Tạc Niên

Chương 47: Chúng ta sẽ không chết



Như là cảm giác được ánh mắt y, Lý Cẩn Sâm đột nhiên quay đầu cùng ánh mắt Tô Nhan giao nhau giữa không trung. Hai bên lại ăn ý không dời đi tầm mắt, mà chăm chú nhìn thật lâu vào đối phương. Một lát sau, hai người mới thu lại tầm mắt, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Tô Dật kiên trì muốn canh giữ ngoài cửa, Tô Nhan cũng hết cách đành phải chờ cùng hắn.

Âu Dương Uyên để lại vài câu rồi dắt Lý Cẩn Sâm rời đi. Âu Dương Lam đứng ngoài cửa trong chốc lát mới đi vào nói với Tô Nhan một câu: “Ta đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ về thôi.” Tô Nhan nhìn hắn sau đó ừ một tiếng, nhìn theo thân ảnh Âu Dương Lam đi xa.

Y biết Âu Dương Lam khẳng định là đi tìm Âu Dương Uyên, dù sao cũng là huyết nhục chí thân cho dù là đang ở đế vương gia, loại tình nghĩa này cũng không có khả năng hoàn toàn đoạn tuyệt. Huống chi hiện giờ Âu Dương Uyên chỉ là người giang hồ rỗi rãi, cùng tranh quyền đoạt lợi không có nửa phần quan hệ. Âu Dương Lam chắc hẳn sẽ không tha thứ cho việc năm đó hắn bỏ đi, nhưng trước sau vẫn không bỏ xuống được.

“Tiểu Nhan, Tạ Nhiễm sẽ không có việc gì, đúng không?”

Trong phòng yên tĩnh, giọng điệu Tô Dật hiện ra vài phần mỏi mệt, Tô Nhan quay đầu nhẹ nhàng cầm đôi tay lạnh lẽo kia: “Có Vệ tiên sinh hỗ trợ, nhất định sẽ không có việc gì.”

Tô Dật khẽ gật đầu rồi tiếp tục cúi xuống, trong lòng hắn bây giờ có quá nhiều nỗi bất an, sợ rằng nếu nói tiếp sẽ vô pháp ức chế bi thương cùng thê lương trong lòng: “Ta vẫn chưa nói cho phụ mẫu chuyện của ta và Tạ Nhiễm, một là sợ phụ thân và mẫu thân không tiếp thu được, hai là sợ phải ủy khuất hắn.”

Tô Nhan lẳng lặng an phận làm người nghe, “Trước kia tóc của Tạ Nhiễm là màu đen, đen như mực nhưng rất sáng. Lần đầu tiên ta gặp được hắn, hắn vẫn là một hài tử, so với ngươi còn nhỏ hơn. Nhưng trên người hắn tỏa ra hơi thở làm người ta mê muội, điềm tĩnh, bình yên, có thể khiến ngươi thuận theo đáy lòng mà cười rộ lên. Khi đó ta liền nghĩ, nếu tương lai ta thành thân nhất định phải cưới cái người trước mắt này.”

“Ta luôn hy vọng cứ bình yên như vậy cùng hắn từ từ mà bạc đầu, không có khó khăn không có thống khổ, không tranh quyền đoạt lợi không có tinh phong huyết vũ, cứ như vậy lặng lẽ nắm hắn tay, để hắn ở bên ta chậm rãi già đi. Sau đó chúng ta đều trở về bụi đất, từ đó vĩnh biệt trần thế này. Nếu có kiếp sau, nếu có thể gặp hắn lần nữa, chỉ cần là hắn vô luận luân hồi bao nhiêu lần ta đều nguyện ý.”

Thanh âm Tô Dật thực nhẹ, nhẹ như hạt bụi rơi trong không khí tinh tế đến bên tai Tô Nhan. Nhưng những lời nhẹ nhàng đó lại như lưỡi đao bén nhọn hung hăng cắt gọt trong lòng Tô Nhan một phen, không đau, chỉ làm y cảm thấy thở không nổi.

Y không nói cho Tứ ca biết, nguyện vọng của hắn ngây thơ đến cỡ nào, nhưng lại bắt gặp một đôi mắt thâm tình kỳ vọng, hết thảy lời nói đều ngẹn giữa cổ họng.

“Chờ Tạ Nhiễm khỏe lại ngươi hãy dẫn hắn đi, đi càng xa càng tốt.” Tô Nhan nghe thấy thanh âm mình như vang lên từ lòng mộ, bình tĩnh không hề phập phồng, Tô Dật lại kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Nhan!”

Tô Nhan chậm rãi quay đầu nhìn vào đôi mắt đen láy hắn, gằn từng chữ một: “Nếu không muốn Tạ Nhiễm chết thêm lần nữa, phải nghe lời ta.”

Tô Dật im lặng, trong mắt chứa đựng đầy sầu bi, đột nhiên khẽ vuốt trên má Tô Nhan vài lần, thanh âm lộ ra bất đắc dĩ: “Tiểu Nhan, ngươi vẫn còn là hài tử Tứ ca sao có thể đem ngươi bỏ lại nơi đó. Chúng ta cùng nhau đi, vô luận thiên hạ này của ai cũng không liên quan đến chúng ta.”

“Ta chỉ kêu ngươi cùng Tạ Nhiễm đi trước, chờ sau khi chọn xong Thái tử rồi chúng ta cũng sẽ đi Giang Nam.” Tô Nhan cười, thanh tú như một đóa hoa, đạm nhiên mà ưu nhã.

Giang Nam là chốn non xanh nước biếc, thích hợp du ngoạn, thích hợp định cư, thích hợp quy ẩn.

“Chúng ta?” Tô Dật lặp lại từ này, Tô Nhan gật đầu: “Ta cùng Âu Dương Lam.”

Kỳ thật y không cần cho Tứ ca biết chuyện giữa y và Âu Dương Lam, nhưng giờ khắc này đột nhiên không muốn giấu diếm nữa.

Trên đời này, bọn họ người thân cận nhất với mình, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân mà dần dần xa cách, nguyên nhân khiến bọn họ trở nên như vậy chính là vì bọn họ không tín nhiệm và phó thác lẫn nhau. Cho nên Tô Nhan muốn thản nhiên một lần, không cần biết tương lai thế nào, ít nhất tại giờ khắc này y có thể quang minh chính đại nói cho người nhà biết y và Âu Dương Lam là một cặp.

Tô Dật là người nào, tuy bị Tạ Nhiễm làm cho đầu óc choáng váng nhưng nghe thấy năm chữ tuyên thệ kia cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát, lập tức hiểu ý: “Ngươi cùng Âu Dương Lam ở bên nhau? Hắn nghiêm túc với ngươi không?” Đây là vấn đề thắc mắc đầu tiên của Tô Dật.

Tô Nhan cười: “Hẳn là vậy.”

“Cái gì kêu hẳn là a? Có phải hắn dùng sức mạnh ép buộc ngươi hay không?”

“Không có, Tứ ca, ngươi ngĩ đi đâu vậy.” Hơn nữa, đem Âu Dương Lam nghĩ đến quá không phong độ rồi.

Tô Dật bình tĩnh nhìn y trong chốc lát, sau đó mới thận trọng gật đầu: “Nếu hắn dám đối xử với ngươi như vậy cứ việc nói cho Tứ ca biết, Tứ ca tuyệt đối không tha cho hắn.” Tô Dật cũng rốt cuộc cũng bộc phát khí phách huynh trưởng, tuy rằng đánh không thắng Âu Dương Lam là vấn đề lớn, lại bị hắn bỏ qua.

Tô Nhan cười vỗ tay hắn: “Ngươi yên tâm, hắn tốt lắm.”

“Vậy ngươi…… Cũng nghiêm túc?” Kỳ thật đây mới là vấn đề trọng yếu nhất, Tô Dật lại chừa đến cuối cùng mới hỏi. Tô Nhan sửng sốt, đột nhiên nhớ tới cuộc đời này của mình, tựa hồ lại bị Âu Dương Lam nắm mũi dắt đi, không có bất luận ái ngữ gì, không có thân cận dưa thừa nào, không hiểu sao lại trở thành người của hắn, thật là…… Tô Nhan lắc đầu bật cười, quả nhiên là mình bị ba chữ Âu Dương Lam này đè cho không tìm ra phương hướng.

Tô Nhan đột nhiên đứng lên nói với Tô Dật vẫn ngồi chờ đáp án: “Âu Dương Lam đi nãy giờ chưa về, ta đi tìm hắn.” Nói xong liền xoay người đi ra cửa. Tô Dật nhìn thân hình gầy yếu kia thoáng chốc biến mất sau ngọn đèn đầu, đột nhiên không biết nên cười hay nên khóc. Phụ thân bọn họ muốn đoạt vị trí của phụ thân Âu Dương Lam, kết quả, Tiểu Nhan thế mà cùng Âu Dương Lam có quan hệ, đúng là tạo hóa trêu ngươi!

Bố cục Thiên Hạ Đệ Nhất Trang có chút kỳ quái, từ trước ra sau không có lấy một kiến trúc dư thừa nào. Hậu viện nguyên bản trống trải chỉ có đường mòn quanh co, nhưng khi sập tối liền sẽ thấy nhiều lầu các đẹp mà tĩnh mịch. Tô Nhan đứng trên gác mái tòa Vọng Xuyên Lâu, thấy Âu Dương Uyên cùng Âu Dương Lam đang đứng nói chuyện cách đó không xa.

Dưới ánh đèn sáng ngời, gương mặt Âu Dương Lam thoạt nhìn không còn đông cứng như lúc trước, nhưng cũng không thể coi là sắc mặt tốt được. Âu Dương Uyên đưa lưng về phía Tô Nhan nên nhìn không ra cảm xúc, mơ hồ nghe thấy hắn truyền đến tiếng cười quái dị. Tô Nhan thoải mái hào phóng đứng ở tại chỗ nhìn lén. Đột nhiên cảm giác được phía sau có hơi khác lạ, Tô Nhan vừa quay đầu lại đã bắt gặp một đôi mắt đen nhánh của đối phương. Chủ nhân đôi mắt cũng không biểu tình gì dư thừa, thấy Tô Nhan đột nhiên xâm nhập làm khách không mời mà đến cũng không có đuổi đi, chỉ là nói một câu không đầu không đuôi: “Âu Dương Quân còn khoẻ mạnh đi?”

Gọi thẳng tên húy của đương kim hoàng thượng mà khẩu khí lại hoàn toàn lãnh đạm, cũng không giống như là giả vờ. Tô Nhan nhướng mày, cười cười: “Nếu ông ta không còn nữa, Lý Công tử hẳn là người đầu tiên biết đi.”

Lý Cẩn Sâm rốt cuộc cũng lộ ra chút cảm xúc, hỏi ngược lại: “Cớ gì nói lời này?”

Đôi mắt vẫn nhìn vào Âu Dương Lam cách đó không xa, Tô Nhan bình tĩnh nói: “Nếu Lý Công tử không đến thăm hoàng cung, cả đời này sợ là bỏ lỡ Dương Uyên đi.”

Trong nháy mắt, lăng quang từ đôi mắt Lý Cẩn Sâm giống như lưỡi đao sắc bén thế như chẻ tre thẳng tắp bay về phía Tô Nhan. Tô Nhan vẫn mang theo đạm nhiên ý cười, dưới trăng sáng sao thưa quay đầu lại một lần vọng tiến vào ánh mắt Lý Cẩn Sâm, thanh âm so với lúc nãy nhiều hơn vài phần ôn hòa: “Kỳ thật Âu Dương Quân rất biến buôn bán, dùng một mình Âu Dương Uyên liền đổi lấy ngần ấy năm kê cao gối mà ngủ.”

“Một oa nhỉ mười ba tuổi, thế nhưng còn biết nhiêu hơn một lão nhân, thật là xem thường ngươi.” Tô Nhan lần đầu thấy Lý Cẩn Sâm nói nhiều như vậy, cũng thật là khó được.

Tô Nhan hơi hơi mỉm cười, trong đôi mắt hắc bạch phân minh rõ ràng chiếu ra ngọn đèn sáng ngời, lóe lên bắt mắt.

“Lý Công tử quá khen ta chỉ vừa vặn biết một ít thôi, kỳ thật thiên hạ này của ai không quan trọng, quan trọng là có thể làm những người ở dưới không lo áo cơm là được. Âu Dương Quân tại vị mấy năm nay, thiên hạ cũng coi như một mảnh thái bình, cho nên để ông ta làm thêm vài thập niên nữa thì đã sao đâu. Ngươi thấy ta nói đúng không, Lý Công tử?”

Lý Cẩn Sâm hơi nhíu mi như đang ngẫm nghĩ cái gì, ngay sau đó lại giãn ra nói với Tô Nhan: “Nếu mỗi người đều có ý nghĩ giống ngươi, thiên hạ này sẽ không phiền phức như vậy.”

Tô Nhan gật đầu đồng ý: “Nhưng mà, bọn họ đều không phải ta cho nên suy nghĩ sao giống ta cho được.”

Đối thoại vòng vo như vậy chỉ kết thúc khi hai huynh đệ Âu Dương đã nói chuyện xong đang hướng bên này đi tới. Âu Dương Lam thấy đèn ánh vào sườn mặt Tô Nhan, khuôn mặt vốn đang âm trầm lập tức nhấc lên ý cười ôn nhu. Cảnh này bị Âu Dương Uyên nhìn thấy, bèn cười trêu ghẹo: “Nha, ta mới mượn ngươi chưa được bao lâu, người đã truy tới đây rồi, chậc chậc, Tô gia Lục công tử đúng người thẳng thắn mà.”

Đôi mắt Âu Dương Lam vẫn luôn dừng trên người Tô Nhan, câu môi cười: “Thẳng thắn một chút cũng không có gì không tốt.”

Âu Dương Uyên nghiêng đầu liền thấy trên mặt Lục đệ là nụ cười làm người ta động tâm, trong lòng hắn thầm mắng một câu yêu nghiệt, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thật khó thấy, tiểu Lục của chúng ta đã động chân tình rồi a.”

“Chỉ mình ngươi được chạy theo Lý Cẩn Sâm khắp thiên hạ sao?” Âu Dương Lam cũng không quay đầu lại phản bác, Âu Dương Uyên nghe vậy cười, cảm thán vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Kỳ thật chúng ta đều cùng một loại người, một khi nhận định, chết cũng không buông tay.”

Âu Dương Lam rốt cuộc quay đầu nhìn hắn, giữa hắc mâu bùng lên một ngọn lửa: “Chúng ta sẽ không chết, ít nhất, ta sẽ không để Tô Nhan chết trước mình.”