Vài phút trước đó, Bình nghe về kế hoạch sau khi được thảo luận và quan sát những hoạt động diễn ra bên trong căn cứ kẻ địch. Với việc hành động vào ban đêm, đặc biệt là luôn có người canh gác cẩn thận thì phải đồng thời tiêu diệt những kẻ canh gác đó. Rồi mới có thể tiến sâu vào trong.
Căn cứ của chúng chia làm ba khu vực, một khu nhà ở, một khu huấn luyện và khu nhà chính, đồng thời cũng là khu vực kho chính chưa những vật liệu, tài nguyên quan trọng.
Sức chiến đấu cao nhất hiện giờ có Bình, Ngọc và chú Vĩnh mới tới. Sau khi giới thiệu sơ qua, chú có ngỏ lời muốn Bình gia nhập vào căn cứ.
- Cậu có muốn gia nhập chúng tôi? Nói về mức độ an toàn và lương thực dự trữ thì chúng ta tự tin đứng hàng đầu trong thời điểm hiện giờ.
Ngọc giật mình vì chồng mình lại nói như thế. Về cơ bản thì đúng như anh ấy nói, nhưng chi tiết hơn và thời gian sau đó thì không dám chắc nếu không có sự bổ sung nhân lực cũng như tài nguyên mới.
- Chúng ta vẫn nên quan trọng việc trước mắt hơn. - Bình không từ chối cũng chưa có ý định dừng chân ở đâu đó.
- Vậy cũng được. - Vĩnh gật đầu cho qua. Sau đó phân chia nhiệm vụ, khu vực mà từng người đảm nhiệm. Ngay khi Bình ngắt được cảnh báo xâm nhập của căn cứ, Vĩnh, Lương, Ngọc đồng thời từ trong bụi cây, bịt miệng, s·iết c·ổ khiến chúng ngất lịm rồi ném chúng vào trong bụi rậm. Vì an toàn, Chính cùng những người trong căn cứ đồng thời theo dõi từ xa.
Nhìn kẻ địch đang không ngừng tuần tra và truyền tín hiệu qua đèn pin xác nhận khu vực nào đang gặp nguy hiểm. Tới khi đèn của chúng chiếu rọi về phía ba người, họ vẫn còn ngơ ngác không biết ra ký hiệu gì. Mọi chuyện sắp bị bại lộ thì Bình đã tiêu diệt kẻ truyền tín hiệu tới.
Theo trí tuệ nhân tạo phân tích thì truyền tin của họ là hai lần nháy đèn, một lần giữ ba giây.
Sau khi truyền tới cho kẻ phía sau, nhận lại tín hiệu từ kẻ địch truyền lại. Ba người nhìn nhau, không khỏi lo lắng cho đội bên kia đang làm cái gì mà chưa ra tay vì nếu khi đã ra tay thì họ sẽ không thể nào mà gửi lại tín hiệu được nhanh chóng.
Nhóm thứ ba đảm nhiệm khu vực sân huấn luyện, ngoài ba người đi cùng nhóm của Lương và Ngọc thì còn thêm bốn người viện trợ nữa tới.
Sau khi chia ra hành động, họ di chuyển tới gần vị trí hành động nhưng vẫn còn ngần ngại, chưa dám ra tay.
Vì họ chưa từng nổi lên ý đồ xấu muốn hạ sát đối thủ hay làm tổn thương bất kỳ ai.
Nên lúc nhóm của chú Vĩnh đã xong thì họ vẫn chưa dám ra tay.
- Mấy người này sao còn chưa làm gì hết? Chẳng lẽ xảy ra chuyện? - Chú Vĩnh đầy lo lắng, nhưng không thể làm gián đoạn kế hoạch đã lên trước đó. Xong việc bên này, họ vẫn còn hai điểm nữa phải xử lý.
Bên sân huấn luyện, họ vẫn đang chần chừ không dám ra tay thì đã bị phát hiện vì vô tình.
- Ai đó!!
Ngay lúc hắn hô lên, họ giật mình, đầy bất ngờ và sợ hãi, một người trong đó lao ra từ bụi. Bịt miệng hắn nhưng hắn không thể để cho anh ta toại nguyện. Hắn dùng răng cắn vào bàn tay khiến anh ta buông nhanh ra.
- Có kẻ đột nhập!! Có kẻ đột nhập!!!
Hắn hô lớn để những người khác có thể nghe thấy được. Nhưng không thể nào chắc chắn có ai sẽ nghe thấy hay không vì đã là buổi đêm, chỉ có số ít người còn thức.
Lúc hắn hô lên, một người trong nhóm cầm theo con dao sẵn trong tay, đầu không ngừng suy nghĩ nên làm thế nào. Xong lại nghĩ về căn cứ hiện tại, lại nghĩ về trường hợp nếu mình không hành động thì căn cứ sẽ bị đám người này trả thù. Và mình thì không muốn chuyện đó xảy ra chút nào.
Anh ta liều mình xông lên dù biết mình có thể bị hắn phản công bị tổn thương ngược lại.
Và rồi may mắn đã đến với anh ta. Anh ta đã đâm trúng cổ của tên lính canh kia.
- Anh! Anh g·iết hắn rồi?! - Một người trong đó hô lên, sau đó không thể nhìn được cảnh đó mà quay mặt đi.
Ngay khi ấy, chính người ra tay cũng cảm thấy ghê tởm với chính mình. Anh ta bỏ chạy khỏi hiện trường với con dao còn nằm lại trên đất.
Khi bị phát hiện, Chính ở nhà nhìn toàn cảnh cũng lo lắng vô cùng, nhất là khi anh ta bỏ chạy thì có thể gặp phải kẻ địch càng thêm nguy hiểm.
Tình hình bên chiến tuyến có phát sinh biến cố. Ai nấy cũng lập tức rút lui vào trong rừng. Chính tiến lại gần nhóm chú Vĩnh.
- Bên phía nhóm ba xảy ra vấn đề, mọi người tạm thời ẩn nấp trước, đợi tín hiệu lại tiếp tục kế hoạch.
Lúc bọn chúng sáng đèn, cả nhóm đều đã ẩn nấp đi hết. Chỉ còn lại duy nhất một người, là Bình vẫn còn đang ở tại căn cứ địch. Anh ta đã quyết chí đã làm phải làm cho tới, nếu không thì sẽ chẳng còn cơ hội nào khác.
Khi chúng đang hỗn loạn, Bình lẻn vào trong số chúng, ra tay cẩn trọng, nhưng đủ lực vào điểm yếu để khi chúng không kịp nhận ra thì đã ngã xuống.
Gặp được ba tên, anh cũng giải quyết chúng nhanh gọn.
- Nhanh chân lên! Lũ đột nhập tiến vào rồi!
Không biết kẻ nào đã hô lên, chỉ vài phút, chúng mang theo vũ trang đầy đủ, xếp thành một hàng xông ra bên ngoài, đảm bảo xung quanh nhà chính an toàn. Chúng ngay ngắn thành hàng, trên tay không phải v·ũ k·hí lạnh thì cũng là v·ũ k·hí nóng.
Nếu muốn xông vào thì quả thật là rất khó khăn.
Bình không còn cách nào, chỉ đành rút lui, chờ đợi thời điểm khác.
Bên trong đang thảo luận về việc bị đột nhập. Với năm phút đó, chúng đã chia người ra đi rà soát xung quanh. Lần này vũ trang chúng còn hơn cả lúc canh phòng. Chúng chia thành bảy đội, mỗi đội ba người, hai người mang v·ũ k·hí lạnh, một người mang theo súng.
Chúng ra xoát xung quanh khu vực. Phát hiện v·ết m·áu của một kẻ trong nhóm đã nằm lại, chúng càng thêm tức giận, tuần kỹ khu vực đó.
- Báo cáo! Nhóm ba bắt được một kẻ khả nghi.
Bình đã lui đi nhưng Chính thì vẫn còn ở lại để quan sát. Khi tập hợp đủ người, Chính mới để họ rút trở lại căn cứ. Khi thấy nhóm thiếu mất một người, Chính lại nhận được thông tin từ bên phía căn cứ địch đã bắt được một người khả nghi. Khi sử dụng sóng âm dò quét thì mới nhận ra đó là người trong đội.
Anh ta là người đã ra tay hạ sát tên lính gác nhưng có vẻ không chịu được khi tay mình nhúng chàm nên đã bỏ chạy. Để bây giờ lại trở thành gánh nặng cho toàn đội khi b·ị b·ắt.
Cả nhóm đồng thời phải lên kế hoạch giải cứu anh ta.
- Chính! Anh của tớ! Bị bắt rồi!!
Nam, một người bạn học tham gia kế hoạch này cũng đang ở trong đội ngũ lấy thiết bị truyền tin truyền trở về căn cứ.
- Được rồi, Nam! Bình tĩnh lại, mình đang nghĩ cách.
Chính không hề lường trước việc này. Cậu biết họ không thể nào ra tay hạ sát nên chỉ lệnh cho họ đánh ngất kẻ địch. Nhưng lại không thể ngờ để chuyện này diễn ra ngay. Đây chính là thứ cấp bách cần giải quyết.
- Chú Vĩnh, chú cắt bớt nhân lực trở về căn cứ trước khi chúng tuần tra tới khu vực bên này. Còn về cứu người,…
Nói rồi, Chính điều khiển thêm bốn chiếc máy bay không người lái, trên đó treo lựu đạn thành dải như pháo giấy.
Chúng lướt nhanh trên trời đêm. Lúc họ còn đang lo lắng cho anh trai của Nam thì máy bay đã tới nơi.
Chính dù rất tiếc những quả lựu đạn tích trữ cực kỳ hiếm có này nhưng không còn cách nào khác. Đành phải lôi ra sử dụng.
Trong số lượng mang tới đa số là lựu đạn khói và lựu đạn choáng để tránh các mảnh văng làm tổn thương người của mình.
Khi nhận lấy lựu đạn, chú Vĩnh có kinh nghiệm sử dụng nhất nên chú để cho những người khác trở về còn chú sẽ ở lại giải cứu bằng được.
- Mọi người trở về trước đi! Nếu ở lại càng lâu thì càng nguy hiểm! Nhà còn lũ trẻ, không thể để chúng lo lắng được!!
Chú biết mình xông vào căn cứ sẽ rất nguy hiểm nhưng không thể bỏ mặc bất kỳ ai.