Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 21



Edit: ji

[Mà sự thật, lai lịch của An Cửu căn bản là điều bí mật…]

—–o0o—–

Thời tiết dần trở nên nóng hơn, Bùi Thược thường xuyên trở về biệt thự trên núi, nơi đây mọi thứ đều mát mẻ, có thể cuốn đi sự nóng bức cùng phiền muộn, càng quan trọng hơn nơi đó có người chờ hắn trở về.

Xe đi lên con đường bao quanh núi, Bùi Thược dựa vào ghế nhắm mắt, cấp dưới vẫn luôn phụ trách điều tra Omega ZX gọi tới.

Sau khi loại thuốc mới trong viện nghiên cứu có hiệu quả kỳ diệu, Bùi Thược không còn muốn tìm Omega ZX nữa. So với việc thèm muốn tin  tức tố chữa khỏi bệnh, hiện tại hắn muốn tìm hiểu lý do tại sao Omega ZX muốn tấn công hắn ngay từ lần đầu tiên gặp, cùng với người đứng sau Omega ZX hắn cũng muốn tính nợ một lượt.

“Bùi tổng, chúng tôi phát hiện ra tám năm trước ở khu 9 Liên Á đã bí mật tiến hành các thí nghiệm chỉnh sửa gen để nâng cao hiệu quả chiến đấu của Alpha, nhưng nó buộc phải chấm dứt sau khi gây ra bệnh nghiêm trọng cho một số người làm thí nghiệm.” Bên kia điện thoại, cấp dưới nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã tìm thấy một người tham gia nghiên cứu năm đó, từ trong miệng anh ta biết được, năm đó có hai loại gen sinh vật là cá và mèo được dung hợp, nhưng trước khi lệnh chấm dứt thí nghiệm được ban hành, hai gen này vẫn chưa kịp tiến hành thí nghiệm dung hợp trên người. “

Bùi Thược từ từ mở mắt, con ngươi sâu như giếng cổ: “Người phụ trách dự án năm đó là ai?”

“Là con trai trưởng của Nghiêm gia, Nghiêm Mặc Thanh.”

Bùi Thược ánh mắt lạnh lùng, hơi híp lại: “Nghiêm Mặc Thanh tình huống hiện  tại thế nào?”

“Hầu hết thời gian đều hôn mê, rất ít thời gian tỉnh lại, theo lời bác sĩ của hắn ta, người này nhiều nhất chỉ còn hai tháng.”

“Tiếp tục điều tra và để mắt đến bên đó, hắn ta tỉnh lại thì cho tôi biết.”

“Vâng.”

Cất điện thoại đi, Bùi Thược sắc mặt u ám như màn đêm ngoài cửa sổ, nếu Nghiêm gia vẫn còn động tâm tư trên người hắn, lần này hắn nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình. (*)

(*) thủ hạ lưu tình: Nghĩa là khoan hồng độ lượng, vì tình nghĩa mà bỏ qua. Đây là một câu cầu xin hãy nương tay khi họ muốn ra tay tiêu diệt người thân của mình vì người thân của họ đã gây ra lỗi lầm.

Khi xe vừa tới cổng biệt thự, một bóng người đột nhiên nhảy lên cửa kính xe, vỗ vào cửa kính và hét lớn: “Bùi tổng, là tôi, Bùi tổng…”

Bùi Thược nhìn rõ mặt người tới là Tôn Diên Hải, hắn kéo cửa kính xe xuống, yêu cầu người bảo vệ đang định túm cổ gã dừng tay.

Bùi Thược ra lệnh cho tài xế lái xe vào trước, hắn không có kiên nhẫn với một thương nhân tham lam như Tôn Diên Hải, nhưng dù sao gã cũng là cha ruột của Omega, vì là Omega của hắn, hắn vẫn có thể kiên nhẫn một chút.

Người bảo vệ giải thích với Bùi Thược: “Người này tự xưng là cha của An tiên sinh, nhưng An tiên sinh không muốn gặp ông ta. Ông ấy đã đợi ở đây từ chiều đến giờ, như thế nào cũng không chịu đi.”

Tôn Diên Hải vội vàng nói: “Tôi dù sao cũng là cha ruột của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu hiện tại thế nào giận tôi không chịu gặp, huyết mạch này cũng không thể chia cắt được.”

Tôn Diên Hải mặc một bộ vest được giặt tẩy đến mức nhăn nhúm, hiện tại gã rất suy sụp, sau khi công ty phá sản, gã bị đòi nợ, vợ gã ném xuống đơn ly hôn sau đó đưa con về nhà bố mẹ đẻ. Gã biết hiện tại An Cửu là người Bùi Thược rất thích, cho nên coi An Cửu chính là hy vọng duy nhất của gã cho việc gã có thể Đông Sơn tái khởi.

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

Tôn Diên Hải thấy Bùi Thược nhíu mày, vội vàng nói: “Bùi tổng, ngài giúp tôi để An Cửu ra ngoài gặp tôi, tôi chỉ nói mấy câu, tôi đời này thực có lỗi với hai mẹ con Tiểu Cửu, tôi thật sự, thật sự…”

Khi gã nói, Tôn Diên Hải cố tình nhỏ vài giọt nước mắt.

Nghe thấy tiếng xe, An Cửu đi ra khỏi biệt thự đón Bùi Thược, từ xa đã nhìn thấy Bùi Thược và Tôn Diên Hải đứng ở cửa, cậu không nghĩ tới giờ này rồi mà Tôn Diên Hải vẫn còn ở đây chưa chịu đi.

An Cửu đi tới, Tôn Diên Hải nhìn thấy cậu lập tức vòng qua Bùi Thược, vừa khóc vừa kêu: “Tiểu Cửu, con cuối cùng cũng bằng lòng gặp cha.”

Tôn Diên Hải đưa tay ra định ôm An Cửu, nhưng Bùi Thược lại đột ngột nắm lấy cổ áo cậu, nhanh chóng kéo cậu ra xa hai mét.

“Chỉ cần nói chuyện.” Bùi Thược lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào em ấy.”

Tôn Diên Hải nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Thược nuốt nước bọt: “… Vâng, làm ơn để tôi nói riêng vài lời với Tiểu Cửu.”

An Cửu cũng nhẹ nhàng nói: “Anh Bùi, vậy để em nói riêng vài lời với ông ấy.”

Gió đêm trên núi lạnh lẽo, An Cửu mặc một bộ quần áo mỏng, Bùi Thược cởi áo khoác khoác lên người An Cửu, nhẹ nhàng nói: “Ngoài việc thuyết phục ông ta, em cũng có thể trực tiếp sai người ném ông ta xuống núi.”

Vừa nói, môi hắn ghé vào tai An Cửu, trầm giọng nói: “Tôi vừa đi công tác về, đừng bắt tôi đợi lâu.”

“… Vâng.”

Bùi Thược nhẹ nhàng vỗ vai An Cửu, xoay người rời đi, An Cửu dẫn Tôn Diên Hải đi dọc theo con đường ngoài cổng biệt thự, đi một đoạn, đến khi tiếng nói của hai người sẽ không bị người khác nghe thấy.

“Lần trước tôi đã nói rõ với ông. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông.” An Cửu lãnh đạm nói: “Nếu như ông còn tới tìm tôi…”

“Cậu không phải con của tôi đúng không?” Tôn Diên Hải đột nhiên cắt ngang, dáng vẻ hoàn toàn không giống vừa rồi đau khổ cầu xin, nhìn thẳng vào An Cửu: “Tháng trước tôi cố ý đi phía bắc Ngạc Châu, vốn dĩ muốn tìm mẹ cậu giúp tôi cầu xin cậu, kết quả cậu đoán tôi tìm được cái gì.”

Nhiệt độ trong mắt An Cửu càng ngày càng thấp, cậu mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Tôn Diên Hải.

“Người tình mà tôi từng thân mật ở phía Bắc Ngạc Châu chính là người cậu nói với tôi là mẹ của cậu” Tôn Diên Hải cười lạnh: “Cô ta sớm đã có gia đình mới, hơn nữa thân thể vô cùng khỏe mạnh. Hiện tại có một cô con gái là Omega, tôi cho cô ta xem ảnh của cậu, cô ta nói rằng cô ta không biết cậu”.

Lúc trước An Cửu tìm được Tôn Diên Hải, Tôn Diên Hải chỉ nghe cậu nói mẹ cậu chính là người từng quan hệ thân mật với gã. Lúc đó gã nóng lòng muốn lợi dụng An Cửu để tiếp cận Bùi Thược, cho nên đối với thân thế của An Cửu vẫn chưa điều tra, gã lúc đó chỉ nghi ngờ An Cửu là con của tình nhân và người đàn ông khác sinh ra, chứ không nghi ngờ quan hệ mẹ con của An Cửu và tình nhân đó.

Mà sự thật, lai lịch của An Cửu căn bản là điều bí mật…

Gió trên núi thổi tóc mái của An Cửu, vài sợi tóc lọt vào mắt An Cửu, trên mặt cậu không có chút cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Cho nên?”

“Cho nên tôi nói đúng, ngay từ đầu cậu đã tiếp cận tôi, ồ không đúng, cậu tiếp cận Bùi Thược” Tôn Diên Hải bật cười: “Cậu tham lam tiền bạc, muốn dựa vào kẻ có tiền một bước lên trời, cho nên coi Tôn Diên Hải tôi là công cụ người. Trước mặt Bùi Thược lại đóng giả là bông hoa trắng nhỏ thanh thuần đáng thương, để hắn không chút nghi ngờ gì về lai lịch cùng động cơ của cậu”.

Tôn Diên Hải càng nói, nụ cười của gã càng trở nên nham hiểm: “Còn giả vờ chữa bệnh cho mẹ cậu, có phải Bùi Thược cảm thấy cậu là người lương thiện lại hiếu thảo, ở bên cạnh hắn là thực sự thích hắn, cậu nghĩ xem nếu tôi nói cho hắn biết bộ mặt thật của cậu, hắn sẽ cảm thấy cậu đùa cợt hắn ta, sau đó đem cậu đuổi ra khỏi nhà?”

An Cửu rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tôn Diên Hải dù mặt dày cũng muốn gặp mặt cậu, chính vì giờ phút này, bất chấp tất cả để đe dọa cậu.

Mặc dù đoán đúng phân nửa, nhưng nếu một nửa này để người đàn ông kia biết, với tính cách đa nghi kia tuyệt đối sẽ điều tra lại cậu một lần nữa, dù cậu có sử dụng tin tức tố cũng chưa chắc có thể lừa gạt được chuyện quá khứ.

Đến thời điểm cuối cùng, cậu cũng không cần bận tâm giải quyết loại chuyện này nữa.

“Muốn bao nhiêu tiền?” An Cửu hỏi thẳng.

“70 triệu.” Tôn Diên Hải thốt lên, gã không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, quả nhiên trăm phương nghìn kế muốn được gả vào gia đình giàu có, điều sợ hãi nhất của những người này chính là bị lật tẩy trước mặt những kẻ giàu có.

Sắc mặt Tôn Diên Hải dịu xuống: “Đưa tôi 70 triệu, cậu muốn diễn cái gì tôi cũng phối hợp diễn với cậu”.

“Được rồi, trước tiên tôi sẽ chuyển cho ông hai mươi vạn”. An Cửu nói: “Kế tiếp tôi sẽ bán đi tài sản Bùi Thược cho tôi. Sẽ cần một chút thời gian, cuối tháng sau tôi mới có thể đưa hết tiền cho ông”.

“Đã quá muộn…” Tôn Diên Hải cau mày, nhưng mục đích cuối cùng của gã chỉ là đòi tiền, nếu ép An Cửu cá chết lưới rách ngược lại không phải là điều gã muốn, vì vậy gã nghiến răng nghiến lợi: “Nếu chờ đến tháng sau, lại thêm mười triệu”.

“Được.” An Cửu không hề do dự.

Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.

*****

Người hầu đang chuẩn bị bữa tối, Bùi Thược trước tiên lên lầu tắm.

Khi An Cửu lên lầu tìm Bùi Thược, bị Bùi Thược vừa mới tắm xong đè lên cửa hôn môi.

Đi công tác hai ngày, Bùi Thược trong mơ cũng muốn hôn An Cửu, hắn không biết dây thần kinh nào của mình si ngốc, cùng An Cửu hôn môi giống như là một cơn nghiện mà hắn không thể chống đỡ nổi. Điều này còn sung sướng hơn cả việc làm tình. Cảm giác nhẹ nhàng thoải mái trong cơ thể và tinh thần, hoàn toàn thư thái từ chân tơ kẽ tóc đến đầu ngón tay, là điều mà hai mươi bảy năm qua hắn chưa từng trải qua.

An Cửu quay đầu đi mấy lần, muốn nhắc nhở Bùi Thược xuống lầu ăn tối, nhưng lại bị hắn giữ cằm, dùng đôi môi ấm áp chặn lại.

Ngăn cản không được, An Cửu cũng từ bỏ việc trốn tránh, để cho người đàn ông cao lớn trước mặt mình si mê tin tức tố của cậu mà không thể kiềm chế.

Sau vài lần trải nghiệm đau đớn khi suýt bị hút khô, An Cửu đã học cách kiểm soát, cậu không thể ngăn Bùi Thược đơn phương cướp đoạt tin tức tố của mình khi hôn, nhưng cậu có thể khống chế tốc độ phóng thích của tin tức tố.

Giống như bình mật không thể kiểm soát ngửa cổ lên trời mà rót vào miệng, nhưng có thể dùng một cái ống hút, từng chút từng chút mà hút vào…

Vĩnh viễn không cảm thấy đủ, vĩnh viễn không thấy thoả mãn…