Trong lúc Bình đang tra hỏi thông tin. Nhóm của Chính đang tra khảo ba người vừa mới bắt được kia. Để đảm bảo lời khai được minh bạch nên từng người được mang vào trong xe và phải đối diện Chính và Cường. Còn Nam cùng hai chú đang ở bên ngoài chờ đợi, trông chừng hai tên người Trung.
Ba người trao đổi cái gì không ai biết vì Chính và tên người Nga ấy chỉ trao đổi bằng tiếng Nga. Chỉ những người mang theo tai nghe thì mới có thể nghe được rõ lời vì được phiên dịch qua Doya.
- Anh tên gì? - Chính bắt đầu từ câu hỏi cơ bản trước.
- Tôi là Korotkov Pavel Ivanovich.
- Anh bao nhiêu tuổi?
- Tôi ba mươi lăm tuổi.
- Trước đây anh làm nghề gì?
- Tôi từng làm kỹ sư công trình xây dựng.
- Vậy sao anh lại theo con đường này?
- Bởi vì một biến cố. - Korotkov nói rồi cúi đầu xuống, không muốn đối diện với Chính.
Ánh đèn chiếu tập trung vào hai người ngồi đối diện với nhau trong chiếc xe van nhỏ hẹp. Khi không ai lên tiếng, nó lặng tinh, bất kể bên ngoài có tác động gì cũng không thể lọt âm thanh vào trong. Vốn trong xe còn chiếc cửa sổ nhỏ có chút ánh sáng nhưng đều đã bị Chính che lấp nó đi. Một bầu không khí căng thẳng và nghiêm túc.
- Biến cố thế nào? Anh có thể nói rõ hơn được không? Chúng tôi có thể trợ giúp.
- Chuyện này các cậu đừng chen vào thì hơn.
- Anh biết người mà các anh đang đối diện chứ?
- Tôi biết, đó từng là một trong số những người mạnh nhất trong hội. - Korotkov kể về quá khứ của anh ta cho họ nghe, những chiến tích huy hoàng. Một mình xông vào hang ổ kẻ địch cứu ông chủ và giờ thì phản bội lại hội để hội phải cử người đi truy đuổi anh ta.
- Tôi cũng đang giúp anh ấy. Người nguy hiểm như thế mà chúng tôi cũng giúp, vậy sao tôi không thể giúp được anh?
Korotkov như không tin vào tai mình, anh ta nhìn đầy nghi ngờ đối với lời nói của Chính.
- Anh không tin tôi thì tôi cũng không có cách nào khác. Dù sao thì anh gặp trực tiếp anh ta vẫn sẽ khiến anh dễ tin chúng tôi hơn. - Chính cũng biết anh ta khó mà nói cho mình nếu như không cho anh ta thấy được sự thật.
- Việc của anh xong rồi đó, nếu anh có thay đổi ý định thì cũng cần phải trả một cái giá tương đương. Tôi cũng cần sức của anh nữa. Nếu có thể thì anh giúp đỡ tôi trong việc xây dựng lại căn cứ địa.
- Tôi sẽ giúp, nhưng nó để trả ơn cậu đã không g·iết tôi.
Chính để Korotkov ra bên ngoài đợi, rồi cùng Cường tra khảo nốt hai người Trung còn lại. Hai người họ tên là Bành Thập Cửu và Bành Thập Tam, đều đã ngoài ba mươi tuổi, nghề nghiệp trước đây cũng không có gì, chỉ có lăn lộn trong giới giang hồ cùng với một vài công việc lặt vặt. Là người bộ tộc Miêu cuối cùng. Sau đó cậu cũng tra hỏi về quá khứ nhưng họ cũng không nói gì thêm cho cậu biết.
Sau khi chẳng lấy được thông tin gì hữu ích vì chúng quá cứng miệng, Chính quyết định chờ Bình quay trở lại rồi mới giao chúng cho anh ta. Và cậu thì dùng máy bay bay vào bên trong đó, nhìn chúng đều đã nằm ngã dưới nền đất chẳng thể cử động thêm một lần nào nữa thì cậu mới để cho mọi người lái xe tiếp cận nơi này.
- Anh Bình.
Nhìn thấy anh đang ngồi một bên băng bó v·ết t·hương, Chính lại gần chào hỏi. Những vết đâm chém trên người anh đều được xử lý nhanh chóng, kim chỉ trên người ngoài khâu quần áo còn khâu cả v·ết t·hương ấy. Nhìn anh đang cắn răng dùng cồn sát khuẩn đổ lên v·ết t·hương rồi từng mũi kim xuyên qua da thịt để nối liền chúng lại mà cậu thấy kinh hãi.
- Không phải là tôi đã nói rồi sao? Tôi đâu có cần mấy cậu tới giúp.
- Nhưng nếu bọn em không tới thì anh sẽ chịu tổn thương nặng nề hơn như này.
- Thôi được rồi. Tới thì cũng tới. Các cậu muốn lấy gì ở nơi này sao? - Bình khâu xong v·ết t·hương, ngước lên hỏi Chính.
- À thì em có bắt được vài tên ở đây. Giao lại cho anh. - Cậu đưa Bình tới gặp ba kẻ vừa mới bắt về. Cả ba bọn chúng nhìn thấy cậu đi cùng thì đã hoảng. Chúng chẳng còn dám phản kháng thêm nữa. Chỉ sợ rơi vào tay anh ta.
- Cậu muốn tôi giúp gì, tôi cũng có thể giúp. - Bành Thập Cửu nói với Chính.
- À thì tôi muốn tháo dỡ hết nơi này. Các anh dỡ chúng ra hết giúp tôi. Nhớ lưu lại nguyên vẹn đấy nhé. - Chính nói với họ. Sau đó lại nhờ Bình và bố của Nguyên, chú Hà trông coi ba người này làm việc như thế nào.
Sau đó cả nhóm bắt tay vào việc tháo dỡ hết những ngôi nhà ở đây. Những ngôi nhà ở đây đều được xây dựng tạm bợ. Lấy gỗ làm trụ thành ba chân như túp lều dã ngoại. Vách thì lấy vật liệu ở đâu đó, từ nhựa, tôn, đủ thứ để tạo thành. Nhìn chúng được buộc lại bằng dây, Chính cảm thấy thật nực cười. Đống gỗ này quá sức để mang đi nên cậu chỉ mang đi các vật nhẹ như nhựa và tôn. Một số vật dụng khác không cần thiết thì bỏ lại.
Sau khi dỡ bỏ toàn bộ. Chỉ còn lại khung gỗ trơ trọi. Cậu lại cho ba tên tù binh kia đem gỗ chất thành đống. Kéo những t·hi t·hể lại đó và dùng lửa thiêu hết chúng đi.
Tiến về nhà chính của chúng. Chính tò mò không biết bên trong sẽ có gì.
Bên ngoài đang bị tháo dỡ từng phần một. Diện tích nhà chính của chúng rất rộng. Căn phòng có dấu vết bị đốt trước kia chỉ là một góc nhỏ trong đó. Khi đi ngang, lương thực thực phẩm như vừa mới được bổ sung, trông rất đầy đủ và phân loại rõ ràng. Phủ lên trên đó là một lớp tuyết để giữ được lâu hơn. Đào lớp tuyết đó ra cậu lại phát hiện bên dưới nó còn có một lớp đá băng. Và nó được bao bọc bởi thùng nhựa xanh, trong đó còn có lương thực được cất giữ.
Lần thu hoạch này quả là nhiều vô kể. Nếu tính ra thì số lương thực này có thể duy trì cho căn cứ được thêm hai tới ba tháng nữa.
Phía sau còn một căn phòng rất lớn, chỉ riêng nơi này được khóa lại bằng cửa sắt dày. Lại còn sử dụng một lớp bảo mật cấp cao chứ không phải là chìa như các loại khóa thông thường. Chính đặt một con chip nhỏ lên trên ổ khóa. Tín hiệu bên trong đó truyền về cho Doya, hơn một phút sau nó đã được giải thành công.
Mở cánh cửa vừa to vừa dày ấy ra. Chính ngỡ ngàng khi nhìn bên trong. Vũ khí lạnh, v·ũ k·hí nóng, và một thứ to lớn được phủ lớp bạt che đi nằm chình ình giữa nhà. Căn phòng như ẩn trong núi vì xung quanh toàn là đá chứ không như bên ngoài. Được cấu thành từ vật liệu bỏ đi.
Khi mọi chuyện bên ngoài đã xong xuôi, trên xe đã chất kín vật liệu rồi thì cậu mới vui sướng kể lại cho họ biết về sự hiện diện của cánh cửa ấy.
Họ tò mò, muốn nghe cậu kể thêm về thứ đó và rồi cậu đưa họ đi xem tận mắt.
Nhìn cánh cửa lớn được mở rộng, bên trong là một kho v·ũ k·hí. Không nhiều nhưng bổ sung cho cậu rất nhiều về khoản phòng ngự. Không biết bọn chúng lấy ở đâu và làm cách nào để xây dựng được nơi này, cậu thấy thật vui mừng, chẳng từ nào có thể miêu tả được cảm xúc lúc này.
Chiếc vải che phủ thứ khổng lồ được mở ra. Nó là một con xe quân sự được bọc giáp cả thân lẫn kính cực kỳ ngầu, trên thân xe còn có chỗ điều khiển súng hạng nặng. Nhưng loại này đã cũ của năm chục năm về trước, đến nay chẳng còn mấy người sử dụng. Tuy nhiên thì nó vẫn hữu dụng ở thời điểm này.
- Anh Bình lái được nó chứ? - Chính hỏi Bình đang ở xe phía sau trông coi ba tên tù binh.