Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Chương 6



Edit: ji

[Trận chiến này không kém gì một trận chiến tầm cỡ thế giới]

—–o0o—–

Tin tức Omega ZX xuất hiện tại Hách Thành của Liên Á cuối cùng cũng lan truyền, không chỉ thế lực khắp nơi trên thế giới, mà ngay cả ở các gia tộc lớn ở Liên Á cũng hành động. Những bức ảnh Omega ZX đeo khẩu trang, cùng với một số bộ phận trên cơ thể giống mèo trên bản tin, đến giờ hầu như ai cũng biết đến.

Suốt nửa tháng, thuộc hạ của Bùi Thược không điều tra ra thêm được manh mối gì, từ lần xâm nhập vào trung tâm số liệu đó, cả Hách Thành đều không tìm được bất kì dấu vết nào của Omega ZX.

Một Omega có đôi tai và đuôi mèo ở bất kì nơi nào cũng đều bị bàn tán. Dữ liệu theo dõi của Hách Thành ở khắp mọi nơi, theo lý thuyết là không có khả năng tìm không ra manh mối, Bùi Thược nghi ngờ tên nhóc đó đã trốn thoát khỏi Hách Thành và ẩn náu ở một đất nước nào đó.

Vào buổi tối, Bùi Thược sau cuộc họp trở lại văn phòng, nhìn thấy tài liệu điều tra và nghiên cứu liên quan về Omega ZX do Thẩm Trạm gửi đến.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Trạm nghiên cứu về Omega ZX cực kì chuyên sâu, nửa tháng trước, anh đã nhờ các mối quan hệ cá nhân của Bùi Thược, lấy được mẫu tóc của Omega ZX từ viện nghiên cứu sinh học, anh đã đóng cửa nửa tháng để nghiên cứu và phân tích. Trước mắt đây là số liệu nghiên cứu mới nhất về Omega ZX.

Tin tức tố Omega ZX có thể thao túng ham muốn của đối phương mà họ không hề hay biết, gián tiếp khống chế tinh thần của đối phương, bởi vì tin tức tố không có mùi vị, vì vậy ngay cả Alpha cường đại nhất cũng không thể đề phòng nó.

Bởi vậy, Thẩm Trạm đề nghị Bùi Thược, sau này nếu có cơ hội gặp lại Omega ZX, nhất định phải uống trước một loại kháng tin tức tố cường độ cao, thứ này được Alpha sử dụng trong quân đội liên minh để đề phòng Omega cao cấp của địch dụ dỗ. Sau khi bắt được Omega ZX, phải đeo vòng ngăn cản tin tức tố của Omega ZX càng sớm càng tốt.

Ngoài ra, Thẩm Trạm còn đề cập đến phương pháp phân biệt Omega ZX, ngoài việc giám định phức tạp về tóc, còn có một phương pháp đơn giản hơn, đó là lấy một sợi tóc của đối phương, đốt trên ngọn lửa, nếu ngọn lửa màu xanh lam, 80% chính là Omega ZX.

Sau khi đọc toàn bộ nội dung email, nghĩ đến việc trước mắt không tìm thấy được Omega ZX, ánh mắt hắn càng thêm tối tăm.

Hắn cho rằng Omega ZX muốn mạng của hắn, khẳng định sẽ đi tìm hắn, hắn đã tạo rất nhiều cơ hội cho con mèo này, bằng việc trong khoảng thời gian này đi ra ngoài đều không mang theo vệ sĩ, nhưng vẫn không có ai tìm đến.

Bùi Thược vừa tắt máy tính, thì Hứa Lam gõ cửa.



Hứa Lam lúc đầu là vệ sĩ của Bùi Thược, là Alpha cao cấp hệ CX, tuy lạnh nhạt ít lời, nhưng làm việc lưu loát ổn trọng và trung thành, nên sau này gã kiêm cả trợ lý, hiện giờ là người nằm trong số ít được Bùi Thược tin tưởng.

Hứa Lam mang loại thuốc mới từ viện nghiên cứu đến cho Bùi Thược, được cất trong hộp kim loại màu trắng bạc, mở khóa bằng vân tay của Bùi Thược, bên trong có hai viên thuốc.

Theo yêu cầu của Bùi Thược, viện nghiên cứu đã tăng liều lượng thuốc mới trên cơ sở ban đầu, nhưng tác dụng phụ cũng rõ ràng hơn, thời gian trái tim đau đớn kéo dài gấp đôi, thời gian tứ chi không cử động được cũng kéo dài hơn. Giống như lúc trước bị Omega ZX tấn công, lúc đó hắn vừa uống thuốc xong, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Bùi Thược cầm lấy một viên thuốc đặt trong lòng bàn tay xem xét, hắn từ bảy tuổi đã bắt đầu dùng thuốc, mỗi tháng ba lần, hai mươi năm qua chưa bao giờ gián đoạn, hắn có chút hoài nghi trái tim của mình tương lai có thể chữa khỏi, thuốc uống nhiều năm tích tụ trong cơ thể khiến cho hắn mắc cả bệnh khác.

Ngoài thuốc mới, Hứa Lam còn mang đến một tin tức liên quan đến Omega ZX, vào ngày mười lăm của tháng này, Omega ZX lần đầu tiên sẽ được bán đấu giá ở chợ đen ngầm tại đất nước Y.

Đây cũng không phải là điều bí mật, tin tức chính là do chợ đen ngầm tung ra. Bùi Thược đã nghe về nó cách đây vài ngày, nhưng hắn cho rằng điều này là vô lý. Omega ZX có thể coi là bảo vật đẳng cấp thế giới, chẳng ai ngu xuẩn đến mức coi như một món hàng để đem ra đấu giá. Điều này hơn phân nửa là chợ đen ngầm cố ý mượn cơn sốt săn lùng Omega ZX để nâng cao danh tiếng của chợ đen ngầm.

Tuy nhiên, lời nói của Hứa Lam nhanh chóng thu hút sự chú ý của Bùi Thược, Hứa Lam cho biết trong danh sách những người đăng ký tham gia đấu giá tối hôm đó, có cả những tài phiệt quyền lực từ khắp nơi trên thế giới, trong đó có rất nhiều gia tộc lớn ở Liên Á, trận chiến này thật không kém gì trận chiến tầm cỡ thế giới.

Ai cũng biết xác suất xuất hiện Omega ZX trong cuộc đấu giá đó thấp như thế nào, nhưng sức hấp dẫn Omega ZX là quá lớn, dù chỉ là vài % cũng đủ để cả thế giới phát cuồng.

"Chợ đen ngầm được hậu thuẫn bởi một gia tộc quyền lực nhất khu vực. Từ khi tin tức Omega ZX được bán đấu giá, bọn họ đã bỏ số tiền lớn thuê một đội lính đánh thuê Alpha canh giữ chợ đen ngầm. Ngoài danh sách những người tham gia đấu giá, mọi thông tin về Omega ZX đều được giữ bí mật", Hứa Lam nói.

Bùi Thược mở ra danh sách mà Hứa Lam đưa cho hắn, đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh chính trị từ khắp nơi trên thế giới.

Tuy rằng Omega vẫn luôn được bán ở chợ đen ngầm như một nguồn tài nguyên cao cấp, nhưng xét cho cùng việc buôn bán Omega đó cũng là việc làm chẳng ra gì, Bùi Thược phát hiện ra những kẻ ưu tú và những nhà từ thiện của Liên Á, kể cả những người miệng nói đầy lời nhân quyền cũng có tên trong danh sách.

Sự tham lam được thể hiện trong từng từ của danh sách, đương nhiên, đó cũng là ham muốn của Bùi Thược.

"Đã náo nhiệt như vậy, bỏ lỡ chẳng phải rất đáng tiếc." Bùi Thược cười lạnh: "Lần đấu giá ở chợ đen ngầm này có nhiều người như vậy, đến lúc đó nếu không có vật phẩm nào đáng giá, sẽ có người gấp không chờ nổi mà bắt bồi thường".

—–

Buổi tối, Bùi Thược từ chối xã giao, trở về căn hộ của An Cửu.

Tắm rửa xong dựa vào đầu giường, Bùi Thược uống viên thuốc mới.

Tiếng sột soạt truyền đến từ bên cạnh, không cần mở mắt ra Bùi Thược cũng biết tiểu tình nhân của mình vừa mới lên giường chui vào trong ổ chăn, lúc này một chân vòng qua eo hắn, trực tiếp ghé vào ngực của hắn.

Bùi Thược mở mắt ra, rũ mắt xuống nhìn thấy An Cửu chống cằm trên ngực hắn, người thanh niên quỳ đầu gối ở hai bên sườn eo của hắn, chăn mỏng mềm mại che phía sau cổ cậu, lúc này cậu hơi ngẩng mặt lên, một đôi mắt ngây thơ dịu dàng nhìn hắn.

"Chuyển dời đi một chút chú ý của anh Bùi có thể làm anh Bùi thoải mái hay không?" An Cửu chớp chớp mắt nhỏ giọng hỏi, hiển nhiên đã sớm nhìn ra Bùi Thược cơ thể không khỏe, nhưng cũng tự giác không có hỏi nguyên do.

Bùi Thược trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng giọng nói thản nhiên như thường lệ, hắn cười nhẹ nói: "Làm thế nào để chuyển dời sự chú ý?"

An Cửu tiến lên hôn lên môi Bùi Thược, nhỏ giọng nói: "Như vậy được không?"

Tư thế cùng động tác gần gũi của thanh niên như vậy rất khiêu khích, cố tình ánh mắt giờ phút này lại vô cùng rõ ràng, Bùi Thược chăm chú nhìn vào ánh mắt dịu dàng của thanh niên, trong lòng có chút nóng lên, cười nói: "Rõ ràng còn chưa đủ?"

An Cửu tiến lên một lần nữa muốn hôn, nhưng bàn tay Bùi Thược ấn sau cổ An Cửu, từ bị động biến thành kẻ chủ động đoạt lấy, An Cửu không kịp thở, khó chịu muốn ngẩng đầu lên, Bùi Thược trực tiếp xoay người đem người đè ở dưới thân.

Loại chuyện này dường như có thể chuyển hướng sự chú ý, xong việc Bùi Thược nhớ lại, hắn rất ngạc nhiên trong suốt cả quá trình, hắn đã quên đi sự đau đớn do tác dụng phụ của thuốc gây ra, toàn bộ quá trình đều diễn ra suôn sẻ và thoải mái, không có cảm giác vô lực nào từ tứ chi.

An Cửu thở hổn hển dựa vào lồng ngực của Bùi Thược, làn da trắng nõn ửng đỏ vẫn còn chưa rút hết, khóe mắt ướt át mong manh, Bùi Thược trầm mặc nhìn xuống khuôn mặt của thanh niên.

Một tháng qua, trừ việc Bùi Thược phải đi công tác không ở Hách Thành, thời gian còn lại hầu như đều sẽ tới căn hộ này qua đêm, kỳ thật hắn không phải là người đam mê dục vọng, An Cửu tuy xinh đẹp nhưng yếu đuối cũng không khiến hắn thích cho lắm, nhưng trong khoảng thời gian này giống như bị cái gì lôi kéo, có thời gian là muốn ở bên cạnh An Cửu, cũng không phải là không thể kiềm chế được, chỉ là sinh hoạt cá nhân hắn cảm thấy rất hài lòng, cho nên bất tri bất giác hắn đã coi nơi này của An Cửu là chỗ ở cố định.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vén tóc mái vương vãi trước trán An Cửu, Bùi Thược lần nữa lại nhìn khuôn mặt này... Thật ra, ngoại hình của cậu không có bất kì cái gì liên quan đến người đó, nhưng vô tình lại có một nốt ruồi lệ chí giống nhau như đúc ở cùng một vị trí.

Bùi Thược hôn lên khóe mắt An Cửu, lông mi dày của An Cửu nhẹ nhàng mở ra như hoa hợp hoan (*), ánh mắt mềm mại lưu luyến: "Anh Bùi hôn trộm em..."

Nhìn vào ánh mắt mềm mại mơ màng của thanh niên, Bùi Thược cười nhẹ nói: "Đúng vậy, là tôi hôn trộm em..."

An Cửu duỗi tay ôm lấy eo Bùi Thược, rầu rĩ nhỏ giọng nói: "Lúc tối em nghe thấy anh Bùi gọi điện thoại, anh Bùi chuẩn bị đi công tác sao?"

Bùi Thược nhắm mắt lại, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, tuần sau hắn muốn đi nước Y tham gia đấu giá, tuy rằng hắn không tin Omega ZX sẽ xuất hiện ở buổi đấu giá, nhưng lần này gió càng ngày càng mạnh, hắn cũng tò mò chợ đen ngầm sẽ lấy ra cái gì để đấu giá.

"Anh Bùi lần này đi công tác có thể..." An Cửu thật cẩn thận nói: "Có thể mang em đi cùng không, em nhất định sẽ không gây rắc rối cho anh Bùi, em chỉ muốn được ở bên anh Bùi thôi."

Bùi Thược cũng không mở mắt, giọng nói chậm rãi, nhưng không có một chút độ ấm: "Lần sau nếu còn yêu cầu như vậy, có thể trực tiếp thu dọn đồ đạc lăn khỏi đây."

Hơi ấm trong không khí lập tức biến mất.



Thanh niên im lặng, cậu biết mình yêu cầu như vậy là quá giới hạn, nên cậu mới cố ý muốn nói vào lúc này, nhưng mặc dù một giây trước người đàn ông này còn chìm đắm cùng cậu trong dục vọng xác thịt và sự dịu dàng, giây tiếp theo lại có thể lập tức thanh tỉnh.

Chỉ chưa đầy một tháng, muốn cậy vào sự sủng ái mà yêu cầu hiển nhiên là không đủ, An Cửu nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng hiểu, bởi vì người đàn ông này đến cùng vẫn chỉ muốn tìm kiếm sự thoải mái về sinh lý từ tình nhân, chứ không có hứng thú quan tâm đến chuyện khác, hắn trời sinh là kẻ lạnh lùng, chỉ quan tâm sự trung thành của người khác mà không phải sự thật lòng của bản thân mình. Hơn nữa, trong lòng hắn đã có một Omega khác, muốn có được sự thiên vị từ người đàn ông này là không có khả năng.

Muốn dùng thủ đoạn đánh vào tình cảm của người này để hắn đưa cậu đi bất cứ đâu, để hai người có nhiều thời gian ở bên nhau xem ra là vô ích.

Chỉ có thể tập trung tấn công vào cơ thể...

Mấy ngày sau, An Cửu cũng không một lần nào nhắc lại chuyện đi cùng Bùi Thược, cho đến tận ngày hắn đi công tác.

Vé máy bay bay đến nước Y là vào 9 giờ buổi sáng, 7 giờ Hứa Lam đã lái xe ở dưới lầu đợi, Bùi Thược dùng xong bữa sáng, ở phòng để đồ thay một bộ vest màu xám.

An Cửu bước đến chỗ Bùi Thược để thắt cà vạt, loại chuyện này Bùi Thược cũng không hẹp hòi đến mức phải để tình nhân của mình làm cho, nhưng hắn cũng mặc kệ khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng và tập trung của người tình.

Bùi Thược cúi xuống là có thể nhìn thấy mặt An Cửu, trắng trẻo, thanh tú, có thể nhìn thấy lông tơ như em bé ở trên má, hàng mi dày rủ xuống, sống mũi thanh mảnh, đôi môi đỏ mọng, cảm giác ấm áp mềm mại... Hơi thở của Bùi Thược trở nên nặng nề hơn, cổ họng khô khốc, một cỗ hơi nóng không tên từ từ bốc lên từ bụng dưới.

Bùi Thược cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn khi có ham muốn vào lúc này, di chuyển khắp toàn cơ thể mà không hề báo trước, hắn nhìn con cừu non yếu đuối vô hại trước mắt, giống như ma túy trước mắt một tên nghiện, hận không thể lập tức đem người sống nuốt vào bụng.

Thắt cà vạt, bàn tay thon dài của An Cửu ấn nhẹ lên ngực Bùi Thược qua chiếc cà vạt, vuốt ve từ nút thắt cà vạt xuống tận cuối chiếc cà vạt, sau đó ngẩng đầu lên, cong cong đôi mắt dịu dàng nói: "Được rồi, anh Bùi, trên đường...ưm..."

Bị ép vào tường chỗ huyền quan, An Cửu dường như bị lồng ngực của người đàn ông và bức tường phía sau đè ép muốn biến dạng, cậu thật vất vả mới nghiêng đầu tránh thoát nụ hôn mạnh mẽ của người đàn ông, thở dốc nói: "Anh Bùi, thời gian không còn sớm, không thể chậm trễ lên máy bay."

Bản thân Bùi Thược cũng biết đây không phải lúc để làm chuyện như vậy, nhưng dục vọng trong cơ thể kêu gào khiến hắn bị dày vò, hắn chưa bao giờ có ham muốn chiếm hữu Omega trước mắt như bây giờ.

Vừa muốn cúi đầu tiếp tục hôn, An Cửu giơ tay giữ chặt mặt Bùi Thược, đôi mắt đen trong veo, nhẹ giọng nói: "Anh Bùi có thể mang em đi cùng, chờ xuống máy bay đến khách sạn lại...." Lời còn chưa nói hết, An Cửu mím môi thẹn thùng.

Bùi Thược đẩy tay An Cửu ra, bàn tay dài rộng thô bạo đè phía sau đầu An Cửu, sau khi đem người hung hăng hôn mãnh liệt mới ngẩng đầu lên, hắn nhìm chằm chằm vào An Cửu một lúc lâu.

"Anh Bùi..." An Cửu hơi thở vẫn còn chưa ổn định lại, ánh mắt cùng giọng nói đều khẽ run, lại lần nữa nói: "Mang em đi cùng đi."

Lần này thì Bùi Thược không chút do dự, lấy ra di động liên hệ Trần trợ lý đi cùng, đặt thêm một vé máy bay đi nước Y, vì quá muộn nên đã trực tiếp thay thế bằng một người cấp dưới đi theo, để người đó bắt chuyến bay khác.

Bùi Thược ngắt điện thoại, An Cửu nhanh chóng trốn dưới cánh tay của Bùi Thược thoát ra ngoài: " Để em đi thay quần áo, sẽ nhanh thôi..."

Bùi Thược nhìn bóng dáng của An Cửu vui sướng chạy hướng phòng ngủ, nhịn không được bật cười, hắn giơ tay nhìn thời gian, sau đó dựa lưng vào cửa chỗ huyền quan, ngẩng đầu nhắm mắt hít sâu một hơi, rất nhanh cỗ xao động kia trong cơ thể kia đã bình ổn lại.

An Cửu thu dọn rất nhanh, giống như là đã sớm chuẩn bị, đến khi Bùi Thược mở mắt ra lần nữa, đã thấy An Cửu mặc một chiếc áo lông màu trắng cùng quần jean, trong tay xách theo một va ly màu xám đứng trước mặt Bùi Thược, vui vẻ nói: "Có thể đi rồi anh Bùi."

Bùi Thược nhìn bóng dáng An Cửu bước đi, đôi lông mày đen từ từ nhíu chặt lại, dường như hắn mới bàng hoàng nhận ra quyết định nực cười mà mình vừa đưa ra là gì.

Hắn luôn luôn làm việc công tư phân minh, chưa bao giờ đi công tác đem theo tình nhân, đây là lần đầu tiên...

"Anh Bùi?" An Cửu nghiêng đầu, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cùng nhau đi thôi."

Bùi Thược đưa tay nhéo giữa mày, mọi chuyện đã rồi, hắn cũng không đến mức lật lọng với cả tình nhân.

Trầm mặc hồi lâu Bùi Thược mới bất đắc dĩ nói: "Được, đi thôi."

——————–

Ji: Yên tâm, không có trà xanh, bạch nguyệt quang gì đâu nhớ, Bùi ca chưa yêu ai bao giờ hết.