Nam từ bên dưới nhà lên trên phòng, đích là để hỏi thăm anh Hải sau khi hồi phục sức khỏe có ổn không. Sau cũng là trò chuyện với anh về mục tiêu sắp tới. Cậu lại vô tình nhìn thấy được cảnh anh đang chống đẩy liên tục hơn một trăm cái thông qua khe cửa để hở. Nhưng anh vẫn chưa có ý định dừng lại ngay lúc vừa mới chống đẩy hơn trăm cái. Anh chỉ ngồi thở đều một hơi, lấy lại sức xong rồi lại tiếp tục bám lấy thành giường làm xà đu lên.
Anh thì vẫn miệt mài chăm chú tập luyện, chẳng để ý bên ngoài đang có người trợn mắt đầy bất ngờ khi thấy một người vừa mới ra viện đang tập luyện một cách điên cuồng không ngừng nghỉ.
Còn hai ngày trước khi nhóm của chú Vĩnh trở lại, cả nhóm đang bị nhăm nhe bởi những kẻ lạ mặt với ý đồ xấu. Chúng tiếp cận một cách từ từ, chậm rãi. Khi tới gần bức tường cao vững chãi. Lúc ấy đã vào buổi đêm, nhóm cô Ngọc vừa mới rời đi không lâu. Phía trước nhà, dưới chân đồi là phần khung gỗ đang dựng sẵn và đống gỗ vừa mới khai thác trong vài ngày gần đây chờ đợi gia công làm thành ván.
Bọn chúng có hơn mười tám người, dẫn đầu bởi một kẻ đội cái mũ vấn khăn dày và cao, mang chiếc khăn bịt mặt dạng mỏng, quần áo liền thân dài thượt màu trắng. Trông rất kỳ lạ, chúng tiến lại gần, nhìn trên tường rào được bao quanh bởi dây thép gai. Chúng ngó nhìn sau đó làm kiệu cho nhau lên trên cao, cách bọn họ làm tường cho nhau, Chính thấy rất giống với q·uân đ·ội. Hoặc chúng chỉ xem qua cách leo tường rồi học theo.
Sau đó chúng lấy ra một cái ống nhòm nhìn khắp nơi từ trên xuống đưới trong ngoài căn nhà đều đã tối om không một ánh đèn. Tuy tối nhưng chúng vẫn thấy được sân trước để rất nhiều xe, và đang phủ đầy tuyết. Cửa ga ra mở toang.
Bên dưới truyền lên trên một cái kìm cắt, hắn lấy nó cắt đứt dây thép, mới được một dây. Chính thấy thế, vì không muốn mất thời gian với những người này nữa, cậu bật hệ thống điện phòng hộ của tường rào. Khi chiếc kìm vừa chạm vào dây thì đã ngay lập tức, tia lửa xanh lóe lên, tiếng chập điện vang dội khiến hắn giật mình ngã nhoài xuống mặt đất. Chúng vội vàng, hoảng hốt bỏ chạy.
Chính ngồi trong nhà nhìn thấy nhóm người ấy rời xa, cậu mỉm cười. Sau đó lại nhìn về phía xa xa dưới chân đồi. Nơi tụ tập đống vật liệu ấy mà lo lắng cho chúng có bị những kẻ xấu trộm mất. Không để ý tới, nếu có thứ gì động đậy quanh đó thì cậu chắc chắn sẽ biết được thông qua camera giá·m s·át. Mở lên những chức năng đang có trên Doya, cậu đang suy nghĩ về việc thêm chức năng ở trên ấy.
Ngoài việc tự học hỏi thông qua hệ thống máy tính khác và các thông tin được thu thập và tự kiểm chứng bằng hệ thống mô phỏng đáng tự hào của cậu. Đưa ra lời khuyên về thông tin hiện tại. Hệ thống phòng ngự của tòa nhà. Sau có thể cải tiến tới mức toàn thành phố. Trong hệ thống mô phỏng, khi cậu mở nó ra, bức tường ngay bên cạnh phòng cũng để lộ ra một khoảng trống cho cậu tiến vào.
Bên trong mô phỏng ấy cậu có thể sử dụng Doya để tiến vào hàng loạt những thiết bị điện tử khác. Từ xe bên dưới nhà, thậm chí là hệ thống ở nơi khác nữa. Nhưng cậu vẫn cảm thấy nó nên nâng cao mặt bảo mật hơn. Chẳng may có người khác t·ấn c·ông vào thì sẽ truy ngược lại vị trí và thông tin của người ấy. Phản công ngược lại vào hệ thống của hắn. Đánh cắp dữ liệu từ bên hắn. Đó là ba chức năng cơ bản của hệ thống bảo mật của Doya. Còn về chức năng ẩn thông tin dữ liệu của Doya thì cậu chẳng lo lắng mấy vì chúng không thể vượt qua được tường lửa thì chẳng thể nào lấy được dữ liệu bên trong.
Xong việc, bụng cậu đói meo, đầu đau như búa bổ. Đây là một tác dụng phụ khi sử dụng phòng mô phỏng ấy. Đủ loại khả năng có thể diễn ra cậu đều đưa ra cho hệ thống làm việc và phán đoán tới khi có thể phòng vệ và tự động cải tiến khả năng của mình. Khi cậu bước ra thì đã gần tới sáng, lọ mọ xuống bên dưới nhà, cậu nấu tạm một gói mỳ tôm một chút rau sống rồi ngồi ăn ngon lành.
Một gói này không cách nào thỏa mãn được cậu, nhưng lương thực trong nhà không còn nhiều. Hiện giờ phải cố gắng đợi ngô và lương thực thêm về nữa.
Sáng ấy, Chính nhận được tin nhóm của chú Vĩnh đang trên đường về thì rất vui mừng. Trên đường đi an toàn cậu có thể sắp xếp thêm người qua đó tìm hiểu và nói chuyện với họ.
- Bên anh Long thế nào rồi? - Chính tới gặp Linh hỏi chuyện bên phía Long.
- Khu Mười Ba ấy à, trông họ phát triển khá nhanh. Chuyến đi gần nhất của họ cũng về rồi. Họ đang thấy việc di chuyển kéo dài nhiều ngày không tốt nên muốn đưa ra đề nghị trao đổi với chúng ta. - Cô nói.
- Họ đề nghị thế nào?
- Họ muốn mua một chiếc xe. Nếu được thì là hai chiếc, và muốn người của họ về để thay thế nhóm khác đi thám hiểm tiếp.
- Cũng được, có thể đưa cho họ và trả những người ấy về. Hiện giờ chúng ta cũng khai thác đủ rồi. Lương thực cũng không còn nhiều. Nếu họ có thể đưa ra cái giá khiến mình hài lòng.
Linh liên lạc lại với nhóm của Long, sau khi đồng ý với đề nghị này, Long suy nghĩ rất lâu rồi đưa tin lại cho cô về giá cho hai chiếc xe. Lương thực có rau, củ, quả ba giỏ lớn. Thịt có hai con sói cùng với một con gấu. Cô nhìn Chính đang suy nghĩ về đề nghị này, cậu đồng ý nhưng chỉ đổi được một chiếc.
- Cái này cũng chỉ đổi được một chiếc thôi.
Chính vô cùng bất ngờ khi anh đã có thể săn được sói và gấu. Thậm chí là lương thực của họ tìm được khiến cậu phải nổi lòng tham. Nhưng cậu cũng phải kiềm chế nó lại suy nghĩ kỹ càng về thứ này.
Đồng ý với quyết định, cậu nhờ Cường chọn ra một chiếc xe để giao dịch với Khu Mười Ba mới được Long đặt tên ấy. Xe của mọi người giờ cũng ít sử dụng, nên nếu có thể giúp cho tương lai tốt hơn thì họ cũng đồng ý. Chuyện này cậu cũng đã nói với họ trước, họ đều chấp nhận với quyết định để xe cho mọi người sử dụng chung.
- Tớ nghĩ chiếc này ổn. - Cường vỗ vào chiếc xe của mình.
- Nhưng mình thấy cậu đang cải tạo chiếc xe bọc thép ấy dựa vào chiếc xe của cậu ấy mà. - Chính hỏi rồi nhìn chiếc xe bọc thép đang bị tháo rỡ chỉ còn lại khung xe cơ bản.
- Cái này mình xong rồi, chắc sẽ còn nửa tháng nữa sẽ lắp đặt lại. May mắn là động cơ điện và động cơ của chiếc bọc thép này không khác biệt quá nhiều. Chiều nay mình lắp động cơ diesel của chiếc bọc thép sang là có thể trao đổi được luôn.
- Chắc là vậy đi. - Chính gật đầu. Quyết định vậy, lại gửi tin nhắn cho Linh về chiếc xe này và đưa thêm cho họ hơn hai lít dầu diesel, ngoài ra thì nếu sau này họ có muốn đổi thì sẽ được giảm giá nếu mang chiếc xe này trở lại.
Một lời đề nghị hời như thế, chắc chắn sẽ không làm mất lòng bên Khu Mười Ba ấy.
- Long đồng ý với ý kiến này. Khi nào giao được? - Linh gửi tin nhắn hỏi cậu.
- Cái này chắc phải đợi Cường lắp đặt lại chiếc xe rồi mới giao tới được. - Chính đáp lại.
- Cậu tiếp tục nhé, mà chiếc này cậu lắp giúp mình thứ này vào nhé. - Chính đưa cho Cường một thiết bị hình tròn, trông rất giống với chiếc loa.
- Đây là thiết bị theo dõi à? - Cường hỏi.
- Đúng rồi, mình muốn đảm bảo an toàn cho chiếc xe của cậu.
- Nó giờ đâu phải của mình nữa. Nó là của căn cứ rồi. Sau khi rời khỏi đây thì lại của Khu Mười Ba. - Cường cười nói sau đó âu yếm chiếc xe nhẹ nhàng.