Jeon Jungkook cầm giấy xét nghiệm trên tay, cậu đứng trước cửa phòng giám đốc và mở cửa với không chút do dự. Omega đi tới trước mặt Taehyung khi vừa đặt giấy lên bàn.
"Anh làm em có thai rồi."
Kim Taehyung liếc qua tờ giấy khi đã thấy được tất cả những gì cần biết, hắn nheo mắt: "Cậu không uống thuốc tránh thai à?"
Jungkook nhìn người trước mặt, môi bất giác nhếch lên. Thuốc tránh thai? Loại thuốc mà Jeon Jungkook chẳng bao giờ trữ trong nhà bởi bản thân chưa bao giờ nghĩ tới việc chơi trần khi ở với hắn. Cậu sẽ hoàn toàn mất đi khả năng cao quý của một omega khi sử dụng nó, vậy mà hắn có thể nhẫn tâm đến mức ấy hay sao?!
"Anh không muốn nhận nó à? Vậy b-" Jungkook hơi siết chặt tờ giấy, nhìn thẳng vào mắt hắn. Có lẽ Kim Taehyung cũng muốn điều ấy sớm xảy ra, vậy nên khi cậu còn chưa kịp nói tiếp thì hắn đã ngắt lời rồi.
"Bỏ đi, cậu có nghĩ rằng cậu sẽ là người thứ ba khi cả hai đều chẳng yêu nhau không?"
"Chỉ có anh là không yêu em thôi, chứ lúc nào mà em chẳng yêu anh..." Jungkook ủ rũ biết bao nhiêu, thế mà vẫn gượng cười đáp lời.
Jeon Jungkook yêu Kim Taehyung từ cái ngày bản thân mãi nhớ nhung đến hình bóng của hắn, dễ dãi đến mức có thể cười sượng sùng nói rằng: “Taehyung có thể ôm em bất cứ khi nào Lee Sarang giận anh.”
Jungkook muốn làm tấm bia đỡ đạn, hứng chịu những cơn cuồng bạo ở những lúc bọn họ giận nhau. Lee Sarang vẫn luôn là người cao cả nhất trong mắt hắn, còn cậu, còn Jungkook mãi mãi vẫn là kẻ đứng phía sau dõi theo mà thôi.
Cậu đến trước hẳn ngần ấy năm, nhưng người nắm giữ trái tim hắn lại là người khác...
"Đồ tồi, ăn ốc mà không chịu đổ vỏ. Em bỏ nó ngay thôi, vì em chẳng muốn phải làm anh phiền muộn đâu." Omega quay mặt lại và khi chẳng thấy hắn ở trước mắt cậu, đôi con ngươi đã gần như trở nên cay xè. Trái tim cậu đập những nhịp yếu ớt, cõi lòng nhói đau, tay chân muốn nhũn ra mất rồi.
__
Kể từ ngày ấy, Jeon Jungkook chẳng xuất hiện ở công ty của Kim Taehyung nữa. Alpha nhìn tờ giấy khám thai mà cậu vẫn bỏ lại ở đó, có lẽ Jungkook đã đến bệnh viện và làm những gì cậu hứa với hắn. Hắn biết omega sẽ đau lòng, hắn biết trẻ con không có tội nhưng nếu không yêu mà bên cạnh nhau thì phải làm như thế nào?
Hằng ngày sẽ cảm thấy không vừa mắt, khó chịu cùng cực rồi sinh ra chán ghét đến mức chẳng muốn nhìn mặt nhau.
Còn cả Lee Sarang thì sao? Hắn yêu nó nhưng cả hai chưa từng có động chạm gì quá khích hơn ngoài nắm tay. Hắn muốn giữ cho người mình thương sự trong trắng đến khi cả hai về chung một mái nhà.
Vậy Jungkook thì như thế nào?
Cậu bị nhuốm đen cả thể xác lẫn trái tim, trong trắng chẳng còn nữa. Ngay cả việc phá thai cũng thử qua rồi thì thử nghĩ còn alpha nào muốn kết đôi với cậu hay không? Có lẽ là không.
"Taehyung, mẹ nói con về nhà mà cũng không thèm về? Hay con không muốn mẹ ở lại đây nữa!?" Bà Kim đích thân phải đến nhà Taehyung, mẹ có phần giận hờn khi con trai mình chẳng chịu tới thăm mình. Bà thấy hắn cất đi giấy tờ gì đó nhưng vì sao phải tỏ ra bản thân đã làm gì sai trái như vậy?
"Sao mẹ không ở nhà? Con thật sự sẽ về vào cuối tuần mà."
Bà Kim liếc hắn, khoanh tay trước ngực lầm bầm: "Con với cái, nuôi nó đến từng tuổi này mà… Không những không về thăm mà mẹ đến công ty chơi cũng muốn đuổi về."
Kim Taehyung thở dài rồi đưa tay bóp trán, ngửa người ra ghế trả lời.
"Mẹ à, con sắp có cuộc họp. Chẳng lẽ mẹ muốn ở đây nói chuyện một mình sao?"
"Ừ, không sao. Mẹ ngồi chờ đến trưa ở lại ăn cơm với con."
Taehyung vừa đi ra khỏi đó không lâu thì bà Kim đã luôn tay lục lọi trong ngăn tủ, ai mà chẳng có tính tò mò. Mà đã vậy thì rất có thể phát hiện được việc tốt, còn tệ nhất thì việc xấu đều lộ rõ.
Chỉ là một tờ giấy trắng đã nhàu nát, bà Kim nheo mắt nhìn một tấm hình được in trên giấy, vài dòng chữ cho kết quả.
Giấy khám thai?
Đã mang thai một tháng?!
Bà Kim dùng tay che miệng, cảm giác bất ngờ được đẩy lên đến đỉnh điểm. Bà là mẹ của Kim Taehyung, là người mà Jeon Jungkook thường gọi một tha thiết một tiếng "mẹ". Vậy mà chuyện lớn đến mức như vậy lại âm thầm giấu diếm không muốn cho người lớn biết.
Jeon Jungkook.
Jeon Jungkook ngốc nghếch như vậy, đừng nói đến việc đứng giữa con đường dằng dặc xe theo ý hắn, với cương vị là phụ huynh của Kim Taehyung thì bà biết hắn sẽ có thể nói ra điều gì. Nhưng cậu là đứa trẻ bà thương nhất, omega tội nghiệp đã chịu biết bao ủy khuất. Không lẽ ngay cả đứa con của mình, cậu lại chẳng cần đến vì Kim Taehyung nói không muốn hay sao?
Bà Kim cầm chặt tờ giấy trong tay khi chẳng cần đợi chờ lời giải thích của đứa con trai.