Tại Hạ Là Nam Phụ

Chương 1: Xuyên qua thời không



CẨM NANG TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN 

1. Bối cảnh là hầm ngục thăng cấp version cổ đại. Người thức tỉnh dị năng, có thể tu luyện để trở thành tiên, thành tiên, thành tiên (điều quan trọng). 

2. Cấp hầm ngục cũng như cấp thức tỉnh là từ F đến S, trong đó F thấp nhất, cấp S cao nhất. Người có dị năng có thể tu luyện tăng cấp. Mỗi cấp sẽ có 10 tầng. Tu luyện đủ sẽ lên cấp. Mà muốn phi thăng đạt cấp cao hơn phải vào hầm ngục tiến cấp. 

3. Truyện không thuần cổ trang, bối cảnh có thể xem là bán hiện đại. 

4. Truyện không có ma tộc. Chỉ có hai trường phái là một dùng vật phẩm trong hầm ngục để tu luyện phi thăng, hai là dùng quái vật để tu luyện. 

5. Thiết lập nhân vật: Bạch Ngạn (xuyên không nói nhiều lười biếng thích hóng thị phi thụ) x Sở Huân (trùng sinh bề ngoài dịu dàng thảo mai bên trong đen thùi lùi công) 

...

Ngươi đã chết rồi...

Nhưng ngươi vẫn có một cơ hội khác để sống tiếp.

Đó là do ta cho ngươi...

Đến đây, tiếp nhận phần ký ức mới này đi nào.

Một giọt nước rơi xuống gò má. Đôi mày Bạch Ngạn nhíu lại.

Lại thêm một giọt nước khác rơi xuống. Nhưng lần này còn kèm theo một cái lưỡi nhỏ liếm đầu mũi cậu. Bạch Ngạn vì thế mà dần tỉnh lại. Trước mặt cậu là một con thú nhỏ có vẻ ngoài giống sóc, sau lưng có đôi cánh bé xíu đang liếm vết thương của cậu. Trong tay đó còn cầm một nhánh cỏ màu lam phát sáng. Nó dùng nhánh cỏ ấy đắp lên vết thương của cậu.

Bạch Ngạn hơi cười.

Thú nhỏ nghe giọng cười giật mình một cái. Thấy cậu đã tỉnh lại nó rất vui, nhảy tưng tưng rồi kêu mấy tiếng krư krư cậu nghe không hiểu.

Bạch Ngạn xoa đầu nó: "Là mày cứu sống tao sao? Cảm ơn nhé."

Thú nhỏ cười toe toét, chăm chỉ đắp thuốc lên vết thương của cậu.

Bạch Ngạn nằm đó, tiếp tục bóc lột sức lao động của con thú hoang trong rừng, còn bản thân ngẩn ngơ nhìn trời. Cậu đang nhớ lại hết những gì vừa xảy ra.

Cậu là tay bắn tỉa của đội lính đánh thuê. Trong đội có kẻ phản bội nên những thành viên khác, bao gồm cả cậu bị kẻ thù truy đuổi. Trên đường, cậu bị tập kích và bắn chết. Cứ tưởng đời này đi tong thì trong đầu có giọng ai đó nói rằng "họ" sẽ cho cậu sống tiếp. Thế là cậu tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, đồng thời cũng nhìn thấy được một vài thứ hay ho cũng như kết cục của thân xác này.

Nói cho dễ hiểu hơn thì những gì cậu thấy trước tương lai là chuyện tình ngọt ngào của nam và nữ chính cùng dàn hậu cung nam đẹp trai nhiều tài của cô ta. Mà thân xác này cũng có vai trong dàn hậu cung đó, nói thẳng ra là nam phụ ác độc không có được nữ chính nên tìm cách chiếm đoạt, cuối cùng là nhận quả báo, chết không toàn thây.

Lại chết một lần nữa, mà lần này là chết vì gái.

Ngại quá, cậu không thích phụ nữ, cho nên kết cục này sẽ không xảy ra đâu ha.

Nhưng cậu cũng không muốn bị kéo vào mớ drama rắc rối của cuộc đời nữ chính lắm. Cậu muốn làm một nam phụ bình thường, sống cuộc đời nhạt nhẽo. Cậu muốn nhưng vận mệnh lại không cho phép, vì để lấy lòng nữ chính, vị nam phụ này đã thể hiện, kiêu ngạo, chiếm spotlight với trước mặt nhiều người. Giờ thì hay rồi, nam phụ này đi tới đâu người ghét tới đó.

Xứng đáng làm boss nhỏ bị nam chính đạp xuống làm nền.

Mà nói về nữ chính, cậu vẫn không hiểu sao một kẻ như cô ta lại được ông trời ưu ái làm nữ chính nữa. Tình trạng hiện giờ của thân xác này chính là do nữ chính ban cho.

Bạch Ngạn khẽ cười: "Dù ở thời đại nào, lòng dạ con người đều giống nhau ha."

Để tiếp tục sống sót, để làm một nam phụ kín tiếng, cậu trước tiên phải dưỡng thương cái đã. Thân xác này bị thương quá nặng, hao tổn tu vi, năng lực bị bào mòn, nếu để lâu dài e là cậu ngỏm củ tỏi mất.

Bạch Ngạn liếc nhìn con sóc nhỏ đang gặm hạt dẻ bên cạnh. Cậu xoa đầu nó: "Mấy ngày sắp tới phiền mày tìm đồ ăn giùm tao rồi."

Sóc nhỏ cười toe toét, kêu mấy tiếng krư krư vô cùng đáng yêu.

Bạch Ngạn tìm một hang động, dựa theo những gì còn sót lại trong ký ức thân xác này, cậu bắt đầu độ khí và nắn lại tất cả các linh mạch trong người suốt bảy ngày.

Trong bảy ngày đó, cậu cũng hiểu rõ thế giới này. Càng ngạc nhiên hơn là thân xác này tên Bạch Ngạn, ngoại hình giống hệt như cậu kiếp trước. Đây có lẽ là "cậu" ở một thế giới song song khác.

Cậu biết mình ở bên ngoài lâu cũng không hay lắm. Bạch Ngạn định sẽ quay về Vạn Hoa Tông. Sóc nhỏ biết sắp chia tay với người này nên chu đáo tìm thêm ít trái cây để cậu ăn trên đường đi.

Con người đối xử với nhau tệ bạc nhưng con vật lại khác, Bạch Ngạn cảm động, lấy ra một viên linh thạch có màu xanh lam.

"Đây là linh thạch trung phẩm cấp A, nếu mày ăn vào thì tu vi sẽ tăng thêm hai bậc. Chúc mày sớm tu luyện thành người nhé."

Sóc nhỏ ôm linh thạch vào người, nâng niu trân trọng xem nó như là một báu vật quý giá nhất trên đời. Sau đó nó nhảy đến bên chân cậu, dụi dụi mấy cái thay cho lời chào tạm biệt. Bạch Ngạn thấy sóc nhỏ quá đáng yêu, không muốn xa rời nó, nhưng mang nó về tông môn thì cậu càng không nỡ. Bản thân cậu sau khi về tông môn sẽ gặp chuyện gì cũng chẳng biết được, mang theo một con sóc đang tu luyện thành người sợ không đủ sức để bảo vệ nó.

Bạch Ngạn đang bịn rịn chia tay với sóc yêu thì phía bên kia cánh rừng xuất hiện chấn động mạnh, lúc cậu còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì lại có mộ trận nổ đinh tai nhức óc. Nhìn thấy khói đen bốc lên tận trời cao, còn có vài tia sét xanh đánh xuống, trong không gian văng vẳng tiếng gào thét của sinh vật nào đó làm Bạch Ngạn nuốt khan.

Sao ở chỗ này cũng có hầm ngục?

Tệ hơn nữa là hầm ngục đã mở ra rồi. Nếu không giăng kết giới kịp thời thì quái vật sẽ tràn ra gây hại cho nhân gian.

Nếu là trước kia chắc chắn một mình nguyên chủ không thể giăng kết giới, nhưng bây giờ cậu là người thay thế nguyên chủ, còn được giọng nói kỳ lạ trong đầu dạy cho vài thứ hay ho cũng như thân xác này đã được tăng cấp, cho nên hiện giờ đối với cậu, việc phong ấn kết giới không có gì khó.

Bạch Ngạn bay đi. Sóc nhỏ kêu vài tiếng rồi định chạy theo. Bạch Ngạn nói to: "Ngươi mau quay về! Đó là hầm ngục, một sinh vật nhỏ bé như ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

Thấy vẻ mặt căng thẳng của Bạch Ngạn, sóc nhỏ cảm nhận được phía trước có nguy hiểm nên chỉ đành chùn bước, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn Bạch Ngạn đạp gió bay đi càng lúc càng xa.

Lúc Bạch Ngạn đến nơi thì không gian ở đó bị xé rách thành một lỗ to, sấm sét màu xanh dương cùng mây đen cuồn cuộn thoát ra ngoài, thậm chí đã có vài con chim to như chim đại bàng, có sáu cánh, mắt lồi cùng ba chân bay thoát ra. Cũng may Bạch Ngạn tới kịp mới dùng phép thuật đánh chết bọn chúng. Bạch Ngạn làm ấn tay, đọc thần chú để dựng kết giới lên. Dưới chân cậu xuất hiện hoa văn hình hoa sen, chứng tỏ kết giới bắt đầu có hiệu lực. Khi hoa sen càng lúc càng to, từ sáu cánh dần dần tăng lên trăm cánh, ngàn cánh cũng là lúc cái lỗ ở giữa không gian có hai cánh cửa miễn cưỡng bị ép đóng chặt lại.

Nhưng sau đó cánh cửa bị một đám quái vật đẩy ra. Thần chú bị phản phệ, Bạch Ngạn chịu không nổi, khóe miệng bắt đầu có máu trào ra. Bạch Ngạn cố nuốt chúng vào, nói lớn: "Hỡi các tinh linh trú ngụ xung quanh, có thể giúp tôi một tay không?"

Ngay lập tức, có vô số dây leo xuất hiện, vươn tới chỗ cánh cổng hầm ngục. Những ngọn dại dưới đất trồi dậy, sống động như những con rắn uốn lượn tiếp cận cửa hầm. Những bông hoa bồ công anh bay tới, mang theo cánh hoa hồng dán chặt lên lên hai cánh cửa.

Tất cả biến thành dây leo rắn chắn quấn chặt hai cánh cửa, ép chúng đóng trở lại. Những cánh hoa hồng do bồ công anh mang đến biết thành những nụ hoa hồng rực rỡ bám trên dây leo, tỏa ra một sức mạnh lạ thường.

Tiếng gào rú thất thanh của đám quái vật không kịp thoát ra khỏi hầm ngục bị cưỡng chế ép vào trong hầm lần nữa, có con đang chui ra khỏi mây đen bị cửa hầm đóng lại cắt ra làm hai. Chúng gào thét như thể đang nguyền rủa những kẻ đã đóng hầm ngục lại vậy.

Đợi đến khi hầm ngục đóng lại hoàn toàn. Ngay lập tức, chỗ không gian bị đóng lại hình thành đường vằn vện giống như vết sẹo mà cũng giống như hoa văn tơ nhện. Bạch Ngạn kinh ngạc, quái lạ, hầm ngục này đã có kẻ nào đó càn quét được hơn phân nửa rồi ư?

Nhưng hoa văn tơ nhện đó nhìn quen quá.

Rất nhanh, câu trả lời của cậu đã có đáp án khi mùi máu tanh xộc lên mũi.

Bạch Ngạn men theo mùi máu đi tới một gốc cây. Ở đó có một thi thể người toàn thân máu me.

Ban đầu Bạch Ngạn định bỏ đi luôn nhưng lại phát hiện ra xác chết đó mặc y phục khá giống cậu. Chợt nhận ra đó là người cùng chung môn phái, Bạch Ngạn xoắn xuýt, nên cứu không ta.

Bạch Ngạn quyết định lại dòm mặt thử, xấu mới cứu, còn đẹp trai thì bỏ đi.

"Này vị huynh đệ, còn sống chứ? Còn sống thì giơ số 1, không còn sống thì giơ số 2 nhé." Bạch Ngạn dùng cành cây khô gần đó chọt chọt thi thể đầy máu kia.

Ngại quá, cậu không thích người mình dính máu của kẻ khác.

Cậu chọt đúng ba lần, thi thể kia vẫn bất động.

Chắc chết thật rồi. Thật đáng thương. Một mình xông vào hầm ngục cấp A+ làm gì để rồi nhận được kết cục như thế này. Ở thế giới này, người có nhan sắc được trời ưu ái hoặc thuộc hậu cung nữ chính ra thì những kẻ không có sắc đẹp và sức mạnh không khác gì người qua đường bị người ta quên lãng. Cậu hiểu cảm giác đó, cho nên quyết định lật thi thể này lại để xem nhan sắc y, ít nhất trong thế giới này thì vẫn còn một người nhớ mặt mũi đối phương, để linh hồn của đối phương không quá cô đơn...

"Người anh em, nếu ngươi có gặp Phật Tổ, nhớ xin Ngài để ngươi xinh đẹp hơn một chút, tài năng hơn một chút, cuộc sống hạnh phúc hơn một chút nhen."

Nói rồi cậu đi tìm thêm một cành cây khô. Dùng hai cành cây, cậu truyền linh lực vào chúng, xem như hai cây đũa gặp người kia lật qua một cái dễ dàng như lật cái bánh đang chiên trong chảo dầu nóng.

Ngay khi người kia bị lật qua, Bạch Ngạn ném luôn hai nhánh cây khô kia.

Đậu mé nó, người này không phải là nam chính sao!

Đường đường nam chính là đại sư huynh của tông môn, sức mạnh to lớn, có thể nói là đạt tới cấp S luôn, vậy mà lại thua một hầm ngục cấp A+ luôn sao?

Bỏ qua vấn đề đó đi. Bây giờ cậu phải làm sao với vị nam chính bị thương này bây giờ. Cậu không muốn dính líu với đám hậu cung rắc rối của cô nàng kia nha.

Bạch Ngạn bĩu môi, cố gắng vắt óc suy nghĩ. Nếu cậu gọi cho nữ chính tới, chắc chắn cậu sẽ gánh nồi là "làm gì đó" để nam chính ra nông nỗi này, chắc chắn là làm ơn mắc oán! Cho nên cách tốt nhất là mặc kệ nam chính luôn!

Một cách hay!

Cho nên Bạch Ngạn vô tình quay gót rời đi. Nhưng đời nào có chuyện cậu đi dễ dàng như thế. Một bàn tay đầy máu vươn ra nắm lấy cổ chân cậu.

Cảm giác dính nhớp ở cổ chân chạy dọc lên sống lưng của cậu, Bạch Ngạn rùng mình cố giãy ra: "Buông buông buông! Gớm quá đi!"

Đáp lại cậu là tiếng thở hồng hộc của thi thể ngỏm củ tỏi kia. Bạch Ngạn mếu máo: "Nam chính à, tôi biết anh là nam chính chắc chắn không chết đâu. Anh nằm ở đây thêm một tuần nửa tháng cũng không chết được đâu, chắc chắn sẽ có người giúp anh nha. Nhưng chắc chắn người đó không phải là tôi, vì thế anh buông chân tôi ra đi, hu hu..."

Nhưng người kia không buông, trái lại còn nắm chặt hơn. Bạch Ngạn bị đau chảy nước mắt, người này bị thương rồi mà sao còn nắm đau như vậy. Đây là sự khác biệt giữa cấp S và cấp A là cậu sao?

Bạch Ngạn luống cuống: "Buông ra đi mà, tôi năn nỉ anh đấy! Ông trời có đức hiếu sinh, sẽ cử một thiên thần giới tính nữ ba vòng cực chuẩn như hoa hậu nhưng tính tình hơi ngáo đá, à không phải, không được thiện lương lắm để tới cứu anh, cho nên anh buông chân tôi ra đã."

Người kia càng lúc càng nắm chắc hơn. Bạch Ngạn lải nhải: "Vừa phải thôi nha! Có biết là đau lắm hay không? Tôi không có đủ ba vòng để cứu anh đâu nha. Buông ra đi mà!!!"

Thực ra... mấy lời lải nhải của Bạch Ngạn Sở Huân không có nghe. Bên tai hắn có tiếng vo ve, lùng bùng giống như ruồi nhặng xung quanh càng làm cho hắn bực bội hơn. Sở Huân biết mình đang bị thương nặng, muốn nhắm mắt tịnh dưỡng như mỗi lần hắn bắt đầu vận khí thì tiếng vo ve bên tai càng nhiều. Sở Huân tức giận siết chặt tay, muốn tiếng vo ve kia im đi.

Đến khi tiếng vo ve bên tai không còn thì Sở Huân mới hài lòng. Mà con ruồi cứ vo ve vo ve kia sau khi gào lên đồng ý sẽ cứu hắn thì Sở Huân mới chịu buông tay. Bạch Ngạn muốn khóc ra máu, sao lại dính líu với tên nam chính này.