Phương Nghiên cảm thấy từ khi y đến Hải Lam Tinh rồi vướng vào cái tên Lâm Tiêu này đều không gặp được chuyện gì tốt.
Sau khi rời khỏi nhà của Hàn Tử Việt và Thẩm Thư, Lâm Tiêu bỏ hành lý của Phương Nghiên vào sau xe rồi trực tiếp lái thẳng đến căn hộ của mình.
Trước mắt Lâm Tiêu còn chưa dọn về Lâm gia, vẫn ở một mình ở bên ngoài. Chức vị trợ lý của anh ta ở Hàn thị cũng đã được xóa bỏ, chuẩn bị chính thức quay về tiếp quản Lâm thị.
Sở dĩ Phương Nghiên nói mình xui xẻo là bởi vì... Nhìn xem, xung quanh đột nhiên xuất hiện một loạt xe bao vây bọn họ, nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn!.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em 2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời 3. Kẹo Sữa Bò 4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế =====================================
Cái này còn không phải là tình tiết trong tiểu thuyết sao?!
Phương Nghiên liều mạng thầm chửi rủa ở trong lòng, biết ngay mà y không nên đồng ý diễn kịch với Lâm Tiêu, mạng y quả thực sắp toang rồi!
Lâm Tiêu khẩn cấp đạp phanh xe mới không đâm sầm vào chiếc xe đột nhiên lao tới chặn trước mặt bọn họ.
Beta nam khẽ nhếch môi mỏng lộ ra một tia cười lạnh: Cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa rồi sao?
Bất quá Lâm Tiêu cũng đã sớm dự liệu được, tuy có chút ngoài ý muốn là đối phương lại thiếu kiên nhẫn đến vậy nhưng anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ cần chờ thêm một chút, dẫn dụ đám người phía sau ra... liền có thể một lưới bắt hết.
Lâm Tiêu kéo theo Phương Nghiên tránh né sự truy đuổi của đám người mặc vest đen.
Nếu chỉ có một mình, Lâm Tiêu hoàn toàn có thể nắm chắc cơ hội chạy thoát, nhưng bây giờ lại có thêm Phương Nghiên nên có chút khó khăn, Phương Nghiên không biết võ công gì cả.
Chỉ là Lâm Tiêu không nghĩ tới, khi một tên mặc vest đen định tấn công anh ta bằng súng điện, Phương Nghiên đã nhào lên để chặn lại cho anh ta.
Lâm Tiêu ôm lấy Phương Nghiên vì bị điện giật mà hôn mê với ánh mắt không thể tin được, sau đó lần đầu tiên anh ta triệt để nổi giận.
Trước tiên, Lâm Tiêu gọi nhóm bảo vệ anh ta đã sắp xếp sẵn vẫn luôn đi theo kia im lặng chờ đợi anh ta ra lệnh. Không sao, người phía sau màn bây giờ là ai cũng không quan trọng, dù sao anh ta cũng đã đoán được là ai.
Vốn dĩ Lâm Tiêu còn định âm thầm giải quyết chuyện này, nhưng hiện tại anh ta lại không nghĩ như vậy. Anh ta muốn phải làm ầm chuyện xảy ra tối hôm nay lên thêm nữa, càng ầm ĩ càng tốt.
Như vậy mới có thể hoàn toàn diệt trừ được hậu hoạn. Bên trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Lâm Tiêu là một mảnh băng hàn.
Lâm Tiêu bế Phương Nghiên còn đang hôn mê lên xe, chuẩn bị đưa y đến bệnh viện. Anh ta cũng không nghĩ rằng Phương Nghiên là vì thích anh ta nên mới đỡ lấy đòn tấn công đó.
Quả nhiên là bị ngốc sao?
Lâm Tiêu nhìn Phương Nghiên còn đang hôn mê trong ngực mình, tâm tình phức tạp nghĩ.
Nếu đòn tấn công súng điện đó mạnh thêm chút nữa, nói không chừng hôm nay Phương Nghiên liền mất mạng ở chỗ này.
Thời điểm Phương Nghiên nhào lên cứu anh ta không nghĩ đến bản thân sẽ chết sao?
- --
Phương Nghiên hôn mê tận hai ngày sau mới tỉnh lại. Trong hai ngày này, Lâm Tiêu đã tìm ra kẻ đã cố gắng muốn giết anh ta lần trước.
Quả nhiên, năm đó chọc giận mẹ anh ta tức chết cũng có sự góp mặt của người phụ nữ đó. Nhưng đêm đó không chỉ có một mình bà ta muốn giết anh ta mà còn có những người khác, không chỉ một mà là một đám người.
Mặc cho cha Lâm có mắng chửi anh ta là một đứa con trai bất hiếu thế nào trước mặt ông Lâm, Lâm Tiêu đều không hề dao động. Kể từ khi mẹ anh ta tức chết trong phòng bệnh, trong lòng anh ta đã sớm không còn xem cha Lâm là cha của mình.
Anh ta có thể chấp nhận việc cha mẹ mình không yêu nhau, nhưng không thể chấp nhận được việc cha anh ta lại đem tình nhân đến phòng bệnh để đẩy mẹ anh ta đang bệnh nặng phải chết vì tức tối.
Lần bị tấn công này, Lâm Tiêu đã cố ý xé nó ra thật lớn.