Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 155: Đại hội luyện dược sư(6)





“Thời gian đọc đề kết thúc. Hiện tại ta chính thức tuyên bố, vòng thi thứ hai của Đại hội Luyện Dược Sư lần thứ bảy, chính thức… bắt đầu!”

Boonggggg…

Đan phương mà ban tổ chức cung cấp cho các thí sinh ở vòng thi thứ hai này là một loại đan dược cấp ba gọi Phong Hành Đan, được cấu thành từ chín loại dược liệu khác nhau. Hiệu quả của nó là giúp cho người dùng gia tăng cảm ứng với thuộc tính Phong trong thiên địa lên chút ít, từ đó đạt được hiệu quả tăng cường tốc độ di chuyển.

Tác dụng khá giống với Thừa Phong Truy Nguyệt Tán ngày đó từng tỏa sáng rực rỡ trong sự kiện “Người đẹp và quái vật” tại Ma Thú Sơn Mạch, thế nhưng độ khó trong luyện chế thì Phong Hành Tán phải gọi loại Tân Dược do Mộc Ánh Tuyết sáng tạo ra kia bằng cụ.

Chẳng thế mà chỉ sau chưa đầy nửa tiếng sau khi hiệu lệnh và tiếng chuông bắt đầu vang lên, cô nàng Nữ Thần này đã hoàn thành quá trí tinh luyện để bắt đầu tiến hành dung đan rồi đấy.

“Mộc cô nương quả nhiên không hổ là người được Vô đại nhân tin dùng.” - Trên đài khách quý nhìn xuống tất cả những gì đang xảy ra bên dưới, Pháp Mã chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Tốc độ tinh luyện dược liệu này… ngay cả lão tự mình thực hiện cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Lời này mặc dù có tồn tại một độ khoa trương và vuốt mông ngựa nhất định, nhưng vẫn đủ để khiến những người khác đều nhịn không được ngạc nhiên.

Pháp Mã là ai!? - Hội trưởng Luyện Dược Sư công hội, Luyện Dược Sư cấp sáu, đại danh đỉnh đỉnh Dược Hoàng a!


Ngay tại trước mặt mọi người thừa nhận tốc độ tinh luyện dược liệu của bản thân không hơn một “cô gái trẻ” hư hư thực thực Luyện Dược Sư cấp bốn. Cái này cũng có chút quá mức đi chứ.

“Pháp hội trưởng khiêm tốn rồi.” - Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp: “Mặc dù ta không phủ nhận là tiểu Mộc có tài, nhưng chênh lệch đẳng cấp giữa hai người bày ra đó. Nếu thực sự phải ganh đua, e rằng Pháp hội trưởng sẽ dễ dàng cho nàng ngửi khói thôi.”

Lời này thoạt nghe thì có vẻ khách sáo, tuy nhiên, nếu để ý kỹ lại sẽ thấy ý tứ của Tiêu Thiên chính là “ta thừa nhận ngươi lợi hại hơn tiểu Mộc nhà ta, nhưng chỉ là bởi vì đẳng cấp ngươi cao hơn nàng mà thôi. Nếu là đẳng cấp ngang nhau, mèo nào cắn miu nào còn chưa chắc đâu”.

Đối với thái độ tự tin tới mức tự cao này của “Vô đại nhân”, mọi người đều biểu hiện… quen rồi. Dù sao đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hắn như thế, không có gì bất ngờ cả. Lại nói, người ta có tiền vốn để kiêu ngạo chứ đâu phải thổi ra đâu, biết phản bác thế nào bây giờ.

“Cái kia…”

Thình thịch!

Đang lúc Pháp Mã há miệng muốn nói gì đó với Tiêu Thiên, thì một âm thanh nhỏ mà dễ nghe bất thình lình vang lên cắt ngang hắn, cùng với đó là một cột khói đen chậm rãi bốc lên cao cực kỳ bắt mắt khiến mọi người đều nhịn không được dồn ánh mắt về phía một tên Luyện Dược Sư cấp ba, kẻ đang ngây người nhìn chằm chằm vào dược đỉnh của mình, nơi tất cả dược tài lúc này đều đã biến thành một đống tro đen.

Bỏ qua chuyện không biết bằng cách nào mà tên này còn tinh luyện dược liệu nhanh hơn cả Mộc Ánh Tuyết, thì từ những gì đang xảy ra trước mặt hắn đến xem, khỏi nói cũng biết là luyện chế thất bại rồi!

“Sao lại như thế?” - Tên Luyện Dược Sư kia thấp giọng lẩm bẩm đầy nghi hoặc: “Rõ ràng là ta đã dựa theo đan phương, tại sao lại thất bại được chứ?”

“...” × — QUẢNG CÁO —

Sau một hồi nghĩ mãi cũng không có đáp án cho lần thất bại vừa rồi, hắn đành bất đắc dĩ tự giải thích với bản thân rằng do chính mình khống chế hỏa hầu không tốt, sau đó nhanh chóng đổ bỏ đám tro tàn đi để luyện chế lại từ đầu với phần dược tài thứ hai.

Hơn ngàn Luyện Dược Sư còn có mặt tại quảng trường cùng nhau tham gia vòng thi thứ hai, một vài người trong đó thất bại thì cũng chẳng có gì đáng nói. Thế nhưng…

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!




...theo thời gian trôi đi, từng đạo âm thanh trầm muộn lại cứ thế đua nhau vang lên không ngừng, một người nối tiếp một người luyện chế thất bại trong sự kinh ngạc và mờ mịt không biết vấn đề ở đâu, hay mình làm sai chỗ nào thì thực sự là có vấn đề a.

Nhìn chuyện xảy ra dưới sân và khuôn mặt ngây ngốc của các Luyện Dược Sư, trên khán đài dần dần bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xầm bàn luận. Mà đám khán giả càng ồn ào thì tâm lý và sự tập trung của các thí sinh dưới sân lại càng bị ảnh hưởng, kéo theo đó là những thất bại càng lúc càng xuất hiện dày đặc hơn. Cho tới khi…

Thình thịch!

Thình thịch!

...hai âm thanh đã dần trở nên quen thuộc lại vang lên, nhưng lần này chúng lại phát ra từ vị trí của… Liễu Linh và Tiểu công chúa, thì câu chuyện lại đặc biệt đáng nói rồi.

“Tựa hồ có điểm không thích hợp a?” - Trên đài khách quý, Nhã Phi nhìn xuống sân, nơi gần như toàn bộ các thí sinh đều đã thất bại qua một lần, ngạc nhiên nói: “Một vài người, thậm chí một vài chục người thì cũng thôi đi. Đằng này mấy trăm cả ngàn người đều xảy ra vấn đề. Bảo không có tà sợ rằng chẳng ai tin đâu!”

“Không sai!” - Nạp Lan Yên Nhiên cau mày nói: “Tuy rằng bản thân không phải là Luyện Dược Sư, nhưng nhìn tình huống hiện tại đến ngay cả ta cũng biết được đan phương chắc chắn là có vấn đề. Nếu cứ tiếp tục dựa theo đó mà làm thì không thể nghi ngờ là chỉ có đường tiếp tục thất bại mà thôi.”

“Nói như vậy, thử thách của vòng thi thứ hai này tựa hồ là nằm ở đan phương sao?” - Mỹ Đỗ Toa cũng nhịn không được phụ họa theo.

Đang lúc các nữ khách quý trên đài cùng nhau bàn luận rôm rả, thì bỗng nhiên…

Thình thịch!

...lại là một tiếng trầm muộn vang lên, và rất không trùng hợp, tên Luyện Dược Sư cấp ba thất bại trước đó… không may thất bại thêm một lần nữa. × — QUẢNG CÁO —

“Khốn kiếp! Tại sao lại thất bại?” - Vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm vào đống tro tàn bên trong đan đỉnh, lại nhìn ánh sáng hồng không ngừng nhấp nháy trên ngọc kính, hắn siết siết chặt nắm đấm: “Rõ ràng là ta đã nắm rất chắc khống chế hỏa hầu, tại sao dược liệu lại không chịu dung hợp chứ?”

Đáng tiếc, cũng như lần trước, hắn hoàn toàn không có đáp án, nên cuối cùng đành phải lắc đầu và tiếng thở dài không cam lòng đầy bất đắc dĩ.

Dược tài tiêu hao hết mà chưa có thành phẩm, một Luyện Dược Sư cấp ba thuộc khu vực hai “Tiềm Năng” cứ thế bị loại một cách tức tưởi!


Xung quanh, từng ánh mắt ái ngại không ngừng đan xen nhìn về phía tên Luyện Dược Sư thất bại đầu tiên. Giọt nước làm tràn ly này khiến vài kẻ vốn đã định tiếp tục luyện chế lại ngay lập tức đình chỉ hành động để yên tĩnh lại tâm thần, không dám tuỳ ý lãng phí phần dược liệu cuối cùng.

Trong không khí tĩnh lặng ấy, bất thình lình…

“Hắc! Đúng là một đám tài trí tầm thường.”

...một âm thanh châm chích nhẹ nhàng vang lên, kèm theo một tiếng cười khinh bỉ khiến mọi người trợn mắt.

Ánh mắt theo hướng âm thanh nhìn lại, mọi người phát hiện kẻ vừa lên tiếng… vậy mà lại là thần bí nhân áo bào xám ở góc khuất ngoài rìa khu vực thứ ba. Trên bàn đá trước mặt hắn lúc này cũng có một đám tro đen, xem ra lần đầu tiên luyện chế cũng thất bại.

“Nhìn qua một vòng xem như lĩnh giáo Luyện Dược Sư của Gia Mã Đế Quốc.” - Không để ý tới những ánh mắt tức giận đang nhìn mình, khóe miệng thần bí nhân áo bào xám vẫn lộ ra một vẻ cười nhạt: “Theo ta thấy thì… không gì hơn cái này!”

Nói, hắn bỗng nhiên khua mạnh hai tay đem tất cả tro tàn trước đó hất sang một bên, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc, bất ngờ, khó hiểu v.v. của mọi người xung quanh… một lần duy nhất vơ tất cả dược liệu trên bàn đem thả hết vào đan đỉnh.

“Người ngoài nghề như ta cũng biết luyện đan là phải dùng hỏa diễm lần lượt tinh luyện từng loại dược liệu, sau đó đem tinh hoa đề luyện ra dung hợp lại với nhau tạo thành đan dược. Tên kia một lần thả tất cả dược liệu vào đan lô, hắn thực sự có năng lực cùng lúc tinh luyện tất cả cơ à?”

Câu hỏi của Mỹ Đỗ Toa cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người dưới sân, trên khán đài, cũng như tại khu vực khách quý. Và rất không trùng hợp, ánh mắt đang nhìn về phía Tiêu Thiên của nàng lại trở thành dẫn dắt cho tất cả đám cao tầng Gia Mã Đế Quốc nhìn theo.

“Năng lực của hắn đến đâu, ta một người ngoài cuộc không có quyền phán bừa.” - Dưới ánh nhìn mong chờ của mọi người, Tiêu Thiên cười nhạt đáp: “Chỉ là… kể cả khi hắn có khả năng làm được việc điên rồ đó, các ngươi nói hắn sẽ nhanh hơn tiểu Mộc nhà ta sao?”

Câu hỏi đã bao gồm luôn cả câu trả lời này vừa ra, ánh mắt mọi người đều nhịn không được chuyển từ trên người Tiêu Thiên sang tấm áo choàng đen nãy giờ vẫn im lặng làm việc của mình tại trung tâm quảng trường, qua đó phát hiện… Mộc Ánh Tuyết vậy mà đã sắp hoàn tất quá trình dung đan đến nơi rồi!