Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 149: Thông tin về đại hội





“Các ngươi chờ đó cho ta! Đến lúc nhan sắc bản vương phá hỏng tâm cảnh đám Luyện Dược Sư rác rưởi kia thì đừng trách vì sao đại hội lại không thành công!”

Không lâu sau đó, Mỹ Đỗ Toa đã trở lại với đại sảnh

Dung quang tỏa sáng, đầu tóc chăm chút, quần áo sang trọng, thần thái đỉnh cao, từng cái nhíu mày, liếc mắt đều toát ra khí chất nữ vương.

“Không hổ là nữ vương nhà ta! Ngươi cứ như thế này đi xem ai dám nói ra nói vào.” - Không phải lần đầu nhìn thấy nhân dạng Xà Nữ Vương lãnh ngạo này của Mỹ Đỗ Toa, nhưng Tiêu Thiên vẫn là nhịn không được giơ lên ngón tay cái.

“Ai nhà ngươi!?” - Mỹ Đỗ Toa cong môi, trợn mắt: “Thấy sang bắt quàng làm họ!”

Lời thì nói như vậy, nhưng thái độ trên mặt và suy nghĩ trong lòng nữ vương bệ hạ lại đắc ý lắm. Theo trí nhớ đang càng ngày càng lợi hại nhờ tập luyện cờ vua như điên mỗi ngày của nàng, thì đây hẳn phải là lần đầu tiên đầu gỗ này khen nàng thật lòng, không móc máy hay ý đồ sâu xa đấy.

“Tốt, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” - Không để ý thái độ lồi lõm của Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên đặt chén trà trên tay xuống bàn, cả người đứng dậy từ trên ghế gia chủ để đi thẳng ra cửa lớn.


“Vâng, chủ nhân.”

Mộc Ánh Tuyết và Thanh Lân đồng thanh một tiếng, sau đó cũng chạy chậm tới phía sau hắn, thần tình ôn nhu mà không kém phần ngạo nghễ.

Về phần Mỹ Đỗ Toa…

“Tch!”

...tặc lưỡi một tiếng không có lý do xong, nữ vương đại nhân cũng nhanh chóng nghiêng người trườn tới bên trái Tiêu Thiên, vừa xinh đẹp như đóa hoa tô điểm cho đội hình, vừa mạnh mẽ như núi bảo hộ tất cả.

. . .

Đường phố tại Đế Đô hôm nay đã sớm đông nghẹt người, kéo theo đó là những ồn ào và náo nhiệt không ngừng rôm rả khắp mọi nơi. Tuy nhiên, những việc đó lại chẳng liên quan gì tới Tiêu Thiên và đồng bọn hắn.

×

— QUẢNG CÁO —

Một phần nguyên nhân là bởi cả nhóm hiện tại đang cùng nhau ngồi trên xe đưa rước được đóng mác gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Nói không phải ngoa chứ riêng tại Đế Đô, kẻ dám cản đường chiếc xe này còn chưa có sinh ra đâu.

Mặt khác, con đường bọn họ đang đi vốn không phải đường đến Luyện Dược Sư công hội, mà thay vào đó, cả đám người đang hướng thẳng tới một cái quảng trường thuộc quyền quản lý trực tiếp của Hoàng Thất, nơi chính thức diễn ra Đại hội Luyện Dược Sư năm nay.

“Theo thống kê sơ bộ thì số lượng Luyện Dược Sư tham gia đại hội kỳ này đã lên tới hơn hai ngàn. Đây có thể xem là một cái kỷ lục vô tiền khoáng hậu theo đúng nghĩa đen đấy, Vô đại nhân.” - Người lên tiếng là Nhã Phi.

“Hai ngàn…” - Ngay cả một kẻ có thói quen trang bức giả cao nhân đã ăn vào máu như Tiêu Thiên cũng nhịn không được phải gật gù một phen: “Đúng là một con số ấn tượng.”


Ai cũng biết muốn trở thành Luyện Dược Sư phải trải qua đủ loại điều kiện ngặt nghèo, nói mỗi kẻ đều ngàn người có một cũng không sai. Vậy mà hôm nay đùng một cái là mấy ngàn người tụ tập về một nơi để cùng nhau thi thố, cái tỉ lệ chọi này so với thi đại học hàng năm còn phải cao hơn trăm lần có dư a.

Mỹ Đỗ Toa ở bên cạnh ngược lại là đăm chiêu. Bởi vì huyết mạch khó thân cận với lửa nên tộc Xà Nhân các nàng hầu như không hề có khả năng luyện dược, đây đó lác đác vài kẻ khác người cũng chỉ… đun nấu được mấy thứ linh tinh mà thôi. Đem so sánh với con số Luyện Dược Sư lên tới hàng ngàn, thậm chí hàng chục ngàn của nhân loại thực sự là ít đến đáng thương hại.

“Do số lượng người đăng ký tham gia tăng đột biến so với cùng kỳ, nên quy tắc của đại hội cũng có một số thay đổi để phù hợp với tình hình thực tế.” - Đối với thái độ của Tiêu Thiên và vẻ mặt của Mỹ Đỗ Toa, Nhã Phi đều nhìn vào mắt, để trong lòng, còn ngoài miệng nàng vẫn ôn tồn với nhiệm vụ giải thích quy tắc được giao ngày hôm nay: “Theo đó, thay vì tiến hành các vòng sơ khảo, trung khảo và chung kết kéo dài ba ngày như các kỳ trước, đại hội lần này sẽ tiến hành khảo hạch tập trung nhiều vòng cùng lúc với độ khó tăng dần.

Chỉ duy nhất một người đứng trên đài cuối cùng mới có tư cách trở thành quán quân.”

Đối với việc quy tắc bất ngờ thay đổi theo hướng khá là “thể lực” như thế này, Tiêu Thiên cũng không cảm thấy quá khó hiểu. Bởi vì cái gọi là “một người đi thi, mấy người đi theo”, nếu cứ giữ cách tổ chức cũ như hàng năm là tiến hành sơ khảo một ngày, trung khảo một ngày, sau đó mới chung kết xếp hạng, trong bối cảnh số lượng thí sinh năm nay đông gấp đôi, gấp ba năm ngoái, thì gánh nặng ăn ở và an ninh trật tự lên Đế Đô sẽ là rất lớn.

Ăn ở ngược lại là có thể tạm bợ, nhưng vấn đề an ninh trật tự thật sự rất đáng phải cân nhắc. Nguyên nhân là bởi không chỉ kỳ đại hội trước, mà cả các kỳ trước, thậm chí trước nữa, chuyện một số thí sinh tiềm năng bỗng nhiên vô duyên vô cớ “đau bụng, nhức đầu, bệnh cũ tái phát” sau ngày sơ khảo, thậm chí vài hạt giống vô địch còn vô thanh vô tức “biến mất” ngay trước ngày chung kết xếp hạng là không hề hiếm gặp chút nào. Dù sao “đạo cao một thước, ma cao một trượng”, không phải ai cũng có tự tin chiến thắng bằng thực lực trên sân thi đấu đâu.

Dồn tất cả các hạng mục thi đấu vào một ngày, mặc dù sẽ khiến chất lượng chuyên môn giảm sút đi đôi chút, nhưng tỉ lệ cạnh tranh, tính công bằng và sự chính xác của đại hội lại được đảm bảo ở mức cao.

Có được, có mất a. Như đã nói, chỉ duy nhất một người đứng trên đài cuối cùng mới xứng đáng trở thành quán quân!

Đang lúc nói chuyện, quảng trường Hoàng Gia dần dần cũng hiện ra trong tầm mắt. Đáng nói là, không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi trí tưởng tượng của lão Thổ Tả* hay không, mà Tiêu Thiên nhìn thế nào cũng thấy kiến trúc lớn trước mặt hắn giống… đấu trường La Mã cổ, nơi các nô lệ đánh nhau tới chết bên dưới để phục vụ cho đám quý tộc bên trên ấy.

Toàn cảnh hình tròn, vòng ngoài cao hơn vòng trong, trung tâm là một sân hình vuông lớn… đúng đấu trường La Mã không sai đi đâu được!

×

— QUẢNG CÁO —

Tạm thời gác chuyện sân thi đấu sang một bên, thì dưới sự hướng dẫn của Nhã Phi, Tiêu Thiên cùng với Mỹ Đỗ Toa và Thanh Lân dễ dàng đi qua của chính, sau đó dọc theo cầu thang xoắn tiến lên tầng cao nhất của quảng trường. Đây là khu vực ViP trong ViP, chỉ những người sở hữu địa vị cao chót vót trong toàn Đế Quốc mới được quyền ngồi xem thi đấu bên dưới từ vị trí này.


Về phần Mộc Ánh Tuyết, nàng là tuyển thủ cần phải đi báo danh và tập trung dưới đài, sớm đã tách ra từ lúc vào cửa.

Vừa đặt chân lên tầng cao nhất, Tiêu Thiên đã ngay lập tức nhận ra sự hiện của Hoàng Thất “Thủ Hộ Giả” Gia Lão, Luyện Dược Sư công hội “Hội trưởng” Pháp Mã, “Sư Tâm Nguyên Soái” Nạp Lan Kiệt, Hoàng Thất “Trưởng công chúa” Yêu Dạ v.v. những nhân vật phong vân bậc nhất Đế Quốc đều đã có mặt tại đây từ trước.

Tiêu Thiên thấy đám người, đương nhiên bọn họ cũng nhận ra hắn. Và như một lẽ dĩ nhiên, một tràng chào hỏi xã giao niềm nở một cách vô cùng giả trân diễn ra.

Lạnh nhạt gật đầu xem như đáp lễ với từng người, Tiêu Thiên nhanh chóng cùng Mỹ Đỗ Toa và Thanh Lân ngồi xuống vị trí được hướng dẫn, sau đó mới bắt đầu dời ánh mắt xuống sân thi đấu khổng lồ bên dưới. Không nhìn kỹ thì thôi, một nhìn này…

“Người của quân đội hiện diện ở khắp mọi người, cả ngoài sáng lẫn trong tối; vị trí thí sinh được sắp xếp rất có ý đồ, thậm chí từng người đều được đánh dấu bằng thẻ bài có lưu tinh thần lực, một cử động bất thường dù là nhỏ nhất sẽ ngay lập tức bị phát hiện. Không hổ danh Đại hội Luyện Dược Sư tám năm mới được tổ chức một lần, công tác tổ chức thực sự là có một bộ a.”

...lập tức khiến hắn nhịn không được phải âm thầm khâm phục ban tổ chức đại hội.

Đáng nói là, dù đã yên vị bên cạnh hắn, nhưng Mỹ Đỗ Toa trước sau vẫn duy trì cái vẻ mặt đăm chiêu suốt từ đầu đến giờ của nàng chẳng hề giảm đi, mà ngược lại, càng lúc ánh mắt nàng càng âm trầm hơn theo thời gian ấy. Cũng khó trách nữ vương đại nhân không vui như vậy, bởi vì có kinh nghiệm trong lần tự mình tham gia đại hội của nhân loại này, nàng rốt cuộc mới thực sự nhận ra bản thân và tộc Xà Nhân tụt hậu bao xa so với những hàng xóm sát vách này.

Mỗi người một tâm sự, mỗi người một ý nghĩ, nhưng tất cả đều có điểm chung, đó là không nói chuyện. Tiêu Thiên không nói, Mỹ Đỗ Toa không nói, Thanh Lân càng không nói, dẫn tới đám cao tầng Gia Mã Đế Quốc cũng không nói.

Khu vực ViP của quảng trường Hoàng Thất vốn là nơi hội tụ của những nhân vật phong vân bậc nhất Đế Quốc, ngày hôm nay cứ thế im lìm và lạnh lẽo một cách kỳ quặc như vậy.