa mạc đột nhiên xuất hiện một địa hình như vậy đúng là cổ quái, không khí lưu thông tại đây rất tốt, thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua khiến cho người khác dựng tóc gáy.

Người chơi nếu không có bản đồ chỉ dẫn mà tới nơi này hắn đúng là rất khó, máy chủ đầu não xếp đặt như vậy khiến cho địa điểm tiến hành nhiệm vụ này càng bí mật, trông giống như là một cái động, lại tại trong hố, tất nhiên là rất ít kẻ có thể tới đây.

Tiêu Ngự xác dịnh phương hướng một chút rồi đi vào bên trong hang động, theo bản đồ còn phải cần vượt qua năm nghìn mét trong lòng đất nữa mới có thể tới nơi.

Sâu bên trong huyệt động truyền tới một vài tiếng hô nhỏ lại bị động khuếch đại âm thanh tạo nên cảm giác rất mạnh cho tiêu ngự, trong lòng đất này theo lời Áo Đức thì thường xuyên xuất hiện một vài sinh vật, nhất định phải cẩn thận.

Một con sư tử như là u linh đột nhiên xuất hiện từ sâu trong động chậm rãi đi đến, di chuyển không mục đích, Tiêu Ngự mở ra tiềm hành chậm rãi tiến gần.

Thâu Tập!

Con sư tử bị tiêu ngự đánh ngất, sau đó hắn dùng Bối Thứ khiến cho sư tử hao tổn hơn 500 điểm thương tổn.

U linh sư: cấp 20, u linh quái.

Con u linh này có hơn ngàn huyết lượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bối Thứ mang lại thương tổn cao như vậy tất nhiên là khiến Tiêu Ngự vô cùng sửng sốt, chính mình đổi trang bị thành thánh ngôn trủy thủ không trách mà thương tổn lại cao như vậy.

U linh sư gầm nhẹ một tiếng hướng tiêu ngự vồ tới.

Tiêu Ngự dùng Phản Thủ Bối Thứ, trên đầu u linh sư lại bay ra hơn 800 điểm huyết lượng, gầm lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

" Thật nhanh dã giết chết nó."

Thánh ngôn trủy thủ đối với bất tử sinh vật phát huy ra hơn 300% thương tổn công kích, đúng là pháp bảo, dù là u linh huyết lượng rất cao, kinh nghiệm mang lại cũng rất lớn, so với quái cấp cao phải hơn gấp hai lần.

" Tốt quá." chứng kiến đánh chết u linh sư lại nhận được kinh nghiệm lớn như vậy Tiêu Ngự tâm tình rất tốt đem ba ngân tệ từ trên người u linh sư bay ra nhặt lấy.