Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 220: Cuộc đua sinh tử





“Cuồng Lôi Thiên Ưng”

“Hỏa - Bát Kỳ Triền Nhiễu”

Ầm! Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Tạch! Rẹt! Rẹt!

Ào! Ào! Ào!

Hai đấu kỹ mạnh mẽ bậc nhất, hai loại nguyên tố có sức công phá lớn nhất, hai người đang trong trạng thái điên cuồng nhất, tất cả dồn chung vào một chỗ khiến mức độ phá hoại của vụ va chạm càng trở nên khủng bố hơn bao giờ hết.

Soạt!

“Này, ngươi…”

“Có chuyện khi khác nói, chạy đi đã!”

Vù!

Mỹ Đỗ Toa Vừa lại gần Tiêu Thiên muốn hỏi rõ ngọn nguồn sự tình, thế nhưng còn chưa kịp nói ra chữ thứ ba đã bị người trước nắm lấy tay nhỏ, sau đó cứ thế lôi nàng bay nhanh về phía lối ra.

“Hừ, chạy đi đâu!?”

“Huyền Băng Thủy Long”

Gràooo!!!


Tiếng hừ lạnh đi trước, theo sau bởi một đầu thủy long cực kỳ lớn không ngừng gào thét cuồng điên trong quá trình nó há rộng miệng lao về phía Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa. Khỏi nói cũng có thể dễ dàng nhận ra đấu kỹ liên hoàn của hai người hoàn toàn không hề làm khó được quái nhân bạch tuộc chút xíu nào.

“Các ngươi đi trước!”

“Nhưng…”

“Đi!”

Không hề che giấu ý đồ ở lại đoạn hậu bằng hành động giao Mộc Ánh Tuyết cho Mỹ Đỗ Toa, thậm chí còn chẳng ngần ngại trừng mắt quát khi nữ vương bệ hạ muốn phản bác, Tiêu Thiên xoay người kéo mạnh cung tên, và…

“Ma - Bách Bộ Xuyên Dương”

Vút! Vèooo…

...bắn ra một mũi tên có độ xoáy cực lớn thẳng về phía miệng của thủy long đã cách hắn không xa, sau đó mặc kệ kết quả để cùng với Hệ Thống…

“Đi thôi, Hệ Thống!”

“Tích… đi!”

...sử dụng lại thủ đoạn cũ đã từng đưa cả đám xuống đây để mở ra một con đường khác quay lại mặt đất.

Không sai! Chính là khoan một con đường về khác!

Đoàn kết là chết chùm, đầu thủy long cực mạnh vừa rồi chính là ví dụ điển hình nhất. Cho nên, trong bối cảnh đối phương là Đấu Tông thì chia ra mà chạy sẽ đảm bảo được luôn có ít nhất một bên thoát được lên phía trên. Chỉ cần vừa ra khỏi cái Huyền Hoàng Động này, đến lúc đó trời cao biển rộng, lại có lực bài xích của “tân Thế Giới” chống lại cường giả, Đấu Tông cũng sẽ không còn quá mức áp lực như vậy nữa.

Đây là kế hoạch, cũng như cơ hội duy nhất của Tiêu Thiên và đồng bọn!

“Ngươi đuổi theo tiểu tử này, Xà Nữ kia để ta!”

“Vâng, lão tổ.”

Vụt! Vụt!

Quái nhân đầu rùa bùng nổ tốc độ nhắm thẳng về phía Tiêu Thiên, dù trong lòng hắn vô cùng bất đắc dĩ. Biết sao được, lão tổ đã có lệnh, hắn sao dám lưỡng lự chứ.

Cùng lúc đó, quái nhân bạch tuộc cũng một mặt âm trầm xé rách hư không để tự mình đuổi theo Mỹ Đỗ Toa và Mộc Ánh Tuyết. Hắn hiểu rằng nếu hôm nay để hai người thoát khỏi Cửu Sát Chi Địa, thì e rằng ngày mai sẽ có đại lượng cường giả nhân loại tràn đến đây vì Huyền Hoàng Chi Khí mất. Chuyện đó chắc chắn là không được phép xảy ra!

Phe Tiêu Thiên binh chia hai đường, phe quái nhân lập tức có câu trả lời. Hai câu chuyện diễn ra ở hai nơi khác nhau, giữa những con người khác nhau, nhưng kết quả lại không bàn mà hợp giống nhau.

Ầm! Ầm! Ầm! Rào! Rào!

Tiêu Thiên vừa khoan đất, vừa thả xuống đại lượng xà bần làm chậm tốc độ đuổi theo của quái nhân đầu rùa. Cùng lúc đó, Mỹ Đỗ Toa cũng đang làm điều tương tự với quái nhân bạch tuộc. Và trong bối cảnh con đường chỉ là một chiếc ống hình trụ đủ chen một người, thì bất kỳ ai bay bên trong cũng phải dùng tư thế đầu đi trước, hay chính xác hơn, là mặt đi trước.

Mặt a! Đã yếu lại còn quan trọng, có hay không? Chưa kể đến trên mặt còn có một trong những bộ vị yếu nhất của muôn loài, chính là đôi mắt, thử hỏi ai dám khinh thường đây?

Có thể nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chuyện Tiêu Thiên và đồng bọn thoát được ra bên ngoài chỉ còn là vấn đề của… chưa đầy hai phút nữa mà thôi!

Đáng tiếc, hai giây có khi còn được, chứ hai phút lại là quá dài để hy vọng vào việc không có bất ngờ xảy ra rồi!

“Huyền Vũ Phụ Thể”

Đối mặt với thủ đoạn không lấy gì làm quân tử, nhưng hiệu quả cực cao từ phía Tiêu Thiên, quái nhân đầu rùa quyết định dùng đấu khí của mình tạo thành hư ảnh mai rùa bao phủ lấy toàn bộ thân thể hắn, sau đó một lần nữa tăng tốc đuổi theo người trước mà không hề ngại va chạm.


Trong khi đó bên phía chiến trường cấp cao, quái nhân bạch tuộc lại có thủ đoạn khác. Chỉ thấy…

Soạt!

“Thủy Triều Đại Bộc Bố”

Ào! Ào! Ào!

...theo bàn tay hắn giơ lên phía trước rồi nắm chặt lại, một thác nước lớn cứ thế ngạnh sinh sinh hình thành phía trên Mỹ Đỗ Toa, sau đó điên cuồng trút nước xuống đầu nàng.

Đấu Tông chính là Đấu Tông a, kinh nghiệm và thủ đoạn so với người bình thường lợi hại hơn đâu chỉ vài lần.

Đáng tiếc, từng đó vẫn là chưa đủ, ngược lại nỗ lực của quái nhân bạch tuộc khiến hắn phải chịu cảnh tự làm tự chịu đầy cay đắng ấy.

“Hỏa - Cổ Xà Chi Thuẫn”

Mặt khí thuẫn quen thuộc một lần nữa được Mỹ Đỗ Toa sử dụng để thay nàng chống đỡ dòng nước hung hãn phía trước mặt, đồng thời phần đuôi nữ vương bệ hạ cũng không hề rảnh rỗi khi nó được nàng dùng để… đào một cái rãnh lớn trên vách hang làm nơi cho nước và bùn đất thoát xuống.

Và rất không trùng hợp, kẻ đen đủi lãnh trọn hỗn hợp chẳng lấy gì làm sạch sẽ cho lắm kia vào mặt… lại chính là quái nhân bạch tuộc đang theo sát phía sau Mỹ Đỗ Toa.

“Đáng chết! Đã vậy thì đừng trách ta không từ thủ đoạn!”

Tức giận vì bị khinh thường, nhục nhã khi phải ăn một mặt đầy bùn đất, cộng thêm lo lắng rằng nếu tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì tai họa cũng sẽ ập xuống Cửu Sát Chi Địa, quái nhân bạch tuộc quyết định…

“Aaaaa…”

“Bách Túc Chương Ngư - Triền”

...gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó dồn đại lượng đấu khí về phần râu dưới cằm hắn để thúc đẩy chúng nhanh chóng dài ra, lớn lên và điên cuồng vươn về phía Mỹ Đỗ Toa cùng Mộc Ánh Tuyết.

Không sai! Chính là hàng chục chiếc vòi bạch tuộc chỉ lớn bằng ngón tay cái đầy nhầy nhụa và nhơ nhớp không ngừng đuổi theo hai nữ nhân cách đó không xa, ý đồ quấn lấy các nàng đấy.

Bị chúng tóm được thì chỉ có nước… (đừng google “tentacle hentai”).

“Thật kinh tởm!”

Tưởng tượng ra được thảm cảnh của bản thân và Mộc Ánh Tuyết nếu không may bị những thứ gớm ghiếc kia quấn vào, Mỹ Đỗ Toa quyết tâm chết cũng phải phản kháng.

“Hỏa - Bát Kỳ Phản Kích”

Tám đầu hỏa xà một lần nữa được nàng triệu hồi, nhưng thay vì lao về phía mục tiêu rồi cắn như mọi khi, lần này chúng lại há miệng tại chỗ và… phun lửa.

Phừnggggg…

Xèooooo…

“Aaaaa…”

Những chiếc vòi bạch tuộc kia không phải năng lượng thể, càng không phải hàng giả, hàng nhái, hàng kém chất lượng đâu, mà chúng chân chân chính chính là một phần thân thể của quái nhân bạch tuộc đấy.

Mặc dù có khả năng không ngừng dài ra và tái sinh, nhưng mùi hương khét lẹt cùng cảm giác đau thấu linh hồn do bị nhiệt độ nóng - lạnh luân phiên của Cốt Linh Lãnh Hỏa thiêu đốt lại không phải là cảm giác một sinh vật sống có thể dễ dàng chịu đựng nổi a.


“Khốn kiếp! Là các ngươi ép ta!”

Dùng nước thất bại, dùng vòi càng thảm hơn, trong bối cảnh chỉ còn không tới ba mươi giây nữa đối phương sẽ chính thức thoát ra bên ngoài, thì phương án duy nhất mà quái nhân bạch tuộc có thể sử dụng lúc này chỉ còn nước là… dùng chính bản thân mình đi cản đường.

Tạch!

“Tiếng gì… không tốt!”

Bùng! Vù! Vèo!

Bất thình lình nghe được âm thanh thứ gì đó gãy vỡ, Mỹ Đỗ Toa nhịn không được cúi đầu nhìn xuống quái nhân bạch tuộc vẫn luôn đuổi sát phía dưới nàng. Và một nhìn này lập tức khiến nữ vương bệ hạ phải bùng nổ tốc độ cao nhất có thể của nàng để mang theo Mộc Ánh Tuyết chạy đi thật nhanh. Bởi vì…

“Chạy đâu cho thoát!”

Soat! Soạt! Xẹttttt…

...quái nhân bạch tuộc vậy mà “biến trở về bản thể” rồi.

Thực tế thì cũng không phải là hoàn toàn biến thành con bạch tuộc, mà chỉ có phần… cánh tay của quái nhân bạch tuộc là biến trở lại dạng xúc tu mà thôi.

Vấn đề ở đây là nó lớn, dày và được bao bọc bởi đấu khí của Đấu Tông, nên kể cả có là Cốt Linh Lãnh Hỏa cũng không thể dễ dàng ngăn chặn được như trước đó nữa.

Mà từ tốc độ biến lớn và biến dài kia, Mỹ Đỗ Toa hiểu rằng nếu nàng không thể nhanh chóng thoát ra bên ngoài, thì việc bị tóm chỉ còn được tính bằng giây nữa mà thôi. Cho nên… chạy!

Vù! Vù!

Soạt! Soạt!

“Khốn kiếp! Không kịp mất rồi!”

Mặc dù khoảng cách tới miệng hố chỉ còn được tính bằng chục mét, nhưng Mỹ Đỗ Toa biết rằng tiếp tục như thế này sẽ chẳng ai có thể về được, nên là…

“Nếu ngươi có thể nghe được lời này, thì... nói hắn đừng lo cho ta.”

Soạt!

Vèo!

Pặp!

...thì thầm lời cuối vào tai Mộc Ánh Tuyết, sau đó dùng sức ném người sau lên khỏi miệng hố ngay tại sát na chóp đuôi của nàng bị chiếc xúc tu to, dài, dữ tợn của quái nhân bạch tuộc quấn lấy và kéo ngược trở lại hang động bên dưới.