Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 23: Dị biến.



Sau một hồi sửng sốt, chúng tu sĩ như bùng nổ.


"Tam đại thần mộc! Trời ạ! Thần vật xuất thế từ bao giờ vậy? Sao ta không biết" Một tu sĩ Giả Linh Tiên tầng mười lăm thốt lên.


"Ngươi là ai mà đòi biết!" Một tu sĩ Giả Ma kỳ tầng mười lăm đốp chát lại


"Có khi nào chúng là đồ giả không?" Tu sĩ Giả Ma kỳ tầng mười ba nói lên nghi vấn.


"Này thì giả!" Tu sĩ Giả Linh Tiên tầng mười ba vỗ đầu tên ma tu vừa nãy một cái "Ngươi nghĩ thần mộc là gì? Có thể giả được sao? Ngươi nghĩ giám định sư lụi nghề hết rồi chắc? Đấu giá hội mà đưa ra đồ giả há chẳng phải để quần chúng tu sĩ lao vào xé xác sao!"


"Đấu giá hội cũng kín tiếng quá đấy, nhưng sao họ không giữ lại mà đem ra đấu giá?" Một tu sĩ Tử Ma trung kỳ nghi hoặc.


"Có lẽ chúng vốn không phải do đấu giá hội tìm được." Một tu sĩ Tử Ma trung kỳ khác phán đoán.


"Nếu không phải do đấu giá hội tìm được thì do ai, kẻ nào may mắn đến mức tìm được hoàn chỉnh tam đại thần mộc?" Một tu sĩ Tử Linh Tiên hậu kỳ chất vấn.


"Sao ta biết được! Mà kể cũng lạ, sao kẻ đó không giữ lại cho chính mình dùng mà lại đem ra đấu giá hội bán nhỉ?" Tu sĩ Tử Ma trung kỳ trầm ngâm tự hỏi.


"Dù kẻ đó là ai thì tam đại thần mộc cũng không thuộc về tay mấy tu sĩ cấp thấp chúng ta." Tu sĩ Tử Linh Tiên sơ kỳ chán nản lắc đầu.


"Đúng đấy! Thể nào mấy lão tổ Thượng Linh Tiên và Thượng Ma kỳ chẳng tranh đoạt chúng, ta không dám mơ ước, kể ra hôm nay được chiêm ngưỡng cả ba cây của tam đại thần mộc ta đã thấy mình may mắn lắm rồi, sống đời này thật không uổng." Tu sĩ Tử Linh Tiên hậu kỳ cảm thán.


Ấy vậy mà cũng có vài kẻ mờ mắt vì thần vật, thậm chí cả hàng ngũ Sinh Linh Tiên - Sinh Ma kỳ cũng rục rịch muốn lao lên tranh đoạt nhưng ngại mấy hộ pháp của đấu giá hội nên vẫn chần chừ không quyết.


Đến lúc này lão giả thanh y khẽ ho một tiếng.


"Các vị tiền bối, các vị đạo hữu, mọi người bình tĩnh. Quả thật, tam đại thần mộc không phải do đấu giá hội chúng ta tìm ra, mà do một người khác kí gửi. Còn về lí do tại sao người đó lại đồng ý bán tam đại thần mộc thì chúng ta không có hỏi."


"Lí do kẻ đó đồng ý bán tam đại thần mộc, ta không quan tâm, ngươi báo giá đi." Một giọng nói nóng nảy phát ra từ trên một căn phòng giành riêng cho tu sĩ Thượng Linh Tiên và Thượng Ma kỳ.


"Được! Tiền bối!" Lão giả thanh y mỉm cười nói.


"Tam đại thần mộc, hẳn ai ai cũng biết công dụng cùng giá trị của nó, thực chất, giá của chúng cũng không thấp như vậy, nếu bán chúng trên thiên giới cũng phải đến mấy vạn tiên thạch, nhưng nhân giới chúng ta đâu đào ra được chừng ấy, vì vậy đấu giá hội chúng tôi quyết định giá khởi điểm là một trăm linh thạch thượng phẩm hoặc một trăm ma thạch thượng phẩm, mỗi lần ra giá chênh lệch không dưới mười linh thạch thượng phẩm hoặc mười ma thạch thượng phẩm."


Lão giả vừa báo giá, chúng tu sĩ từ Sinh Tiên - Sinh Ma trở xuống hít lạnh một hơi, biết điều im lặng xem mấy lão tổ tranh nhau thần vật, còn chúng tu sĩ Thượng Tiên - Thượng Ma mới đầu hơi khựng lại một chút sau đó liền bùng nổ.


"Một trăm linh thạch thượng phẩm!" Một lão tổ Thượng Linh Tiên sơ kỳ.


"Một trăm mười ma thạch thượng phẩm!" Lão tổ Thượng Ma trung kỳ nối tiếp.


"Một trăm năm mươi ma thạch thượng phẩm!" Lão tổ Thượng Ma trung kỳ khác gào lên.


"Thế đã là gì, hai trăm linh thạch thượng phẩm!" Lão tổ Thượng Linh Tiên hậu kỳ quát lên.


"Hoàng Kỉ! Là ngươi, lão già chết tiệt này, hai trăm linh thạch thượng phẩm, ngươi giết chúng ta đi." Một lão tổ Thượng Linh Tiên hậu kỳ khác rú lên.


"Các ngươi im mồm, hôm nay ta phải có được chúng." Hoàng Kỉ lão tổ quát.


"Ngươi đừng có mơ, hai trăm năm mươi ma thạch thượng phẩm!" Lão tổ Thượng Ma hậu kỳ từ đâu báo giá.


"Lạc Di! Cả bà nữa! Đã vậy tôi ra ba trăm linh thạch thượng phẩm." Hoạ Ly lão tổ không vừa.


"Năm trăm ma thạch thượng phẩm!" Một tiếng nói kèm theo uy áp Thượng Ma hậu kỳ viên mãn từ đâu phát ra.


"Huyết Xác lão tổ, sao hắn lại ở đây? Không phải hắn bế quan đã sáu trăm năm rồi sao?"


"Hừ! Mười Linh thạch cực phẩm!" Một luồng uy áp Lưỡng Cực sơ kỳ bùng nổ.


"Trời! Tu vi này, sao có thể."


"Là Lưỡng Cực kỳ!"


...


"Hừ mới chỉ là Lưỡng Cực sơ kỳ mà cũng kêu to." Dạ Lộc khinh bỉ.


"Đại nhân! Sao chúng ta không ra giá, chúng ta có mấy trăm linh thạch cực phẩm, không phải có thể mua được sao?" Dạ Lộc quay sang hỏi.


"Ngu ngốc! Nếu ra giá quá cao chúng ta sẽ gây chú ý, thay vì vậy, ta chỉ cần cướp lại từ tay tu sĩ nhân giới là được!"


"Phải rồi! Vậy mà ta không nghĩ ra, đại nhân quả là sáng suốt." Dạ Lộc như bừng tỉnh.


...


Cổ Long quan sát chúng tu sĩ tranh đoạt tam đại thần mộc, cảm xúc của Cổ Long lúc này phải diễn đạt bằng cụm từ 'vô cùng phức tạp', ai biết ba thứ đó có giá đến như vậy, một cái thì bị Thanh Đế dùng để làm nhà, một cái bị mình đem làm củi đốt nướng cá, cái còn lại bị Ám Quân đem chế biến làm món ăn lúc bọn Cổ Long đi cắm trại, kể ra hương vị cũng ngon phết.


Đang lúc không khí trở nên cao trào thì dị biến xảy ra, một bàn tay to tổ bố từ đâu thò ra cướp tam đại thần mộc ngay trước mắt chúng tu sĩ, mọi người ngây ra một lúc, chợt có người thốt lên.


"Ngăn thứ đó lại!"


Mọi người nhanh chóng tế ra pháp khí tấn công, bàn tay khổng lồ khẽ hất, tất cả pháp khí lập tức vỡ vụn. Thấy vậy, hai tu sĩ thiên giới cũng nhập cuộc, tấn công bàn tay khổng lồ, bỗng uy áp buông xuống áp chặt mọi người.


"Thiên đạo trói buộc!" Dạ Lộc rú lên.


Mọi người nhất thời mặt ngu tại chỗ. Thiên đạo? Vậy ra thiên đạo có hình cái tay sao? Giờ ta mới biết. Ơ mà từ lúc nào mà thiên đạo có sở thích cướp đồ giữa thanh thiên bạch nhật thế hảảảảảả?????