Doya nhận lệnh dự đoán, thời gian suy diễn sẽ mất khoảng vài tiếng nên Chính ra ngoài xem xem tình hình hiện giờ của mọi người đang cảm thấy thế nào.
- Chính! Không ổn rồi. - Tiếng của Tuấn vừa mới vang vọng từ bên ngoài vào thì rất nhiều bạn học khác cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
Vừa mở cửa ra ngoài nhìn thì thấy dung nham đã tiến tới rất gần trên đồi. Nơi này giống như một hòn đảo bị cô lập ngoài biển vậy.
Toàn bộ lớp phòng vệ của ngôi nhà đẩy lên cao nhất, người bên ngoài muốn đột nhập vào trong chắc chắn sẽ nhận phải quả đắng.
- Không ngờ lại nhanh tới như thế. - Chính cảm thấy những tính toán trước giờ đều phải xem xét lại.
Điều này làm cậu ta bực dọc vì chệch khỏi quỹ đạo suy đoán.
- Mọi người đừng lo. Dù tình cảnh hiện tại như tận thế nhưng bọn mình đã lo liệu được trước vấn đề này.
Tuấn từng làm tốt vai trò cán bộ trong lớp nên lời nói vẫn khiến họ tin tưởng. Vả lại họ cũng như người thân đang ở đây hết rồi nên không có gì phải nghĩ nhiều.
- Chuẩn bị? Các cháu đã chuẩn bị những gì? Đủ để chúng ta sống sót hay không?
- Nhưng có cách nào đảm bảo rằng liệu nó sẽ ngừng dâng lên và không nhấn chìm ta xuống dòng dung nham đó?
Các vị phụ huynh bắt đầu nhốn nháo.
- Các bác bình tĩnh vào trong nhà xem ạ.
Tuấn không vội đôi co với họ. Đưa cho họ xem những gì tận thay cậu chuẩn bị là bằng chứng thuyết phục nhất.
Trong phòng ăn có chiếc tủ lạnh cỡ đại, to như tủ quần áo hai cánh. Mở nó ra có thể thấy được bên trong chất đầy đồ ăn. Từ rau củ tới thịt đều có.
- Nhưng cậu chưa nghĩ tới việc làm sao để tiếp tục sản xuất ra chúng sao? Ở đây nhiều người như vậy, nếu hết rồi thì chúng ta c·hết đói trong này à? - Linh chỉ về phía đống ấy rồi nhìn nhân khẩu hơn hai mươi người.
- Tất nhiên là có. - Chính đứng ra khẳng định với mọi người. Sau đó cậu dậm chân xuống dưới đất nói.
- Chính là ở bên dưới này, một mảnh đất mà không ai có thể nói được gì chúng ta nếu chúng ta sử dụng khi không có chủ sở hữu.
- Vậy còn dung nham thì sao? Cháu có chắc chắn nó sẽ dừng lại? - Bố của Vân hỏi.
- Chú yên tâm nhé. Nó chắc chắn sẽ không dâng lên được nữa đâu. - Chính nói với phụ huynh của Vân.
Rồi cậu lấy chiếc điều khiển, bấm nút trên đó thì kết quả mà Doya tính được đã hiện ra trước mắt tất cả. Về mức độ tin cậy của trí tuệ máy tính đã có quá khứ làm nền, họ yên tâm hơn.
Kết quả của tính toán hai ngày tới được lấy dữ liệu từ hơn hai ngàn phòng nghiên cứu địa chất còn hoạt động trên thế giới cũng như những “nhà địa chất” đang làm nhiệm vụ ở những nơi núi lửa hoạt động.
Công nghệ hiện tại đủ sức để tiếp cận tới núi lửa, nhưng không thể ở lại đó quá lâu vì nó sẽ chìm vào trong dung nham, và chỉ một vài phút trôi qua nó sẽ bị thiêu cháy chẳng còn lại gì.
Những nhà địa chất đó sớm được thay thế bằng những máy dò địa chấn chất lượng cao, bất kể là về tính năng hay nguyên liệu tạo thành.
Mà Doya có thể xâm nhập và lấy dữ liệu tại phòng nghiên cứu cũng không thể bỏ qua nhiều năm Chính đào sâu vào từng góc ngách tường lửa của họ.
- Ồ, vậy là nó sẽ kết thúc ngay sáng sớm mai rồi.
- Dung nham sẽ hạ nhiệt sau hơn một tháng nữa rồi đóng lại thành đá dung nham?
- Tận một tháng sao??
Tuấn bất ngờ nhìn Chính hỏi.
- Đừng vậy chứ, Doya đã làm rất tốt công việc này rồi. Chưa kể nữa là nhiệt độ ngày tới sẽ giảm mạnh lắm. mọi người nhớ ở trong nhà đóng kín cửa. Vì tro bụi sẽ làm ảnh hưởng tới hô hấp. Nhiệt độ thấp đột ngột cũng là tiền đề khiến chúng ta không kịp thích ứng.
Chính cảnh báo xong lại đưa tay về phía hậu quả mà n·úi l·ửa p·hun t·rào mang lại.
Chưa kể tới đợt núi lửa này đồng loạt phun trào, không biết sẽ có hậu quả khó lường như thế nào.
- Các bác đi đường xa tới cũng mệt rồi. Chúng cháu đang tổ chức tiệc nướng ngoài trời. Mình ăn xong rồi nghỉ ngơi nhé.
- Ờ, được đấy. - Tất nhiên là không ai chê được một bữa tiệc. Nhưng thưởng thức trong sự lo âu và phải đặt niềm tin vào một con trí tuệ nhân tạo thì bữa tiệc kết thúc sau hai chục phút.
Chính ở trong căn phòng tầng hai đang lưu trữ Doya, không ngừng quan sát, chắt lọc thông tin và đọc xem tin tức.
Tin tức trên thế giới cũng không được khả quan lắm. Vì dung nham dâng lên như nước biển vậy. Thậm chí còn nguy hiểm hơn nước biển. Toàn bộ dấu hiệu của sự sống dưới lòng đại dương đều đã biến mất, tín hiệu thì không có, chỉ có thể thông qua tần số radio mà truyền tin đi các nơi.
Những đường cáp hay dây điện dưới lòng đường thành phố chẳng mấy chốc sẽ trở nên vô dụng.
Căn biệt thự hiện giờ ở đang nằm ở trên đỉnh đồi, cao hơn một ngàn năm trăm mét so với mực nước biển. Nếu so dung nham hiện giờ với nước biển thì đỉnh núi cách mặt dung nham là hai trăm mét theo phương thẳng đứng. Còn đường đi từ trên xuống cũng hơn sáu cây số.
- Doya, tôi muốn tìm kiếm những nơi còn người có thể sống sót trong tình hình hiện tại.
Chính đưa ra yêu cầu với cô, chỉ vài giây sau, kết quả trả về khiến cậu ngạc nhiên.
Những nơi cao như tòa biệt thự cậu tọa lạc là nơi lý tưởng, những hang động có thể giữ nhiệt độ. Và một số khu vực khác còn tín hiệu phát ra từ đài radio mà Doya đã bắt được.
Thậm chí Doya còn chỉ ra tần số cũng như tọa độ cụ thể những nơi đó và hiển thị chúng trên bản đồ thế giới.
Đêm nay trời lạnh hơn bình thường bởi tro bụi từ trận n·úi l·ửa p·hun t·rào toàn thế giới khiến khí quyển bị che lấp, không nhận được nhiệt lượng từ mặt trời. Theo lời dặn của Chính, đêm nay họ đóng kín cửa, toàn bộ không chút khe hở nào.
Lũ trẻ thì ở lại trên lầu, còn người lớn thì chia ra các bác trai ở tầng ba và các bác gái ở tầng một. Toàn bộ ngôi nhà được sưởi ấm bởi hệ thống Doya tạo ra làm ổn định nhiệt.
Tuấn tỉnh dậy giữa đêm, không thấy Khoa cùng Chính đâu cả. Cậu bèn xuống dưới tầng hai. Theo lẽ thường, Chính hẳn là trong phòng làm việc của mình.
Quả đúng vậy, Chính vẫn đang nghiên cứu và lập kế hoạch cho những ngày tới.
- Giờ mà cậu vẫn chưa ngủ sao? - Tuấn hỏi với vẻ lo lắng cho sức khỏe của cậu.
- À chút này không đáng là bao cả. Mình muốn làm việc thêm. Cậu ngủ trước đi. - Chính không nhìn Tuấn, chỉ nói qua khe cửa để hở cho thoáng khí.
Dưới ánh sáng u ám của bầu trời, dòng dung nham nóng chảy từ miệng núi lửa, lan tỏa như muốn nuốt chứng ngọn đồi, lấp lánh trong bóng tối. Trước mắt cậu là một nhóm người tị nạn chạy từ dưới đồng bằng lên. Họ muốn xin ở nhờ.
Nơi ở của nhóm người đã trở nên chật chội, không còn đủ chỗ cho tất cả. Chính, đứng chắn trước cửa vào, ánh mắt kiên quyết.
- Không! Mình không thể để họ vào đây. - Chính nói, giọng đầy căng thẳng. - Cậu có biết tớ đã phát triển nơi này thế nào không? Nếu cho họ vào, chúng ta sẽ phải chia sẻ cho bọn họ. Còn tớ thì không muốn!
Trong nhóm người, có Linh đang cố gắng thuyết phục khi thấy tình cảnh tội nghiệp của họ. - Chính, họ cũng là con người. Họ cần chỗ trú ẩn. Chúng ta không thể để họ c·hết trong biển lửa này!
- Nhưng nếu cho họ vào, chúng ta sẽ bị quá tải lương thực. - Chính phản bác, cảm giác lo lắng dâng trào. - Chúng ta không có đủ thực phẩm và nước uống. Họ sẽ làm cho tất cả chúng ta gặp nguy hiểm hơn, thậm chí là bố mẹ cậu và bố mẹ người khác cũng thế.
Linh nhìn vào mắt Chính, thấy sự bất an và quyết tâm.
- Chúng ta có thể chia sẻ. Chúng ta có thể sống sót cùng nhau. Đừng để sự sợ hãi khiến chúng ta trở thành kẻ thù của nhau. - Người ngoài cửa sắt nói vào, khuyên nhủ cậu nghĩ cho người khác nữa.
Căng thẳng trong không khí nâng lên, những người trong nhóm đứng nhìn nhau, cảm nhận được sự chia rẽ. Một số người gật đầu đồng tình với Chính, trong khi những người khác ủng hộ Linh. Dòng dung nham tiếp tục chảy gần đó, như một lời nhắc nhở về sự khẩn cấp của tình huống.
- Được rồi. Chính hạ giọng. - Nhưng chỉ cho một số người vào. Chúng ta phải giữ an toàn cho chính mình trước.
Nhưng ngay khi Chính vừa nói ra, sự xung đột trong lòng nhóm lại bùng nổ. Ai sẽ được vào, ai sẽ bị bỏ lại? Cảm giác lo lắng và bất an bao trùm, khi mọi người đối mặt với một quyết định sinh tử trong thời khắc khủng hoảng.