Ở trước ban công, Tuấn vừa mới châm điếu thuốc, phì phèo vài hơi khói, đầy suy tư trong lòng. Chính vừa mới ra khỏi phòng mô phỏng, cả người đầy mồ hôi ướt nhẹp. Nhìn thấy bạn thân của mình đang đứng ở đó đăm chiêu, cậu không tính làm Tuấn giật mình nhưng vừa mới đặt chân ra ngoài. Cậu ta buông ngay điếu thuốc trong tay rồi quay lại nhìn cậu.
- Chính đấy à.
- Chẳng lẽ còn người khác được sao? - Cậu cười nói.
- Sao rồi? Có thông tin gì mới không? - Tuấn hỏi thăm cậu. Ngày nào cậu ta cũng vào trong đó tới tối muộn để tìm thông tin gì đó. Rất khổ sở vì nó tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần.
- Vẫn chưa. Nhưng cậu cũng đừng lo, mình mới nhận được tin từ anh Bình. Căn cứ trước đó mà chúng ta tiến công với nơi của Hoàng là cùng một phe nhưng không biết bằng cách nào bọn chúng lại không thể nhận ra nhau và luôn đấu đá lẫn nhau.
- Mình nghĩ là cậu nên kể lại từ đầu vì thông tin ấy có mỗi mình cậu là biết thôi. - Tuấn nói rồi kéo cậu ta đi tắm.
Vừa xong, xuống bên dưới nhà. Mọi người đã ăn uống gần xong hết rồi, còn mỗi Chính và Tuấn. Khi hai người xuống tới nơi, Chính cũng chưa vội ăn ngay mà muốn nhanh chóng nói về thông tin mà mình biết được cho họ.
Mới đây, tại thị trấn Tân Nùng của ông Thịnh, có một đoàn giáo phái Trắng với người đứng đầu là Cha Trắng, ông ta lợi dụng tâm lý yếu đuối của những người tị nạn để thành lập cho mình một giáo hội, ngoài ông ta ra thì còn có những người cấp cao hơn nữa. Không biết giáo phái ấy với giáo phái mà trước đó mình gặp phải ở căn cứ của Long có phải là cùng một phe hay không. Điều ấy vẫn cần phải kiểm chứng.
Cậu không nghĩ là chúng có liên quan vì một bên thì lấy hiến tế máu cho thần mà chúng tin, một bên thì lấy chất liệu ký ức từ quá khứ của người dân tị nạn để làm dịu lòng, từ đó cũng làm cho người ta dần tin tưởng vào lời của ông ta nói.
Thứ hai là một phe phái mà Bình đang liên tục truy đuổi những ngày gần đây.
Và trước đó Nam cùng với Hải cũng đã hoàn thành và trở về an toàn. Mấy lũ nhóc p·há h·oại làng xóm đã bị giải quyết xong và bắt chúng đi lao động công ích, nhóm của Phi có liên quan tới tổ chức Bình săn lùng.
Tổ chức ấy mang tên Hắc Long hội, đứng đầu là Tống Lưu Ân, một người Hoa. Và mục tiêu của ông ta đó là thu thập càng nhiều người về dưới trướng, mở rộng thế lực để tạo ra tầm ảnh hưởng, thu hút những người tị nạn tới làm việc cho gã.
Hiện giờ Bình mới chỉ nắm được tổ chức ấy có bốn địa điểm căn cứ. Hai trong số đó là nơi chúng ta đã từng đi qua, là nơi của Hoàng hiện tại và là nơi đối địch mà các cậu trai trẻ từng đấu súng và thất bại toàn tập.
Còn hai căn cứ nữa, Bình cũng không tiết lộ thêm với họ mà chỉ một mình hành động.
Ngoài những thông tin trên ra thì họ phải bắt đầu vào việc phát triển nơi này. Không thể để tình trạng trì hoãn kéo dài như thế được. Khi mà trong một tuần vừa qua mới chỉ xây dựng được một ngôi nhà.
Cậu cũng hoạch địch sẵn chiến lược xây dựng tương lai cho căn cứ. Xung quanh căn cứ hiện tại, từ đây xuống dưới chân đồi kéo dài hơn hai cây số, mỗi người sẽ được phân chia đất để canh tác, về số lượng đất phân chia, cậu dự tính sẽ phân cho mỗi nhà hai héc-ta.
- Hai héc-ta có phải quá nhiều? - Hằng nhăn mày hỏi cậu. Rõ ràng đây không phải là ý hay vì một gia đình hiện giờ chỉ từ hai tới ba người, chưa kể những người độc thân sẽ phải đảm nhiệm mảnh đất quá rộng.
- Với khuôn viên núi là diện tích hai trăm cây số thì hai héc ta thì không đáng là bao cả. - Tuấn đồng ý gật đầu.
- Thế nhưng lấy đâu ra đủ nhiều hạt giống để trồng?
- Chi bằng chúng ta cùng nhau vào trong rừng và rồi tìm kiếm ở trong đó. Biết đâu sẽ có thứ mình cần. Yên tâm là nơi này đã phủ sóng toàn bộ rồi, nhưng mình cũng không chắc là nó sẽ có thể xuất hiện thêm một vài thứ có ích. Nhưng rừng này mình cũng chưa tìm hiểu hết được. Mọi người đi tới đâu, có nguy hiểm có thể báo lại, mình sẽ chạy vào thật nhanh để cứu trợ.
- Khám phá rừng có vẻ vui đấy. - Nam hào hứng vô cùng vì chuyện này.
- Vậy thì chia bớt người ra đi, ngày mai sẽ chia một đội vào rừng tìm kiếm, một đội ở lại làm nông và một đội tiếp tục xây dựng nhà cửa. - Khoa lên tiếng khi đang giúp cô Lan rửa đống chén đũa.
Thấy mọi người không có ai thêm ý kiến nào nữa, Chính chốt lập tức ý kiến này và sẽ khởi hành vào sáng ngày hôm sau.
Mọi người giải tán đi hết, nam giới thì đi xuống bên dưới nhà, còn nữ thì ở lại trên nhà chính. Trên đường đi, Tuấn và Khoa đi cùng nhau, Khoa khoác vai cậu ta nói.
- Yên tâm rồi nhé. Không phải lo lắng về mấy người đó nữa.
- Ừm, nhưng dù gì thì cũng không biết được mấy người ấy là có tội hay vô tội.
Tuấn vẫn còn buồn rầu. Có thể họ cũng giống như với những người lính từng xông ra ngoài bảo vệ như Hoàng. Cũng chỉ là b·ị b·ắt ép mà thôi thì sao. Đâu ai biết được.
Khoa không biết nói gì hơn, tâm lý này của cậu ta, chỉ tự cậu ta mới vượt qua được nó.
Sáng ngày hôm sau, khi mọi người dậy. Chia làm ba đội, đội nam ở lại chặt gỗ và làm nhà, đội nữ chia làm hai, người thì ở lại chăm lo cho vườn ruộng, người thì vào trong rừng tìm kiếm những thứ mới lạ.
Trong khuôn viên rừng, cả đội thám hiểm rừng có chín người, cô Thanh dẫn đội chia họ ra làm nhiều hướng khác nhau và tìm kiếm trong phạm vi chục mét xung quanh. Tìm kỹ càng không bỏ sót bất kỳ thứ gì.
Họ vừa đi vừa đảo chân, chú ý quan sát từng ngọn cỏ. Người thì quan sát ở trên cây, mong muốn sẽ tìm được một vài tổ chim trên đó. Nhưng thời tiết đầy tuyết lạnh này, lấy đâu ra chim chóc trú ngụ lại.
Có khi chúng đều đã di cư hết đi mất rồi.
- Ấy!
Bỗng có người hô lên, mọi người chạy lại gần để quan sát xem cô tìm thấy thứ gì ở đó.
- Nấm này! - Cô hái chúng lên trên tay, trông có vẻ rất vô hại.
- Cẩn thận chút, kẻo chúng có độc khi chạm vào đấy.
- Thế á?!
Cô gái vừa mới hái được cây nấm nghe lời cảnh báo của cô Thanh, sợ hãi thả chúng xuống mặt đất.
Cô tiến lại gần đó, dù không có nhiều chuyên môn về nấm nhưng chắc là Hằng sẽ biết được. Cô nhắn tin hỏi hằng về một số loại nấm có thể có độc và có thể ăn được.
May mắn thay khi chúng có thể ăn được nên những cây nấm có hình dạng tương tự ấy, cô lập tức hái chúng vào giỏ. Và cây gỗ có thể mọc ra được nấm, cô cũng đánh dấu để chờ mấy cánh đàn ông sức dài vai rộng tới vác về vườn để làm trồng nấm. Vì nấm cũng có thời gian lớn rất nhanh.
Chưa tới một tháng có thể thu được hai lứa để ăn.
Cây nấm họ thu được có hình dạng giống chiếc ô, màu trắng, có cái màu xám nâu nhưng đặc điểm nhận diện đều tương tự, viền mũ hơi cuộn vào trong. Kích thước khá nhỏ và dài, có lẽ là mới sinh trưởng được một vài tuần.
Có được mục tiêu đầu tiên, họ phấn khởi hơn và cũng tập trung nhìn vào những thân cây gỗ, mong muốn tìm được một cây có nấm mọc trên đó.
May là trời này không có rắn, không thì họ cũng e ngại chẳng dám đặt chân vào rừng.