"Có chỗ nào không hiểu, nếu được thì cứ nói ra tôi phân tích cho cậu?" Lâm Tiêu hỏi.
Phương Nghiên không ngủ được, chẳng lẽ anh ta lại ngủ được sao? Cho nên Lâm Tiêu cũng lười đi vạch trần "kỹ năng nói dối và diễn xuất vụng về" đó của Phương Nghiên.
Vốn dĩ Lâm Tiêu nghĩ mình sẽ bài xích việc nằm cùng một giường với Phương Nghiên, dù sao anh ta cũng có chút bệnh sạch sẽ. Nhưng chân chính đến lúc này mới phát hiện mình hoàn toàn không bài xích việc ngủ chung với Phương Nghiên.
Tuy hai người bọn họ cũng không đắp chung một cái chăn, nhưng trong lòng Lâm Tiêu hiểu rất rõ nếu anh ta đã bài xích một người thì đừng nói là nằm chung trên một chiếc giường, chỉ ngồi ăn chung một bàn đã làm anh ta cảm thấy không thoải mái.
Không chỉ là về mặt tâm lý, ngay cả sinh lý cũng cảm thấy bài xích.
Cho nên là mình có hảo cảm với Phương Nghiên sao? Trong lòng Lâm Tiêu thầm cười "tự giễu" chính mình.
"Tôi mệt rồi." Nói xong câu đó, Phương Nghiên lập tức nhắm mắt lại.
Lâm Tiêu nhìn hai mắt nhắm chặt của Phương Nghiên một lúc lâu, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Trước đó Lâm Tiêu còn thuận tay tắt đèn đầu giường.
- ---
Không được, ngủ không được!
Lâm Tiêu trong bóng tối mở mắt ra, quay đầu lại "hung tợn" trừng mắt người đang ngủ say như chết kia, trong lòng không biết đã là lần thứ mấy hối hận khi quyết định ngủ chung với Phương Nghiên.
Ai có thể nói cho anh ta biết vì sao tư thế ngủ của Phương Nghiên lại kém như vậy được không?!
Cho dù người có tính tình lãnh đạm như Lâm Tiêu cũng khó ngăn được bản thân hung hăng chửi thề một lần.
Người nào đó vốn đang yên ổn nằm bên chăn của mình thì giờ lại lăn qua ngủ bên chăn của anh ta.
Có trời mới biết lúc ấy Lâm Tiêu muốn đá Phương Nghiên xuống giường đến mức nào.
Lúc đầu còn tưởng là Phương Nghiên đang cố ý chỉnh mình, nhưng Lâm Tiêu vừa đẩy vừa tốn nước miếng mắng cả nửa ngày mới phát hiện y căn bản đã ngủ say như chết, có đẩy có kêu thế nào cũng không tỉnh.
Này cũng thôi đi! Vậy mà Cái! Con! Người! này còn gác chân lên người anh ta, tay thì ôm eo chặt như một con bạch tuộc đang bám vào đá. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
Ôm rất chặt!
Mấu chốt nhất chính là đã thế mà y còn ngủ không an phận, cứ nhích tới nhích lui trên người anh ta!
Thế này thì làm sao anh ta có thể ngủ cho được?!
Mà cái con người vô tư vô lo kia lại ngủ rất thoải mái, nhưng anh ta lại không ngủ được!
Rốt cuộc người này đã ngủ rồi mà còn lấy đâu ra năng lượng để quậy như vậy chứ?
- ---
Hơn nửa đêm, Lâm Tiêu mệt mỏi đến độ không chịu được nữa mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Gần như cả người Phương Nghiên đều dán sát vào Lâm Tiêu, đầu gác trên ngực anh ta, ngủ đến không biết trời trăng mây gió như thế nào.
Đến khi rạng sáng, Phương Nghiên cuối cùng cũng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã sợ đến mức lập tức buông Lâm Tiêu ra, sau đó dùng một tư thế "cá chép lộn nhào" mà nhảy khỏi giường.
Phương Nghiên đương nhiên biết tư thế ngủ của mình kém thế nào, trước kia ở tinh cầu Diên Vĩ ngủ chung giường với Tiểu Thư, cậu ấy đã phàn nàn với y chuyện y ngủ một mình bị ngã xuống đất là chuyện bình thường.
Đại khái là vì đêm qua lo nghĩ nhiều chuyện quá nên Phương Nghiên mới quên mất tư thế ngủ của mình hơi kém.
Động tĩnh của Phương Nghiên ngay lập tức làm Lâm Tiêu cả đêm qua ngủ không ngon cũng mở mắt ra.
Nam Beta với dung mạo tinh xảo mặc áo ngủ màu xám, cổ áo mở rộng làm lộ ra khuôn ngực bóng loáng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chào buổi sáng, Phương Nghiên!"