Sáng hôm sau, qua một ngày vật lộn với cơn sốt rồi chìm vào giấc ngủ, Thẩm An là bị Minh Tiêu dùng ngón tay chọc vào mặt mà tỉnh giấc.
Thẩm An dụi dụi đôi mắt còn đang mơ màng của mình, bên trong con ngươi màu đen lúc đầu là vui mừng sau đó lại đầy nghi hoặc: "Anh Minh Tiêu... Sao anh lại ở trong phòng của An An?"
"Lần trước chúng ta gặp mặt không phải là em rủ anh lần sau đến nhà em chơi sao? Hôm nay là thứ bảy, anh không đi học nên đến đây chơi với em." Minh Tiêu cười cong khóe mắt, đôi mắt đào hoa được di truyền từ mẹ thoạt nhìn trông vừa ôn nhu vừa đa tình.
Minh Tiêu mười bốn tuổi đã học năm hai sơ trung. Đối với trẻ em ở độ tuổi này, hình dáng cơ thể và các đường nét trên khuôn mặt đã bắt đầu dần dần phát triển. Tính cách Minh Tiêu hòa đồng, ngoại hình lại ưa nhìn cộng với thành tích học tập cũng rất giỏi nên rất nổi tiếng trong trường, bạn học và thầy cô đều rất yêu mến.
Con trai ở độ tuổi này ít nhiều gì cũng đều nghịch ngợm đến mức chó mèo cũng ghét bỏ, mặc dù Minh Tiêu rất hiểu chuyện và nghe lời nhưng thỉnh thoảng cũng có một mặt nghịch ngợm.
Cho nên rõ ràng giây trước Minh Tiêu đã hứa với mẹ sẽ không làm gì quấy rầy đến giấc ngủ của Thẩm An nhưng đợi người lớn vừa rời khỏi phòng, Minh Tiêu đã lập tức nhịn không được chọc chọc ngón tay vào mặt Thẩm An, động tác lộn xộn nhanh chóng đánh thức người ta.
Theo ý của Minh Tiêu chính là, ai bảo đứa nhỏ này khi ngủ bộ dáng lại đáng yêu như vậy, khuôn mặt phúng phính khi ngủ còn ửng đỏ cả lên, làm cậu nhóc nhịn không được đưa tay ra chọc vào mặt đứa nhỏ.
Sau khi chọc vào một lần cảm thấy thật mềm mại, lại còn rất thoải mái nên Minh Tiêu bất giác không nhịn được mà tiếp tục chọc thêm chút nữa, cứ thế cho đến khi làm đánh thức Thẩm An.
Minh Tiêu thấy Thẩm An bị mình chọc tỉnh xong vẫn không tức giận mà còn ngây ngốc hỏi vì sao lại ở trong nhà của nhóc liền nghĩ sao đứa nhỏ này lại có thể đáng yêu đến vậy a. Làm Minh Tiêu nhịn không được muốn ôm Thẩm An lên mà hung hăng hôn một trận lên mặt nhóc.
Vừa mới nghĩ như vậy, Minh Tiêu đã không chút do dự kéo Thẩm An dậy, sau đó hôn lên mặt Thẩm An. Hôn xong còn cảm thấy không đủ, thiếu niên lại giơ tay dùng sức xoa xoa nhào nặn khuôn mặt mềm mại ấm áp kia.
"A... anh... Minh Tiêu..." Thẩm An bị Minh Tiêu xoa mặt, thanh âm đứt quãng hô lên.
Lực của Minh Tiêu hơi mạnh, xoa đến nỗi làm mặt của Thẩm An có chút đau, đôi mắt to tròn ướt át đáng thương nhìn Minh Tiêu. Hành động này không những không khiến Minh Tiêu buông tha cho nhóc mà còn khiến Minh Tiêu càng xoa mạnh hơn.
"Sao em lại đáng yêu đến thế..." Minh Tiêu vừa xoa mặt Thẩm An vừa hỏi.
Vì thế Thẩm An càng thêm vô tội nhìn Minh Tiêu. Minh Tiêu thấy vậy đột nhiên nổi lên hứng thú, muốn trêu chọc Thẩm An một trận.
"An An có thích anh Minh Tiêu không?" Thiếu niên mười bốn tuổi thấy động tác mặc quần áo của Thẩm An quá chậm bèn tự mình động thủ mặc cho nhóc, vừa mặc vừa hỏi.
"Thích ạ!" Thẩm An không chút do dự trả lời.
"Vậy..." Minh Tiêu cười rộ lên giống như một ông chú kỳ quái muốn bắt cóc trẻ con: "Vậy sau này An An lớn lên có muốn ở trong nhà của anh Minh Tiêu không?"
"An An thích anh Minh Tiêu, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến việc An An lớn lên muốn ở trong nhà của anh Minh Tiêu ạ?" Thẩm An ngây ngô không hiểu câu đó có nghĩa gì bèn hỏi lại.
"Chờ khi nào em phân hoá thành Omega liền gả tới nhà anh, sống cùng với anh! Sau này An An có muốn gả cho anh không?" Minh Tiêu nói xong câu đó liền chăm chú chờ xem Thẩm An sẽ phản ứng như thế nào.
Cậu nhóc cho rằng nhất định sẽ nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng hoặc phản ứng đáng yêu nào đó của Thẩm An. Kỳ thật cậu nhóc cũng không có ý đồ gì khác, chỉ là muốn trêu chọc Thẩm An mà thôi, trêu trẻ con ở tuổi này mới là thú vị nhất.
Ngay cả Minh Dao cũng không thoát khỏi trò này của cậu nhóc, kết quả tiểu công chúa lại ôm cổ ba ba mà ngây ngô nói: "Dao Dao muốn ba ba thoi, không cần anh trai đâu."
Câu trả lời như một nhát dao khiến trái tim muội khống của Minh Tiêu tan thành tro bụi trong tích tắc, Minh Huy ôm lấy tiểu công chúa nhà mình ở một bên không lưu tình chút nào mà cười nhạo con trai: "Không biết tự lượng sức mình".
Kết quả ở đây chính là Thẩm An sau khi nghe Minh Tiêu nói xong cũng không có vẻ gì là ngại ngùng cả, ngược lại còn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ với vẻ mặt "trầm tư" cả nửa ngày.
Minh Tiêu cũng không quấy rầy nhóc, chỉ chờ xem rốt cuộc Thẩm An sẽ có phản ứng gì.
Ai ngờ sau khi Thẩm An suy nghĩ cả nửa ngày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cậu nhóc một câu: "Anh Minh Tiêu hiện tại đã phân hoá thành Alpha rồi sao? Nhưng sau này An An cũng không nhất định sẽ phân hoá thành Omega nha."
"Nhanh thôi, anh đã mười bốn tuổi rồi, không lâu nữa nhất định sẽ phân hoá thành Alpha." Minh Tiêu cam đoan.
"Còn em đáng yêu như vậy, nhất định sẽ là Omega." Minh Tiêu cố ý trêu nhóc: "Cho nên anh là Alpha, nếu An An là Omega, vậy em có muốn gả cho anh không?"
Kết quả Minh Tiêu liền thấy Thẩm An kiên quyết lắc lắc đầu. Cái này làm cho Minh Tiêu cảm thấy có chút thất bại, sao bây giờ mấy đứa nhóc này không dễ lừa thế nhỉ?
"Sao lại không muốn? Không phải An An thích anh Minh Tiêu sao?"
"Cho dù anh Minh Tiêu rất nhanh sẽ phân hoá thành Alpha nhưng An An cũng không nhất định sẽ phân hoá thành Omega a, chuyện này cùng với chuyện em đáng yêu hay không không liên quan gì hết." Thẩm An cuối cùng cũng mặc xong quần áo, nắm lấy tay Minh Tiêu mang dép lê vào rồi trả lời cậu nhóc.
"Cho nên, anh Minh Tiêu không thể tùy tiện hỏi người khác có muốn gả cho anh hay không như vậy được, một chút thành ý cũng không có." Thẩm An nghiêm mặt nói thêm: "Anh như vậy là quá tuỳ tiện, ba nuôi của em nói đàn ông như vậy không phải là thứ gì tốt, giống như trên TV hay chiếu, loại người như vậy tất cả đều là tra nam, anh không thể học theo bọn họ, cũng đừng muốn như họ, phải thật sáng suốt tìm được một người vợ tốt để cưới về nhà."
Minh Tiêu: "..."
Meo meo meo?
Nhóc chỉ là muốn trêu đứa nhỏ một chút thôi mà, sao lại đột nhiên biến thành tra nam rồi? Rốt cuộc ba nuôi của An An mỗi ngày xem loại phim truyền hình gì mà có thể nói với đứa nhỏ này như vậy?
"Nhưng mà..." Thẩm An mở cửa phòng ra, nắm tay Minh Tiêu đi xuống lầu.
"Nhưng sao?" Minh Tiêu hỏi.
"Nếu sau này anh Minh Tiêu phân hoá thành Omega thì anh có thể gả cho An An, đến ở trong nhà của em, dù sao nhà của em lớn như vậy một mình em cũng ở không nổi." Thẩm An đứng trên đầu cầu thang, vẻ mặt nghiêm túc cùng ngữ khí cẩn thận ngẩng đầu nói với Minh Tiêu.
Minh Tiêu bị dáng vẻ nghiêm túc của Thẩm An chọc cười: "Vậy nhỡ anh là Beta thì sao? Hoặc nếu cả hai chúng ta đều là Alpha hay Omega thì sao đây?"
"Hai Alpha hoặc hai Omega thì... thôi ạ..." Vẻ mặt Thẩm An nhất thời hiện lên nét khó xử.
Trời sinh Alpha đã bài xích lẫn nhau, kỳ mẫn cảm không đánh nhau đã là chuyện tốt, còn Omega thì vì kỳ phát t1nh nên căn bản cũng không có khả năng ở bên nhau.