Tác Giả Đảo Lộn Tu Chân Giới

Chương 57: Kích động.



Sân trường cho đến lúc này đã hoàn toàn đổ nát, để khôi phục như lúc ban đầu xem ra khá mất thời gian, ma khí tiêu tán hoàn toàn, nhiệt độ trong không khí bắt đầu giảm xuống, Hoạ Kỳ đáp xuống đất nhìn về đám người bên trong kết giới.


Mấy tu chân giả ánh mắt hoang mang, đại khái do Hoạ Kỳ còn quá trẻ mà tu vi đã cao như vậy thế nên họ chưa thể tiếp thu.


"Việc khôi phục lại nơi này giao cho mấy người." Hoạ Kỳ liếc qua mấy giáo viên là tu chân giả.


Lấy ra bạch ngọc bình, Hoạ Kỳ hủy bỏ kết giới, dùng đan dược xoá kí ức của những học sinh trong trường, một số giáo viên không phải tu chân giả cũng chịu chung số phận.


...


Trần gia.


"Xem ra chuyện này nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, loại kết giới sáng nay thuộc giai tầng Tử Ma kỳ." Hoạ Kỳ sắc mặt trở nên khó coi.


Chuyện ban sáng đã kinh động đến nhiều thế gia tu chân lâu đời, các gia tộc lập tức cử ra một vị trưởng lão đến Trần gia tìm hiểu, hiển nhiên chuyện tà vật hoành hành ở cấp độ này trước giờ họ chưa từng gặp, càng khiến cho các gia tộc này tò mò hơn là vị tiền bối trẻ tuổi không biết từ đâu ra này. Trước tình hình đó, Trần gia quyết định mở cuộc họp tối cao giữa các đại gia tộc ở đại điện Trần gia, thành phần tham dự là gia chủ các gia tộc, các trưởng lão và một vài hậu bối có năng lực.


"Tử Ma kỳ? Tiền bối có thể giải thích rõ hơn được không?" Phạm lão - đại diện Phạm gia.


"Hừ! Là cấp bậc tu ma ở Thất Giới, Tu vi Tử Ma kỳ chia làm ba cấp, ở sơ kỳ tương đương bảy nghìn năm pháp lực, trung kỳ là một vạn bốn nghìn năm pháp lực, hậu kỳ là hai vạn tám nghìn năm pháp lực."


Một đợt hít khí lạnh vang lên khắp đại điện, đây rõ ràng là cảnh giới thừa đủ để phi thăng làm thần tiên ở thế giới này.


"Mới đó mà các người đã sợ hãi rồi! Haizzz... Cũng không thể trách được, cơ bản mà nói, do lực lượng ở vị diện này quá yếu, pháp tắc thì mỏng manh, thế nên nghe có vẻ to tát vậy thôi, chứ ở Thất Giới bọn ta, đây mới chỉ là cảnh giới cơ bản ban đầu của tu chân chi lộ, vẫn chưa phải là đại nhân vật gì... Mà các người, cảnh giới này cũng chỉ là cỏ dại ven đường, chẳng đáng để mắt."


Nghe đến đây đã có vài đạo ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía Hoạ Kỳ, nhất là trong đám thế hệ lão làng, họ đủ cáo già để nhìn ra sự lợi hại trong lời nói của Hoạ Kỳ. Tuy vậy cũng có không ít ánh mắt bất thiện chưa hiểu sự đời hướng Hoạ Kỳ đòi bất mãn.


"Đúng là tu chân giới này suy sút không phải là nhỏ, thế nhưng tiền bối nói như vậy không phải là quá đáng quá sao? Nhìn niên kỉ của ngài bất quá cũng tầm mười bảy đi, có thể tin tưởng được hay không."  Bùi Chi, một hậu bối Bùi gia tỏ vẻ khinh thường nói, thái độ đám hậu bối các gia tộc khác cũng không khác là bao.


Kể ra mà nói, đám hậu bối này kiêu ngạo như vậy cũng không phải là lạ, một đám thiên chi kiêu tử, thiếu gia, tiểu thư, kỳ tài tu luyện,... Được chiều chuộng, sùng bái quen rồi, giờ nghe Hoạ Kỳ nói vậy, tất nhiên là không phục, thậm chí nhìn niên kỉ của Hoạ Kỳ cũng quá lừa người, thành ra không tin lời Hoạ Kỳ nói cũng phải.


"Không tin? Ha! Các ngươi tin hay không quan trọng sao? Dù sao cũng chỉ là vị diện thấp kém, thậm chí pháp tắc nơi này cũng đầy rẫy lỗ hổng, mấy chuyện phi logic còn thiếu hay sao mà ta còn tâm trí lo chuyện không ai tin tưởng? Ta không chấp đám nhãi con không hiểu sự đời. À! Còn gì nữa ha? Tuổi thật của ta còn gấp mười lần cái lão già đang ngồi gặm bánh đằng kia kìa!" Hoạ Kỳ không khỏi nhếch miệng.


Bị điểm danh, Đỗ Tịnh không khỏi ho mấy cái, lão không hề ý kiến gì nha, thế mà nằm không cũng trúng đạn là thế nào? Mặt lão cũng mỏng lắm chứ không dày đâu, thỉnh tiền bối đừng nhìn lão như vậy.


Lần này đám hậu bối không khỏi nóng máu, đứa nào cũng tự cho mình là giỏi há mồm phóng *beep* không chịu suy nghĩ. Mấy thân già có khổ không thể nói, muốn bịt mồm đám không não kia cũng không được, có một lực lượng bá đạo bao trùm lên đám già này, đến thở còn khó, hơi sức đâu mà kêu chúng nó im miệng. Giờ chỉ hận không thể bóp chết chúng ngay từ lúc sinh ra hay nhồi chúng vào bụng mẹ đào tạo lại. Hối hận ghê, biết thế mang theo đứa nào ngoan một chút có phải hơn không, xem hai đứa trẻ Trần gia kia kìa, nãy giờ chúng có nói câu nào đâu. Uy! Đỗ Tịnh! Lão cười có phải không, chắc chắn là cười rồi, aizzz! Tức chết mất! Hâm mộ ghê, đứa cháu mà lão mang theo thành thục, ổn trọng thế kia, Đỗ gia dặt một lũ hồ ly lắm mưu nhiều kế, chắc chắn đây là muốn đem con cháu bọn lão ra làm nền cho mình rồi.


Hoạ Kỳ bình tĩnh nghe đám tiểu cẩu đản ăng ẳng một hồi 'hoài niệm ghê, trước kia ở thế giới của mình cũng không có nhiều kẻ não tàn như thế này đâu, hiếm lắm mới có một, hai tên xuất hiện giải trí, không ngờ ở vị diện này lại nhiều 'não tàn giả' đến vậy' thú vui nho nhỏ của Hoạ Kỳ đến hôm nay mới được khơi dậy, Haizzz! Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thời gian ngàn năm cũng không đổi được.


"Tốt! Không phục? Muốn khẳng định mình? Được thôi!" Hoạ Kỳ từ thượng toạ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, đại diện một mảnh tĩnh lặng.


"Pháp tắc nơi này lỏng lẻo, đến nhận thức của đám tiểu bối các ngươi cũng bất thường theo, một người đến cả những bậc trưởng bối của các ngươi cũng phải kiêng dè như ta mà các ngươi cũng dám khiêu khích, lại còn tự cho mình là đúng buông lời bất kính, hay là để ta thay trưởng bối các ngươi dạy dỗ lại một lượt?" Mỗi một chữ Hoạ Kỳ nói ra lại mang một lực áp chế buông xuống đám con cháu thế gia.


Cả đám sắc mặt tái nhợt, sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Hoạ Kỳ, thế nhưng trong lòng nghĩ cái gì thì khó mà nói.


"Cho các ngươi một cơ hội chứng minh thực lực, tất nhiên ta sẽ không trực tiếp ra tay." Hoạ Kỳ lăng không phi hành lơ lửng trước mặt mọi người. Đây là đại điện Trần gia, nếu là người khác thì đây chính là hành động khiêu khích trắng trợn, nhưng người này là Hoạ Kỳ thì lại khác.


"Tiểu Ngọc! Tiểu Lâm! Hai đứa lên, mỗi đứa giao chiến cùng lúc với ba người, luân phiên! Hiểu?"


"Hiểu!" Lâm, Ngọc trả lời.


Trước tiên Trần Ngọc bước lên, nhìn qua một lượt "Ai muốn lên trước?"


Có vài đạo ánh mắt căm ghét nhìn Trần Ngọc, hiển nhiên thiên phú của Trần Ngọc khiến nhiều người ghen tị, đám người đố kỵ với Trần Ngọc đều nghĩ đây là cơ hội để cho cô bé một bài học thích đáng.


"Tôi lên!" Bùi Chi, Đặng Vân, Ngô Thành.


...


Không gian bí cảnh.


Loại không gian chuyên dùng cho việc thử luyện các thành viên trong gia tộc là thứ rất bình thường đối với các đại thế gia tu chân lâu đời, nhưng việc để người ngoài tiến vào không gian của gia tộc mình là việc trước nay chưa từng xảy ra.


"Trận pháp cố định không gian của vị diện này đúng là thú vị, những văn lộ này thoại nhìn không có gì phức tạp, thế nhưng lại ẩn chứa nhiều loại pháp tắc khác nhau, huyền cơ trong đó đến ta cũng không thể phá giải." Hoạ Kỳ mỉm cười nhìn vào trung tâm không gian.


Trưởng lão của các thế gia cùng lúc biến sắc, thật không ngờ vị tiền bối này có thể nhìn thấu chướng nhãn viễn cổ của nơi này, thế này thì không gian nhà họ cũng chẳng có gì là bí mật trước con mắt của Hoạ Kỳ.


"Vậy giờ bắt đầu chứ nhỉ?" Hoạ Kỳ ung dung nói.


Tín hiệu bắt đầu vừa vang lên, Bùi Chi đã rút ra ba tấm hoàng phù, ngón tay linh hoạt đánh vào không gian, những huyết văn dần thành hình in lên tờ giấy.


Ngô Thành rút ra một thanh kiếm mộc đào, thi pháp hướng Trần Ngọc đánh tới.


Đặng Vân ánh mắt tập trung, hai tay kết quyết, linh khí xung quanh dao động.


...


"Haizzz! Trụ cột a, trụ cột a." Hoạ Kỳ lắc đầu.


Trần Lâm bình tĩnh quan sát, mặc dù Hoạ Kỳ dạy bảo hai người chưa tới mười ngày, thế nhưng hai người tu luyện đều là những cơ sở trụ cột của Thất Giới, quan trọng hơn là những trụ cột đó có nguồn gốc từ Cổ Long kìa, thế nên một chọi ba hoàn toàn không là vấn đề.


Chỉ thấy Trần Ngọc khẽ nhíu mày, thần thức toả ra bao phủ sân đấu, tạo thành công kích bằng tinh thần. Huyết văn của Bùi Chi bị vẽ sai một nét trực tiếp phát nổ ảnh hưởng đến công kích của Ngô Thành, linh khí quán chú trong kiếm mộc đào tán loạn, công kích thất bại, Đặng Vân mất tập trung, kết quyết thất bại bị phản phệ trọng thương.


"Chuyện gì vừa xảy ra vây? Con bé đó đâu có làm gì đâu, sao cả ba lại công kích thất bại?"


"Ê! Xem kìa!"


Trần Ngọc nhân lúc cả ba chưa kịp chuẩn bị, lập tức lao tới, trực tiếp dùng thể năng đánh bại ba người.


"..." Con cháu thế gia 'ác nữ'.


"Trần Lâm! Lên!"


Tu vi Trần Lâm vốn thấp hơn Trần Ngọc thế nên đám hậu bối ở đây không lo lắng chút nào.


"Để tôi!" Phạm Bằng, Phan Nam, Nguyễn Lộc.


Trần Lâm không thụ động như Trần Ngọc, trước hết lấy ra Dã Linh bổng đánh tới Phạm Bằng. Hai người Phan Nam, Nguyễn Lộc tản ra tránh bị vạ lây, Trần Lâm không để tâm tiếp tục đánh tới. Phạm Bằng rút ra hai thanh kiếm mộc đào dẫn linh quán chú, chặn lại thế tiến công của Trần Lâm.


Uỳnh! Hai thanh kiếm gãy vụn, Dã Linh bổng tiếp tục đánh tới đả bại Phạm Bằng.


"Sao có thể?" Nguyễn Lộc sợ hãi.


"Đừng phân tâm! Lên!" Phan Nam lấy ra Cuồng Phong phiến, hướng Trần Lâm quạt tới.


Miệng lẩm bẩm định phong chú tay thì ném ra Dã Linh bổng về phía Nguyễn Lộc. Hoảng hốt, Nguyễn Lộc điều động hộ thuẫn, đồng thời rút ra hoả diễm phù, dẫn linh phản công Trần Lâm.


Nhận ra dùng phong thuật không thể ảnh hưởng đến Trần Lâm, Phan Nam đổi sang Lôi Hoàn kỳ, lá cờ đen thêu lôi tự ẩn chứa lực lượng sấm sét dồi dào.


"Haizzz, nước đi sai lầm."


...


Lời tác giả:


Có một số thay đổi.


Địa Vương kỳ => Dẫn Tiên kỳ.


Thiên Đạo kỳ => Đả Thiên kỳ.


Nguyệt Đế kỳ => Nguyệt Cảnh kỳ


Sửa đổi: 10/08/2019.