Tô Nhan giương mắt nhìn một mạt tuyết trắng biến mất ở hành lang gấp khúc, tựa như từng xuất hiện.
Qua chút thời gian, Hoa Lân đến gọi Tô Nhan dùng bữa bị Tô Nhan lấy lý do thân thể không khỏe cự tuyệt.
Hoa Lân mới không yên tâm, đem Tô Nhan ấn lên giường đắp lại góc chăn: “Ngươi đứa nhỏ này không làm người ta bớt lo, chờ lát nữa ta kêu Vương thái y trong phủ tới khám cho ngươi.”
Tô Nhan muốn ngồi dậy hỏi hắn xem có phải hắn dùng mười phần công lực hay không, thế nhưng mình bị hắn ấn ở trên giường muốn đứng dậy cũng khó khăn. Chỉ là ngoài miệng nỗ lực: “Hoa tổng quản, ta thật sự không có việc gì, ngươi đừng kinh động những người khác.”
“Xem ngươi này tay chân đều vô lực, muốn người khác không lo cũng khó, nghe ca ca nói, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Tô Nhan hết cách, đành phải nằm ngay đơ trên giường. Hoa Lân thấy Tô Nhan yên tĩnh, nói vài câu mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, không quên đem cửa phòng khép lại. Nhìn hoa văn phồn hoa trên nóc giường,Tô Nhan khốn đốn nhắm mắt lại. Thời tiết thế này mà không ngủ xác thực có điểm lãng phí. Lúc đang mơ màng sắp ngủ, cửa sổ đột nhiên bị người đánh cái ầm, trong chớp mắt một thân ảnh nhẹ nhàng uyển chuyển đã đứng trước giường Tô Nhan.
Thấy người tới, Tô Nhan vẫn nằm trên giường, tư thế cũng chưa đổi chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Tiêu Tuyệt không trả lời, chỉ dựa vào giường nhìn một cái, thấy Tô Nhan không có gì không ổn mới chậm rãi bước đến bàn tròn ngồi xuống, chậm rì rì nói: “Người phủ Lục hoàng tử này đều là bao cỏ sao? Thế nhưng ta vào đây cũng không phát hiện.”
Tô Nhan bất đắc dĩ liếc hắn một cái: “Xem ra công phu vượt tường của ngươi lại có chút tiến bộ, ngay cả đại nội thị vệ cũng không làm gì được ngươi.”
“Hừ, đó là chuyện đương nhiên.”
Không để ý tới đắc ý trên mặt Tiêu Tuyệt, Tô Nhan từ từ ngồi dậy, thân mình dựa lên đầu giường, nhìn về phía người đang uống trà: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể tới?” Tiêu Tuyệt nhấp một ngụm trà, không chút để ý hỏi lại.
“Chỉ là tới uống một ly trà?” Tô Nhan vẫn nhàn nhạt một bộ dáng, chỉ là trong mắt thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Tiêu Tuyệt thấy không thể lừa nữa, chỉ phải thật thà nói: “Ta vừa nhận được thiệp mời của Âu Dương Lam, mời ta nhập phủ.”
“Ngươi nhận lời của hắn không?”
Tiêu Tuyệt cười nhạo một tiếng, nhìn ly trà xanh: “Phủ hoàng tử này ta ra vào tự nhiên, không có gì mới lạ hấp dẫn nổi, ta chỉ thuận đường tới xem ngươi mà thôi, nhìn xem Âu Dương Lam có khi dễ ngươi không. ”
Tô Nhan cười đang muốn nói chuyện thình lình nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Chính mình lập tức ngồi dậy chuẩn bị xoay người xuống giường, lại thất Tiêu Tuyệt ra dấu với mình, Tô Nhan liền dừng thân thể lại, một lần nữa tựa vào đầu giường. Tiêu Tuyệt vẫn nhìn chén trà trong tay, thanh âm thong thả mà vững vàng: “Không nghĩ tới Lục hoàng tử đích thân nghên đón tại hạ, tại hạ vừa mới ngồi xuống Lục hoàng tử liền lập tức đến đây.”
Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị người đẩy ra, Âu Dương Lam mặt mày anh tuấn xuất hiện trong tầm mắt hai người. Tô Nhan thấy hắn mang theo tươi cười ôn hòa, thanh âm ưu dương mà mê người: “Tiêu công tữ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Âu Dương Lam trên mặt tươi cười không chút nào suy suyễn, lời của tên Tiêu Tuyệt này thật sự bình thường, bất quá Tô Nhan biết, Âu Dương Lam tức giận. Hắn càng sinh khí càng tự nhiên tươi cười, mà nụ cười đó không chê vào đâu được, càng ngày càng mãnh liệt. Vì thế Tô Nhan mở miệng đúng lúc, đánh tan thế Tiêu Tuyệt tạo ra: “Vi thần cảm thấy không khỏe, không thể đứng dậy đón chào, mong Lục hoàng tử thứ tội.”
Âu Dương Lam nhìn nhìn, hơi chau mày: “Không phải buổi sáng vẫn còn tốt sao? Thái y đã khám chưa?”
Tô Nhan cúi đầu: “Chỉ là chút cảm mạo, không đáng ngại.”
Âu Dương Lam lại không để ý đến, hướng người hầu bên ngoài nói: “Đi gọi Vương thái y tới.” Người hầu lập tức chạy đi, Tô Nhan bất đắc dĩ đỡ trán, tâm tình buồn bực khó nói nên lời. Tiêu Tuyệt một bên lại cảm thấy mới mẻ, cười như không nhìn qua: “A Tô, xem ra ngươi ở đây được đối xử không tồi nha, ta còn lo lắng ngươi bị người ta khi dễ a.”
Câu này ngấm ngầm hại người cũng không thành công khiến Âu Dương Lam không vui, nhưng lại khiến Tô Nhan cảm thấy xấu hổ, trừng mắt liếc Tiêu Tuyệt một cái. Tiêu Tuyệt vẫn đang cười, căn bản không tính buông tha, ngược lại nhìn về phía Âu Dương Lam: “Không biết Lục hoàng tử cảm thấy A Tô nhà chúng ta là người như thế nào?”
Âu Dương Lam nhìn nhìn Tô Nhan, quay đầu đối với người hỏi chuyện, đột nhiên cười: “Tô Nhan tất nhiên là người thông minh lanh lợi, nhưng dù sao cũng là thư đồng của bổn hoàng tử, xưng hô này của Tiêu công tử xem ra là nên sửa lại.”
Tiêu Tuyệt nhướng mày, vẻ mặt tươi cười đón nhận ánh mắt Âu Dương Lam: “Nếu ta không sửa?”
Một hồi sau không có tiếng động, giữa hay người giương cung bạt kiếm đang hồi gay cấn. Tô Nhan biết thế này không đúng, lập tức khụ một tiếng: “Tiêu Tuyệt, ngươi không có việc thì đi trước đi, hôm khác ta lại đến tìm ngươi.”
Tiêu Tuyệt thu hồi tầm mắt đột nhiên nói: “Lục hoàng tử mời ta qua phủ một lát, ta ngay cả rượu còn chưa uống há có thể chạy đi như vậy.”
Tô Nhan thiếu chút nữa bị tức chết, cái tên Tiêu Tuyệt này, cố ý làm khó mình mà!
Nào biết Âu Dương Lam đột nhiên lại cười, cũng ngồi xuống: “Ta đã sai người làm chút rượu nhạt, nữ nhi hồng bốn mươi năm.”
Tiêu Tuyệt gật đầu, tựa phi thường vừa lòng an bài này. Tô Nhan hết cách, phải mắt nhắm mắt mở cho qua.
Không lâu sau, Vương thái y liền ôm cái hòm thuốc đến, chẩn chẩn đoán đoán một hồi, đưa ra kết luận: “Tô Lục công tử chỉ là sầu lo quá mức, trong lòng tích tụ phiền não. Không cần lo ngại, kê chút dược điều trị liền khỏi, thỉnh Lục hoàng tử chớ nên lo lắng.”
Biểu tình trên mặt Âu Dương Lam thế nhưng không tin có chuyện như vậy, chỉ thấy hắn yên lặng, mày lâu chưa giãn ra. Một đôi mắt híp lại nhìn qua Tô Nhan bên này, lời nói lại đối Vương thái y: “Kê dược tốt nhất, đem tật xấu này của hắn trị dứt cho ta.”
“Vâng.” Vương thái y nghe xong lời này, vội vàng đồng ý.
Đợi Vương thái y đi rồi, Tiêu Tuyệt mới đến mép giường cầm tay Tô Nhan bắt mạch. Y thuật hắn so với ngự y tốt hơn nhiều lần, triệu chứng của Tô Nhan sờ một cái liền nắm rõ. Tuy không tin lý do thoái thác của lão thái y, nhưng hiện giờ biết được kết quả, mày hắn cũng nhíu chặt lên: “Ngươi sầu lo việc gì?”
Tô Nhan lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là buổi tối không ngủ đủ thôi.”
Tiêu Tuyệt mày nhăn càng thêm sâu, hiển nhiên không tin lời Tô Nhan nói. Tô Nhan vội cầm tay hắn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Lục hoàng tử còn đang ở đây.” Tiêu Tuyệt mặc kệ chuyện này, quay đầu nhìn Âu Dương Lam không biết lúc nào đã đến mép giường, nói: “A Tô thân thể không khỏe, không biết Lục hoàng tử có thể cho hắn về nhà vài hôm hay không? Tiện cho Tiêu mỗ tùy thời chiếu cố.”
Âu Dương Lam nhìn Tô Nhan trên giường, cũng không ngẩng đầu lên: “Tô Nhan ở phủ của ta là thích hợp nhất, trở về làm gì? Bất quá là tự sinh tự diệt thôi, phủ Lục hoàng tử này tùy thời Tiêu công tử đến xem bệnh cho y, bổn hoàng tử tuyệt không ngăn trở.”
Ngữ khí hắn có thể coi là nói có sách mách có chứng, Tiêu Tuyệt nghe xong liền lập tức hiểu ý nghĩa câu tự sinh tự diệt kia. Đại khái là chỉ Tô Nhan ở Tô gia không được yêu thương, Tiêu Tuyệt lại nghĩ Âu Dương Lam nói vậy cũng không sai, chỉ đành nói: “Như vậy đa tạ Lục hoàng tử.”
Trong mắt Âu Dương Lam quang mang chợt lóe, nhanh nhóng bắt giữ: “Tô Nhan là người trong phủ của ta, nên để bổn hoàng tử cảm tạ mới đúng.”
Hai người ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.
Tô Nhan thấy vậy, trong long bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Hai người này đều là kẻ tràn đầy tâm tư, đối thoại thế này nghe có vẻ không có dinh dưỡng a?
Chờ tới khi hai người này nói đến mệt mỏi, Tô Nhan mới chậm rãi mở miệng: “Lục hoàng tử, vi thần muốn nghỉ ngơi một chút.” Này là hạ lệnh đuổi khách a, Âu Dương Lam sắc mặt khá hơn, nhìn Tiêu Tuyệt vẫn đang ngồi cạnh bàn: “Tiêu công tử, thỉnh đi trước.”
Tiêu Tuyệt không muốn đứng dậy cứ nề hà ậm ừ liền nhận được ánh mắt không vui của Tô Nhan, chỉ phải ngoan ngoãn đứng dậy theo Âu Dương Lam đi ra ngoài.
Cửa phòng gần đóng lại, thanh âm Âu Dương Lam từ ngoài vọng vào: “Nghỉ ngơi cho tốt, chút nữa ta quay lại.”
Thẳng đến khi cửa đóng hẳn, trong phòng mới khôi phục an tĩnh. Tô Nhan từ ngơ ngẩn mà khôi phục tinh thần. Trong nháy mắt, kiếm trước Âu Dương Lam và Tô Nhan vẫn còn ôm ấp bên nhau, bọn họ biểu tình ôn nhu, ánh mắt đồng dạng thâm tình, chỉ là cảnh còn người mất. Người đó chỉ thoáng qua nháy mắt, đứng trước mặt mình vẫn là Âu Dương Lam chỉ mới mười sáu tuổi.
Đại khái là do hôm qua ngủ không đủ, một giấc này thật sự sâu.
Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, trong viện truyền tới tiếng đánh nhau. Tô Nhan đứng dậy khoác kiện áo ngoài đi ra mở cửa thì thấy Hoa Lân đang cầm kiếm đấu với một hắc y nhân, hai người tách ra, tay trái Hoa Lân hóa chưởng đánh vào ngực trái hắc y nhân. Hắc y nhân liền oa một tiếng phun ra búng máu, lại không bỏ chạy mà tiến qua đây, bị Hoa Lân dùng kiếm thế bức lui. Thị vệ trong phủ không biết từ đâu chạy đến, đem toàn bộ đám hắc y nhân vây trong sân sau. Đao quang kiếm ảnh dưới ánh mặt trời không ngừng xuyên qua, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Tô Nhan đứng ở cửa, giữ tư thế đang mở cửa phòng, trong ánh mắt tràn ngập huyết tinh.
Vốn tưởng rằng thị vệ trong phủ hoàng tử đều là võ nghệ cao cường, nào biết thích khách công phu cũng không thấp.
Thực lực hai bên vậy mà không chênh lệch nhiều, Tả Kỳ không ở trong đó, phát hiện này làm trái tim Tô Nhan đang nhảy dựng lập tức liền bình phục một ít. Tả Kỳ không ở đây chứng tỏ Âu Dương Lam cũng không ở đây. Chỉ cần Âu Dương Lam không ở trong phủ, hẳn là có thể tạm thời an toàn.