Tuấn giải thích cho Chính hiểu về vấn đề này nhưng rồi Chính cũng đáp lại về vấn đề trên theo những gì mà Doya chỉ dẫn.
- Cậu xem, nếu như làm phân bón sẽ mất rất nhiều thời gian, chưa kể tới việc có thể dính vào hóa chất làm ảnh hưởng tới những loại rau quả sử dụng sống. Nên mình thấy điều này không ổn. Nếu sau này có thời gian thì sử dụng phân động vật vẫn hơn hoặc không có cách khác thì chúng ta lại sử dụng theo phương án của cậu.
- Thế thì theo ý cậu đi. - Tuấn cũng không bàn thêm về chuyện này. Cậu tin tưởng Chính không đưa ra quyết định sai lầm.
Sau khi đã có bản thiết kế, Tuấn bắt đầu huy động nhân lực chế tạo ra một chiếc xe kéo để vận chuyển gỗ. Gỗ xung quanh đây rất nhiều. Đặc biệt là khu căn cứ địch, nơi đó sẽ trở thành bãi khai thác gỗ chính để xây dựng nhà cửa và tường rào. Rồi cùng với Hằng quy hoạch chỗ trồng cây, khi đã xác định được vị trí, cô cùng Khoa chế tạo các tấm nhựa trở thành khay để đất. Đất được lấy từ mảnh chân đồi lên trên. Chỗ này dư sức để họ làm ra được hơn bảy trăm mét vuông ruộng ngô nếu theo phương pháp truyền thống.
Chính vừa từ dưới chân đồi đi lên trên, nhìn mảnh đất rộng lớn này, lại nghĩ tới tương lai chúng sẽ trở thành một đồi đá trọc cũng không khỏi thở dài. Cậu lại mở Doya lên trên, gọi cho Tuấn.
- Sao thế, Chính?
- Sắp tới cậu làm thêm một đoạn đường từ trên căn cứ xuống bên dưới này nhé. Sắp tới có lẽ con đường này sẽ không còn nữa. - Chính thở dài nói với Tuấn.
- Được, để mình thiết kế đường đi và nhờ Korotkov làm. - Nói xong, Chính tắt cửa sổ trò chuyện. Rồi trở về phòng của mình, chìm đắm trong nghiên cứu.
Tới gần trưa, nhóm vận chuyển đã từ bên ngoài về. Khi đi họ mang theo phần lương thực của một tuần cho nhóm Long mượn, còn mang về cho căn cứ thêm năm người nữa, hỗ trợ nhóm về mặt nhân lực. Trong số này có người từng thuộc giới thượng lưu, có người từng ở bên những kẻ bần hàn. Linh tiếp nhận bọn họ xong, giao cho năm người bọn họ từng công việc khác nhau.
Hỏi qua thông tin cơ bản và chuyên môn của bọn họ, Linh đưa cho Tuấn ba người, hai người còn lại thì theo Hằng đi trồng trọt.
Bổ sung thêm người vào, Tuấn làm việc năng suất hơn hẳn. Vốn ban đầu chế tạo chiếc xe này còn nghĩ là mất nhiều thời gian, nhưng chỉ mất hơn ba tiếng là xong. Khi ấy cả nhóm vừa cơm nước xong thì đều hoạt động năng nổ.
Nhóm của Tuấn đi lấy gỗ gồm ba người vừa mới gia nhập, ba người tù binh mới thu được, hai người đi cùng để tránh có chuyện không hay xảy ra nếu tù binh có phản loạn, trong đó có Nam và ba người lớn đi theo.
Nhóm của Hằng có Khoa, hai người mới gia nhập và hai bác gái tham gia trồng trọt.
Nhóm của Cường có chú Vĩnh và anh Bình nghiên cứu chiếc xe bọc thép.
Chính từ trong căn phòng, thấy mọi người đã bắt đầu vào quỹ đạo, cậu thấy mừng vì điều ấy. Sau đó cậu thu nhặt những con chip trên bàn đem tới phía Cường. Nhìn Cường đang tháo rỡ máy móc của chiếc xe cá nhân ra nghiên cứu, cậu cũng thấy buồn lòng. Cường chăm chăm tháo rỡ nên không để ý tới Chính đã đứng quan sát mình từ lâu. Khi cậu nghỉ tay thì Chính mới tiếp cận.
- Cường à. Làm phiền cậu chút này nhé. Cậu có thể chế tác giúp mình những con chip này thành một mặt dây chuyền được chứ? Hoặc vòng tay, đại loại có thể che được con chip và làm nó khó bị rơi ra bên ngoài.
Nhận lấy hơn chục con chip từ Chính, nhìn ngắm nó song cậu có phần khó khăn. Nếu làm cái này thì sẽ tiêu tốn khá nhiều thời gian để nghiên cứu xe bọc thép. Thấy ánh mắt ấy của Cường, Chính biết mình gây khó cho cậu ta. Rồi nghĩ ra một phương pháp mới.
- Hoặc cậu có thể làm nó thành một loại ghim cài trên áo. - Nhưng Chính cũng thấy nó không ổn lắm.
- Đây là gì thế? - Cường hỏi cậu.
- Nó là một thiết bị liên lạc nội bộ. Chỉ cần có sóng truyền tải thì nó có thể sử dụng được. Giống như các nhà mạng viễn thông ấy. - Chính nói cơ bản, Cường cũng đã hiểu ra, xong cậu cho Cường xem về công dụng của nó.
- Công dụng của thứ này có thể gọi, cập nhật thông tin cá nhân, đăng tải những bài viết hay chia sẻ cá nhân lên trên và mọi người đều có thể thấy được. Và nó có một trang diễn đàn nữa.
Trên trang diễn đàn ấy có rất nhiều thông tin. Từ kiến thức tới góp ý, hay cả những vấn đề khó khăn đều được ghi lên trên đó. Nhưng dữ liệu trong đó đã tương đối cũ. Chỉ dùng để tham khảo. Doya mới là thứ quan trọng. Cô tổng hợp những ý kiến trên diễn đàn sau đó tiến hành suy diễn chúng thành phương pháp tối ưu nhất theo từng tình huống.
- Diễn đàn trên này có cả những bài viết nước ngoài nhỉ. - Cường để ý tới thứ này. Nếu có thêm thứ này thì cậu có thể tiến hành cải tạo nhanh hơn rồi. Thế nên cậu lập tức vui mừng đồng ý ngay về việc chế tác theo ý của Chính.
- Chuyện chế tác này để mình, mình sẽ cố gắng hoàn thành sớm nó cho cậu. Ngoài cái đó ra thì cậu có cần yêu cầu gì khác với thứ này không?
Chính suy nghĩ một lúc lâu cũng thấy khá ổn rồi.
- Chắc chỉ còn là làm cách nào để mọi người không bỏ quên nó hoặc đánh rơi nó ở đâu đó, luôn mang theo bên mình để đảm bảo an toàn nếu có tình huống bất ngờ xảy ra để kịp thời cứu viện. Và thêm nữa là nó có chức năng chạm vào sẽ hiện lên trang liên lạc của nhóm nên cần thiết kế sao cho thuận tiện khi sử dụng. Vậy thôi.
Cường nghe xong, cảm thấy không có vấn đề gì với thứ này nên lập tức bắt tay vào làm. Chính chỉ cần chờ đợi nó hoàn thành sau đó giới thiệu cho mọi người biết về tác dụng của nó mới bắt đầu kích hoạt và thêm quyền hạn cho từng người.
Đang lúc Chính liên tục hoạt động trên hệ thống thì nhận được hai tín hiệu gửi tới. Một từ tần số lạ, một từ tần số quen.
Khi mở tần số quen lên trước, cậu lập tức xanh mặt vì có người t·ấn c·ông đội nhóm đi khai thác gỗ của Tuấn. Khi mở hình ảnh lên xem, Chính thấy một toán người đi xe mô tô tới, trên tay đều là v·ũ k·hí lạnh. Tốp này có năm người đi ba xe, một chiếc Harley, một chiếc xe dã chiến ba bánh với ba chỗ ngồi.
- Mấy tên kia, các ngươi làm gì ở địa bàn này thế?
- Trông các anh có vẻ không có tí thiện ý nào vậy? - Tuấn ra hiệu cho hai bác tạm cất khẩu súng đi và nói chuyện với họ trước để xem.
Trông bên mình ít người hơn, chúng mới hòa nhã phần nào.
- Chúng tôi chỉ đi loanh quanh đây thôi. Bọn tôi tới từ thị trấn cách nơi đây hơn bốn mươi cây số. Đã lâu không có gì bỏ vào bụng, nhìn thấy mọi người nên chạy tới xin một chút thức ăn ấy mà. - Người dẫn đoàn nói.
- Vậy hả. Chúng tôi cũng không có nhiều thức ăn và chỉ khai thác gỗ thôi. Nếu các anh có món đồ trao đổi thì có thể lấy ra, tôi cũng trao đổi cho các anh một ít thức ăn.
Bành Thập Tam và Bành Thập Cửu đứng bên cạnh nói với nhau một điều gì đó. Nhưng khi nhìn thấy hai bác để tay ngang hông, chúng lại không dám động đậy gì.
- Mấy cậu thôi dở trò đi. Cậu nghĩ suốt ngày đâm chém như thế là tốt hả? Hiện tại có nơi trú, có chỗ ăn chỗ nghỉ không thích sao? - Korotkov nói với hai người.
- Anh đừng can thiệp vào chuyện của chúng tôi. - Bành Thập Tam không thèm để ý lời nói của anh ta.
- Nếu vậy thì c·hết cũng đừng có trách tôi không nhắc nhở mấy người. - Korotkov không nói tiếp với mấy tên cứng đầu này nữa quay qua nhìn Tuấn đang nói chuyện với năm người kia.
Còn về tần số lạ kia là từ đài phát radio từ một nơi nào đó, Doya cần thêm thời gian để phân tích xem nó tới từ đâu.