Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 45: Thay tên



Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh ở trong giếng, sau khi một lần nữa thu được thể lực thì tốc độ di chuyển đã tăng nhanh. Nơi cổ đột nhiên không còn điểm tựa, tiện đà phát hiện chỗ chân như đạp vào khoảng không.

Ngô Minh sững sờ, Bạch trưởng lão lớn tiếng cười vang: “Hảo nha đầu, làm tốt lắm!”

Đến miệng giếng?! Ngô Minh vui mừng hướng bốn phía nhìn.

Quả nhiên, mình đã chống người tại miệng giếng.

“Ha ha, cẩn thận!” Bạch trưởng lão đưa tay ở chỗ đầu gối hơi cong của Ngô Minh vỗ một cái.

Ngô Minh cả người run run một cái, may là có kinh nghiệm bị trượt trước đây không lâu, mới trong nháy mắt chống chịu không có ngã xuống.

“Bạch lão đầu! Ngươi…!” Ngô Minh há mồm liền muốn mắng.

“Ha ha, được, thành công đến được ranh giới còn có thể cố thủ, có tiến bộ rất nhiều!” Bạch trưởng lão vuốt râu mà cười.

“Ngươi phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ta, doạ chết ta rồi…” Ngô Minh biết rõ đối phương giống như là muốn củng cố kết quả đặc huấn, cũng không nhiều lời hơn nữa, mau chóng đem nàng lên khỏi miệng giếng.

Sắp tới canh năm, ánh trăng đã biến mất, Ngô Minh kết thúc với việc mình đã ra khỏi giếng cạn.

Oa, đi ra rồi! Ngô Minh ngồi phịch ở một bên miệng giếng, thật to hít một hơi.

Không khí ở ngoài này so với trong giếng đều tốt hơn quá nhiều.

Từ trong giếng đi ra, Ngô Minh có một loại cảm giác như mới vừa được tân sinh, dường như đã trải qua mấy đời vậy.

Tuy rằng thu được thể năng mới, nhưng cả người mệt mỏi rã rời lại không cách nào trừ khử, giống như tan vỡ ra vậy cứ đau âm ỉ không dứt.

“Ha ha, Tiêu Nữ, không nên lười biếng, theo ta giãn gân giãn cốt, đem huyết mạch nhờ vào cơ hội tốt này mà rèn luyện một phen.”

Bạch trưởng lão đứng dậy, ở tại bên cạnh giếng bắt đầu chậm rãi đấm quyền.

Ngô Minh biết rõ chỗ tốt của việc này, lập tức miễn cưỡng thân thể hư nhược theo Bạch trưởng lão đánh quyền.

Một loại quyền pháp nhẹ nhàng ung dung, tương tự với Thái Cực Quyền, càng tiếp cận với Ngũ Cầm Hí.

Một phen triển khai gân cốt, Ngô Minh cảm giác cả người ấm áp nhờ một luồng nhiệt lưu từ lòng bàn chân dâng lên.

Hóa ra lại có chỗ tốt như vậy a, Ngô Minh coi cái này là do mình vừa trải qua cực hạn sinh tử nên thân thể mới có phản ứng tự nhiên như vậy: “Lòng bàn chân có một loại cảm giác thật nóng, bắt đầu bốc đi lên a.”

Bạch trưởng lão giật mình: “Ngươi mau chóng ngồi xuống xếp bằng trên đất, lấy ý niệm truy tìm luồng nhiệt lưu này.”

Hả? Ngô Minh không rõ vì sao, vội vã ngồi ở trên thảm cỏ lạnh lẽo bên cạnh giếng.

Sau khi ngồi xuống, lại nghĩ đến luồng nhiệt lưu này, nhưng đến tung tích cũng đều không thấy.

“Không có a.” Ngô Minh chờ thật lâu, mở mắt hỏi Bạch trưởng lão vẫn luôn không dám đánh tiếng quấy nhiễu nàng.

“Không có?” Bạch trưởng lão rất nghi hoặc.

Loại dấu hiệu sau khi vận động đột nhiên sinh nhiệt ở dưới lòng bàn chân này, chính là một loại phản ứng sau khi đột phá cảnh giới. Nếu có thể dùng ý niệm dẫn dắt nó đi khắp toàn thân, chính là trợ lực to lớn nhất cho việc rèn luyện gân cốt.

“Ngươi thử lại xem?” Bạch trưởng lão bảo Ngô Minh thử lại.

Đáng tiếc không thu hoạch được gì.

“Ai…” Bạch trưởng lão hơi có chút tiếc nuối.

Bách mạch đều phế, không cách nào tu luyện huyền khí, bởi vì loại người như vậy thiếu đi điều kiện tiên quyết chính là thân thể không cách nào lưu trữ huyền khí, điểm ấy thực sự là làm cho người nhức đầu.

Thấy Bạch trưởng lão như vậy, Ngô Minh cũng có chút lấy làm tiếc.

Nhưng bọn họ cũng không biết, kỳ thực thể năng của Ngô Minh đã thăng cấp. Giờ khắc này không dùng tới huyền khí, hiển nhiên đã không thua gì thể lực của nhất tinh võ giả.

Thấy hướng đông ló lên những tia nắng đầu tiên, Bạch trưởng lão nghiêm mặt nói: “Tiêu Nữ, việc ta đêm nay mài giũa ngươi, ngươi phải hiểu ra phải trái tốt xấu.”

“Rõ ràng, cảm tạ Bạch trưởng lão “thể hồ quán đỉnh”, làm ta hoàn toàn tỉnh ngộ.” Ngô Minh chắp tay chân thành nói: “Bạch trưởng lão ngài để ta hiểu rõ đạo lý đầu tiên chính là, sóng lớn vỗ bờ, không tiến ắt lùi!”

“Không sai, ngươi cần phải nhớ kỹ cảm thụ của ngươi tối nay.” Bạch trưởng lão dặn dò nói: “Bất quá, cũng không cần quá cố chấp tu luyện, một mực theo đuổi vũ cảnh trái lại dễ dàng bị vùi lấp trong sự ràng buộc của tâm ma. Chỉ cần biết không được lười biếng, làm cật lực sẽ có ăn, tâm chớ khinh mạn.”

“Tiêu Nữ nhớ kỹ.” Ngô Minh khom người cúi chào: “Bạch trưởng lão, ta cả gan nghĩ mời ngài thay tên cho ta.”

“Ồ?” Bạch trưởng lão hơi chần chờ, nhưng trong lòng rất nhiều là cảm thấy vui sướng, cười nói: “Ngươi thế nào lại cảm thấy danh tự này không tốt?”

“Ngược lại cũng không hẳn vậy, bất quá tối nay ta khác nào rực rỡ tân sinh, đã nghĩ đi đổi một cái tên mới, cùng con người lười biếng của mình trước đây làm cái vạch phân cách.” Ngô Minh miệng như tàu chạy, thực tế là muốn đổi cái tên mang đầy âm tiết trẻ con này.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tuy rằng nàng ý thức được mặt tích cực của việc biết tiến thủ, trong lòng thầm nghĩ loại bỏ thói quen lười biếng, nhưng tính cách trạch nam lại khó có thể xóa sạch hết.

Bạch trưởng lão hơi do dự một chút nói: “Cũng được, ta ngày hôm nay nếu đã dẫn dắt cho ngươi, đó là đãi ngộ của nội môn đệ tử, lẽ ra nên đối với nguyên danh không tốt của ngươi nên thay đổi một chút. Chỉ có điều họ do cha mẹ đặt cho, vạn lần không thể động vào, nhũ danh thiếu nữ, cũng có thể cho người thân cận xưng hô.”

Nói như vậy, Bạch trưởng lão và người quen vẫn có thể gọi mình là Tiêu Nữ? Ngô Minh nghe xong hơi chút ai oán.

Bạch trưởng lão vừa suy nghĩ một chút: “Ta cùng tông chủ đều là đệ tử đời thứ mười hai, ngươi được ta dẫn vào tông môn, tuy rằng không tính là đồ đệ của ta, nhưng về bối phận lại có thể luận ở đời thứ mười ba.”

Đời thứ mười ba? Ngô Minh vui vẻ, cướp lời nói: “Ta họ Tiêu, lại luận bối phận ở đời thứ mười ba, như vậy liền gọi… Tiêu Thập Tam Lang được không?”

“…” Bạch trưởng lão ngẩn ra: “Nói năng linh tinh, con gái nhà lành tên Lang cái gì. Mười ba đời phạm vào chữ Nhược, lấy Nhược làm tên lót.”

Như vậy liền muốn gọi là Tiêu Nhược chứ gì? Ngô Minh trong lòng suy đoán.

Bạch trưởng lão trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: “Ở tại trong mắt chúng ta, ngươi có thể xưng tụng là khối ngọc thô chưa mài dũa. Sách cổ có ghi, đông hải nhật xuất, quang hoa luy sinh hữu ngọc, tịnh khiết quang minh giả vi dao. Điển cố ở đây, liền đổi tên ngươi là [ Nhược Dao ].”

Dao? Là D cúp Makino Eri? Hay là nữ phụ tá thủy thủ thổi kèn Sato Haruki? Ngô Minh trong đầu nhớ tới chính là hai ngôi sao này.

Bạch trưởng lão hoàn toàn không nghĩ tới ở trong đầu vị thiếu nữ đối diện này lại có ý nghĩ như thế, còn muốn nói văng cả nước miếng mà giải thích: “Nhược Dao, chính là trông mong ngày sau ngươi ở trong trời đất bao la, vạn lần nhớ kỹ phải duy trì tâm địa tịnh khiết* của mình, hành tung quang minh, không được phụ lòng bậc trưởng bối một phen mong đợi.” (*trong sáng thuần khiết)

“Cảm tạ Bạch trưởng lão ban tên cho.” Ngô Minh khom người hành lễ.

Tiêu Nhược Dao, dù sao cũng đỡ hơn Tiêu Nữ, tuy rằng cái tên thứ hai có chút manh* (*cute, dễ thương). Bất quá Tiêu Nữ đã biến thành nhũ danh nick name, sau này vẫn có thể sẽ nghe được…

Ngô Minh cũng không quá từ chối cái tên tràn ngập ý vị nữ tính hóa. Dù sao bây giờ thân phận là nữ hài, cũng không thể đặt cái tên Hô Diên anh hùng, Đông Phương Long cái gì vì sẽ không quá thích hợp.

Chỉ cần trong lòng mình là nam nhân, tên là gì cũng không đáng kể. Bằng không tâm đã biến thành nữ nhân, tên có mạnh mẽ đầy vẻ nam tính cũng không có ý nghĩa.

Từ nay, đại danh Tiêu Nữ thay đổi thành Tiêu Nhược Dao.

“Nhược Dao, ta không phải sư phụ của ngươi, không thể truyền võ kỹ cho ngươi, chỉ dẫn dắt con đường tư tưởng mà ngươi nên đi.” Bạch trưởng lão nghiêm túc nói.

Danh tự này vẫn có chút nữ tính hóa a, hơn nữa bị một ông già như thế gọi, rất không thoải mái. Ngô Minh hơi sửng sốt một chút mới ý thức được người đang được nói tới chính là mình: “Vậy cũng tốt rồi, chỉ là có chút khát nước. Bạch trưởng lão, ngươi hay vẫn gọi ta là Tiêu Nữ được rồi…”

Bạch trưởng lão nghe Ngô Minh nói như vậy, lại có chút cao hứng. Để cho mình xưng hô Tiêu Nữ, điều này hiển nhiên là coi mình giống như người thân, không uổng công chính mình một phen khổ tâm.

“Ai nha, Bạch trưởng lão, một cái món đồ trang sức rất quý giá với ta rơi xuống đáy giếng.” Ngô Minh đột nhiên rất là kinh hoảng thốt lên.

“Sao?” Nhìn Ngô Minh một thân chật vật, thậm chí quần áo có rất nhiều chỗ đều bị mài hỏng, Bạch trưởng lão phát thiện tâm nói: “Ta đi lấy lên cho ngươi.”

Bạch trưởng lão tung người mà xuống, nhảy vào đáy giếng cạn.

Hắn có huyền khí thâm hậu nên ánh mắt sáng như đuốc, thấy phía dưới chỉ có xà trùng ở, nơi nào có cái đồ trang sức gì?

Đúng rồi, hình như Tiêu Nhược Dao căn bản không có mang đồ trang sức gì trên người a. Bạch trưởng lão chợt tỉnh ngộ, nhưng lúc ngửa đầu hướng lên trên, đã thấy mặt trên ào ào ào bị bỏ xuống rất nhiều gạch đá bùn cát.

“Khặc khặc!” Thân ở giếng cạn, Bạch trưởng lão không có chỗ nào để né tránh, tuy rằng không đến nỗi bị trọng thương, nhưng mặt mày xám xịt là không tránh được, nhất thời một trận chật vật.

“Chúng ta một mã quy nhất mã, việc ngươi dạy dỗ ta rất cảm kích, nhưng vụ hãm hại ta vẫn là phải trả lại một chút a!” Giọng nói Tiêu Nhược Dao từ phía trên truyền đến.
— QUẢNG CÁO —