Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ Thang

Chương 83



Buổi tối rõ ràng đã đến giờ đi ngủ, nhưng sau khi Hàn Tử Việt từ phòng tắm đi ra thì thấy Thẩm Thư vẫn còn ngồi trước bàn làm việc, tựa hồ đang suy tư gì đó, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt cậu.

"Em đang suy nghĩ gì vậy?" Hàn Tử Việt từ phía sau cúi thấp người xuống, ló đầu ra xem màn hình quang não trước mặt Thẩm Thư.

Rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến Omega nhìn chằm chằm vào nó lâu như vậy? Hàn Tử Việt có chút tò mò. 

Trước khi anh vào phòng tắm tắm rửa, Thẩm Thư đã ngồi trước bàn làm việc, hiện tại anh đi ra rồi vẫn thấy cậu còn ngồi ở đây. 

"Không có gì, chỉ là hôm nay gia sư có giao cho em một bài tập về nhà, em đang nghĩ nên phân tích đề này như thế nào mà thôi." Thẩm Thư không cần quay đầu lại cũng biết khoảng cách giữa cậu và Hàn Tử Việt bây giờ thật sự rất gần. 

Hàn Tử Việt một tay chống ở lưng ghế, một tay chống trên bàn làm việc, cơ thể áp sát sau lưng Thẩm Thư nhoài người tới để xem quang não, tư thế này có thể nói là gần như ôm cả người Thẩm Thư vào trong ngực, vừa thân mật vừa ái muội. Hơi thở ấm áp phả vào tai Thẩm Thư, cho nên Thẩm Thư không cần quay đầu lại cũng biết mình và Hàn Tử Việt đang dựa rất gần.

Alpha tập trung nhìn vào quang não, tự hỏi rốt cuộc là đề bài gì mà khiến Omega suy tư như vậy, sau khi nhìn thấy rõ liền khẽ cong khóe môi.

Đề bài này đối với Hàn Tử Việt năm ấy còn là một học sinh hay là bây giờ thì cũng không thành vấn đề, nhưng với Thẩm Thư - một người vừa mới tiếp xúc với những dạng này thì quả thực là có chút khó khăn.

"Có cần anh giúp em phân tích không?" Hàn Tử Việt cúi đầu nhìn người trong lòng ngực gần trong gang tấc, lên tiếng hỏi.

"Anh làm được sao?" Thẩm Thư kinh ngạc quay đầu lại.

Vừa mới nói xong, Thẩm Thư liền cảm thấy câu hỏi này thật sự là có chút dư thừa, Hàn Tử Việt mà không làm được mới gọi là điều không bình thường đi?

Ở trong lòng Thẩm Thư, quả thực không có nan đề nào có thể làm khó Hàn Tử Việt ngoại trừ việc sinh con.

Bởi vì Thẩm Thư đột nhiên xoay người ngẩng đầu lên, vừa vặn Hàn Tử Việt cũng đang cúi đầu nhìn cậu, cho nên hai người vốn đã rất thân cận mà lúc này còn thêm ái muội hơn. 

Nếu như Hàn Tử Việt cúi thấp đầu thêm chút nữa, hoặc là Thẩm Thư ngẩng đầu lên thêm chút nữa, hai người sẽ hôn nhau.

Ý thức được khoảng cách giữa hai người quá mức gần, Thẩm Thư thoáng ngượng ngùng lùi đầu về phía sau một chút, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra. Hiện tại cậu chỉ muốn làm bài tập về nhà mà gia sư giao cho cậu thôi. 

Hàn Tử Việt thấy thế liền xoay người ngồi xuống chiếc ghế đẩu mềm mại bên cạnh bàn làm việc, một tay vẫn đặt trên lưng ghế mà Thẩm Thư đang ngồi.

"Anh đương nhiên là làm được." Alpha lại tiếp tục áp sát cơ thể, hai người cách nhau đặc biệt gần.

"Có điều..."

Hàn Tử Việt hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu như anh nói cho em hướng phân tích đề này thì em trả thù lao cho anh thế nào?"

"Ah?" Thẩm Thư chưa phản ứng kịp: "Anh muốn thù lao gì?"

"Em cảm thấy thế nào?" Alpha hỏi ngược lại.

Trong đầu Thẩm Thư nhanh chóng nghĩ đến những thứ mình có thể cho Hàn Tử Việt, có điều suy nghĩ hồi lâu chỉ phát hiện hiện tại mình đang sống ở đây, tất cả đồ dùng, đồ ăn hay quần áo đều do Hàn Tử Việt cung cấp. Có vẻ như cậu không có gì để trả cho Hàn Tử Việt cả. Hơn nữa với năng lực của Hàn Tử Việt thì cần thứ gì ở cậu cơ chứ?

Bỗng Thẩm Thư đột nhiên phản ứng lại. Với tư thế thân mật hiện tại của bọn họ cộng với âm thanh trầm thấp của Hàn Tử Việt, bầu không khí ái muội này không phải đã quá rõ ràng rồi sao. "Thù lao" trong miệng Hàn Tử Việt còn có thể là thứ gì nữa đây?

Đại não tự động nghĩ đến những chuyện thân mật đó. Omega nháy mắt đỏ bừng cả mặt, môi mềm khẽ mấp máy nhưng không nói gì cả. Hàn Tử Việt cư nhiên lại chơi chiêu này, Alpha luôn đứng đắn này rốt cuộc là học được những thứ này từ đâu vậy chứ? 

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Hàn Tử Việt bỗng bật cười. Thấy Hàn Tử Việt cười mình, lúc này Thẩm Thư mới hiểu được bản thân đây là bị Hàn Tử Việt trêu chọc.

"Mấy thứ này rốt cuộc là anh học được ở đâu?" Khuôn mặt Omega đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực, bỗng nhiên đập trán mình vào trán Hàn Tử Việt một cái.

Hàn Tử Việt còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thư đã khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, vội duỗi tay muốn xoa xoa cái trán của mình lại bị Hàn Tử Việt nắm lấy tay.

"Trán sưng đỏ rồi này, em không biết nhẹ một chút sao?" Trong giọng nói Alpha mang theo vài phần trách cứ, nhưng nhiều hơn là quan tâm. Hàn Tử Việt vừa nói vừa đưa tay kia nhẹ nhàng xoa xoa cái trán đỏ bừng cho Thẩm Thư.

"Bây giờ cảm thấy thế nào?"

"Không sao, vừa nãy em chỉ là hơi đau một chút thôi." Thẩm Thư có chút ngượng ngùng, sau đó lại thấy trán của Hàn Tử Việt cũng vì hành động lúc nãy của mình mà đỏ một mảng.

"Anh thì sao?" Thẩm Thư lo lắng hỏi. Không đợi Hàn Tử Việt trả lời, cậu lại nói tiếp: "Xin lỗi, vừa rồi em làm mạnh quá."

Nói xong, Thẩm Thư cũng vươn tay ra muốn xoa xoa cái trán bị đập đỏ bừng cho Hàn Tử Việt.

"Anh không đau."

Khi tay Thẩm Thư chạm vào trán Hàn Tử Việt, Alpha đã trả lời như vậy. Tuy Hàn Tử Việt nói thế nhưng chính Thẩm Thư lúc nãy cũng đau đến nỗi phát ra tiếng, sao Hàn Tử Việt có thể không đau cơ chứ? Trước kia học vật lý ở trung học không phải có nói đến lực tương hỗ sao?

"Để em đi lấy thuốc tiêu ứ thoa cho anh." Thẩm Thư nói xong liền muốn đứng dậy đi lấy thuốc thoa trán cho Hàn Tử Việt.

"Không cần đâu." Hàn Tử Việt hơi dùng sức kéo Thẩm Thư đã đứng dậy ngồi lại xuống ghế. 

"Về sau anh sẽ thu tiền lãi từng cái một, từ từ thu hồi." Alpha khẽ nhếch môi mỏng, cúi người ghé vào bên tai Thẩm Thư nói nhỏ.

"Em phải biết, anh chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn cả, Tiểu Thư."

Alpha hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên môi Thẩm Thư như chuồn chuồn lướt nước.

"Đây là thù lao anh giảng bài cho em."

"Vậy em đây sẽ trả nhiều hơn một chút để lát nữa Hàn tiên sinh giảng bài cho em thật tốt mới được." Thẩm Thư cười ranh mãnh, vươn hai tay ôm lấy cổ Hàn Tử Việt chủ động hôn lên.

Trải qua một đoạn thời gian ở chung, dưới sự nuông chiều cố ý của Hàn Tử Việt, khi đối mặt với anh lá gan Thẩm Thư so với trước đã lớn hơn rất nhiều. Thậm chí còn dám đùa giỡn với anh.