Cơ thể Jungkook ở dưới vòi hoa sen bắt đầu nóng dần lên, mặt mũi tái nhợt. Cậu đã ngủ ở đây bao lâu rồi nhỉ? Hình như là chỉ mới một chút thôi.
Cậu loạng choàng bước ra khỏi phòng tắm, cả người ngã nhào lên chiếc giường, thật ra Jungkook đang rất lạnh nhưng chính cơ thể cậu lại len lỏi đâu đó cảm giác bứt rứt, nóng rẩy. Đầu óc choáng váng, hai mắt mờ mịt nước, môi bật ra một tiếng than nhè nhẹ.
"Ưm..."
Jungkook ôm chặt lấy gối nằm của hắn, dẫu sao omega đến kỳ phát tình như cậu cũng đã quá quen với việc này rồi. Nhưng mà Jeon Jungkook của những kỳ trước đều nhốt mình trong nhà tự an ủi và tiếp tục an ủi cho đến khi nó kết thúc. Bây giờ lại khác, vì cậu mang thai và còn vì Jeon Jungkook chưa được ai cắn vào tuyến thể.
"Hức... khó chịu quá, làm sao đây... haa" Jungkook hoảng loạn, cơ thể run lên từng đợt. Bụng dưới đau nhói khó chịu, khỏa nhỏ xinh trước ngực cũng trở nên căng cứng trướng đau. Jeon Jungkook chẳng tìm thấy ở đâu có tin tức tố của alpha cả, ngay cả chiếc gối nằm của hắn cũng bắt đầu phai dần khiến Jungkook chẳng tài nào cảm nhận thấy.
Điện thoại tìm cũng không thấy, thuốc ức chế cũng không có. Nơi non mềm ẩn nấp giữa khe mông bắt đầu tiết dịch, rỉ ướt cả một mảng đùi trong. Cơ thể đổ đầy mồ hôi, nước mắt tuôn rơi trên đôi gò má đỏ bừng. Jeon Jungkook khổ sở thở dốc, cố nghiến chặt chiếc gối của hắn ở trong lòng. Sau đó làm ra một hành động khó tả. Jungkook rên rỉ, bàn tay vuốt ve trên cơ thể của mình. Khuôn mặt chứa đựng nhục dục triền miên mơ màng, hàng mi dài cong cong khẽ động. Mái tóc rối loạn bù xù như vừa mới thức dậy sau một tối ngon giấc.
"Taehyungie đâu rồi, em khó chịu... hức muốn bị đánh dấu... làm sao đây?... aa"
Jeon Jungkook lăn lộn trên giường mấy vòng, bàn tay mân mê vẩn nhỏ đứng thẳng giữa hai chân cậu. Tay còn lại xoa tròn trên khỏa non mềm trước ngực tự chơi đùa, đầu cậu ghì xuống gối, cần cổ ngửa ra khi hai chân Jungkook chạm mạnh vào nệm giường. Tất cả các dây thần kinh như tê cứng, hơi thở như ngừng lại, một chút rồi lại thêm một chút sau đó bạch trọc dính nị trên bàn tay toàn là tinh dịch. Chất dẫn dụ hương dâu ngọt lịm nồng đậm lan ra khắp phòng, cửa phòng ngủ cũng chẳng đóng nên thứ chất ấy cứ lan tỏa ra khắp căn hộ báo hiệu cho việc kỳ phát tình đã tới rồi.
Cậu thở hổn hển, đã tự an ủi một lần nhưng chẳng giúp ích chi cho Jungkook cả. Cậu lại càng khao khát được nhiều hơn, nơi bí ẩn co rút đẩy ra dịch trong suốt ướt một mảng ga giường. Rồi Jeon Jungkook chống tay ngồi dậy, đôi mắt tròn xoe hướng tới chiếc tủ quần áo. Hai chân loạng choạng bước trần đất, một bước rồi lại một bước cho đến khi Jungkook ngồi ngọn gàng trong tủ quần áo, áo quần của Kim Taehyung được ôm vào lòng, cậu hít hà mùi hương của tin tức tố còn bám lại trên áo. Cảm giác an toàn gần như sắp trở lại nhưng Jungkook nào biết khi chính cậu tự mất đi lý trí thì kể cả dùng đống quần áo ấy an ủi bản thân thì cẠu cũng cảm thấy không đủ.
"Taehyungie... ư thơm quá, aa anh đang ôm em này... ưm hức- làm sao đây... em không xong rồi" Jungkook thì thào, khoảng không gian u tối trong tủ quần áo làm cậu chẳng thấy chi nữa, áo thun của hắn chà xát với đầu ti sưng tấy rồi chuyển dần đến mũi cậu. Jeon Jungkook ngửi rồi lại hít hà như thể một kẻ nghiện chẳng muốn dứt ra khỏi thứ thuốc phiện mang tên Kim Taehyung vậy.
Jungkook chật vật tuốt động lên xuống tính khí lần thứ ba sau đó trực tiếp khóc nấc lên rồi phóng thích. Cậu run rẩy, hai chân như muốn nhũn ra, trái tim đập mãn mẽ sau khi cao trào. Đôi mắt ngập xương mờ mất dần đi lý trí, Jeon Jungkook ôm hết đống quần áo của hắn lên giường, một chiếc áo được mặc vào người và phần còn lại thì vây kín Jungkook ở trên giường.
"Em thích quá... Taehyungie ơi, aa"
Dẫu cho Jungkook vẫn đang trong tình trạng mệt nhọc, đầu đau nhói. Cuống họng khô rát như thiếu nước, môi bật máu vì cắn phải nhiều lần.
"Aa thơm, thơm quá... em chết mất, Taehyungie quên em rồi sao?"
Jungkook chật vật bao nhiêu thì hắn lại an nhàn đến đó, Kim Taehyung lái xe vào bãi đổ xe. Hắn bình thản đi thang máy lên căn hộ trên tầng, cánh của vừa mở ra thì Taehyung đã choáng váng bởi chất dẫn dụ của omega đang trong kỳ phát tình.
Hắn liều lĩnh đi vào phòng ngủ, khi Taehyung thấy cậu mặc áo của mình, phía dưới còn mặc luôn cả quần lót của hắn. Jungkook úp mặt vào đống quần áo, không ngừng rên rỉ gọi tên hắn.
"Em mệt quá... aa, nhưng không ngủ được... khó chịu hức- hư ư"
Jeon Jungkook quay mặt nhìn ra cửa, cậu thấy hắn như thể cướp biển vừa tìm được vàng. Jungkook gấp rút thoát ra khỏi đống quần áo, chân tay tê dại đến mức đứng cũng không vững. Cậu không chạy đến tìm hắn được, đồng nghĩa với việc Kim Taehyung sẽ lặng thinh và bỏ đi mất.
"Taehyungie, aa... ôm em hức- em khó chịu... mệt quá ư haa"