Tro Tàn

Chương 47: Chạy Đua Với Thời Gian



Chương 47: Chạy Đua Với Thời Gian

Chỉ có một người ở bên ngoài, lộ ra trước mắt đám d·u c·ôn chạy mô tô. Nhưng khi nghe tiếng súng, anh ta nhanh chân trốn vào trong thùng xe van, hơi ngó đầu ra, thấy một loạt xe máy chạy xuống, mục tiêu là nhóm của mình anh sợ hãi.

- Bên ngoài có súng nổ, chuyện gì thế? - Những người bên trong lo lắng hỏi.

- Có một nhóm người chạy xe đang hướng về phía chúng ta. Tôi không rõ mục đích của chúng, nhưng mọi người phải bình tĩnh và không được lên tiếng vì chúng mới chỉ nhìn thấy tôi mà thôi.

Khi vừa chạy về gần tới nơi, cô Ngọc núp qua một bên ngay khi nghe được tiếng súng, cả những người dân tị nạn cũng sợ hãi khi nghe thấy nó. Họ nghĩ rằng có một cuộc chiến đấu đã diễn ra, họ co trong một góc dù có luồng hơi ấm từ bên ngoài thổi vào, họ chẳng dám ló mặt ra ngoài vì sợ ăn phải đạn lạc.

Cô Ngọc rút ra khẩu súng, thông qua tấm bạt phủ thành nóc trú ẩn, thấy được nhóm người lạ mặt đi xe đang điên cuồng xuống dốc. Từng tay lái điêu luyện lao xuống như đá lăn, cực kỳ nhanh và chúng có vẻ đang hướng tới t·hi t·hể hai con sói. Và chúng có vẻ không biết có người đang rình mò chúng ở một bên khác.

Tiếng bô xe nổ đùng đùng, tiếng động cơ giòn giã ngày càng lớn khiến họ thừa biết chúng đã tới gần. Chúng vừa dừng xe xuống, chiếc cốp xe ô tô của chúng vừa mở ra thì cũng là lúc Korotkov trở lại. Anh núp sau chiếc xe van nhìn Ngọc đang lăm lăm khẩu súng trên tay, anh gửi tin nhắn qua cho cô.

- Tôi có giấu quả bom khói với hai băng đạng bên dưới ấy.

- Tôi nghĩ mình nên quan sát thêm về chúng, nếu chúng tới vì mục đích khác, ta có thể để chúng lấy rồi mình sẽ được an toàn rời khỏi đây. - Cô Ngọc với chủ trương hòa bình nhắn lại.

- Không được, nếu chúng lấy đi nguồn lương thực của chúng ta thì chúng ta sẽ không trụ nổi tới khi cứu viện tới. Mặc dù có thể chỉ mất khoảng vài tiếng nhưng thời tiết này, nó sẽ là nhiều hơn thế. - Korotkov không đồng ý với cô.

- Để tôi quan sát thêm xem. Tôi là đội trưởng, anh phải nghe tôi. Dù có thể sẽ khiến chúng ta mất đi một số lương thực nhưng nếu thương lượng được với bọn họ. Chúng ta sẽ không thiệt hại về người. - Cô vừa phải suy tính cho mọi người không b·ị t·hương, và cũng phải đảm bảo thức ăn.

- Nhưng bọn chúng đã nổ súng như thế rồi, liệu còn nói chuyện hòa giải được không? - Anh hỏi lại cô như đang chất vấn.

Nhưng rồi anh cũng không để tâm tới nữa, thông qua ông nhòm anh quan sát được nhóm bọn chúng có súng ống ở trong chiếc xe ô tô ấy. Nếu thắng trận này, căn cứ sẽ được bổ sung thêm rất nhiều vũ lực.



- Chính! Bao giờ thì cậu tới! Chúng tôi đang bị bao vây! Chúng có rất nhiều súng ống và đạn dược.

Chính đang trên đường đến, nhận được tin từ Korotkov, cậu không nghĩ tới nguy hiểm mà nhóm đối mặt mà nhìn vào việc chúng có súng ống, đạn dược. Cậu đã tính tới chuyện thắng trận, nhất là khi sở hữu được đám v·ũ k·hí ấy.

- Anh giữ chân chúng, tôi sẽ tới nhanh nhất có thể. Nhớ đảm bảo an toàn. - Chính nhắn lại rồi nói với chú Hải đang lái xe.

- Chú lái nhanh hơn giúp cháu, nhóm của họ đang gặp nguy hiểm.

- Được, yên tâm giao cho chú. - Chú vào số tăng ga, tốc độ từ sáu mươi nhảy vọt lên tám mươi rồi tiếp cận một trăm cây số trên giờ.

Khoảng ba mươi phút nữa sẽ tới nơi, hi vọng họ có thể chống đỡ được từng ấy.

Đối với một trận đấu súng, ba mươi phút là đủ để kết thúc một trận đánh.

- Mình cần giữ chân họ lại. - Korotkov nói với Ngọc.

Dù cô không hề muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng cô cũng phải đồng ý nếu kéo dài được thì chúng ta sẽ có thêm nhiều cơ hội hành động hơn và đưa ra quyết định đúng đắn hơn.

- Này! Tôi thấy anh rồi đó, chạy ra ngoài đây tôi nói chuyện một chút. - Một người trong số đó tựa vào chiếc xe đang mở sẵn cốp rồi nói.

Người trông lửa biết bọn họ gọi mình nên có sợ thì anh cũng phải ra mặt. Anh cầu nguyện hai người họ sẽ bảo hộ mình an toàn.

- Anh muốn gì? Tôi… tôi…



- Hahahahaa!! Trông hắn kìa! Sợ tới run rẩy đôi chân. - Nhìn anh ta lắp bắp trả lời, bọn họ cười lớn đầy sảng khoái. Chỉ về phía anh ta và chế nhạo anh.

Dù rất nhục nhã khi bị sỉ vả như thế nhưng anh vẫn không thể nổi giận được vì nếu mình làm ra tình huống chẳng có não suy nghĩ thì người b·ị t·hương nặng chính là anh. Người tổn thương nặng nề nhất cũng là anh.

- Tôi nói mà, kế hoạch này tốt đấy chứ. Tiêu hao một viên đạn nhưng có được thêm lương thực. Kiểu gì cũng được thưởng! - Người nổ súng trong đó nói.

- Tao thấy cũng có cần nổ súng đâu. Chỉ cần nhìn thấy nhiều người như thế này thì nó cũng run sợ rồi.

- Mày nói gì thế?! Rõ ràng là tao nổ súng mới khiến nó như vậy.

Bọn chúng đã cãi nhau, cũng là lúc phản công tốt. Khi thấy chúng tiến vào trạng thái hạ thấp phòng bị lại tiếp cận xác của hai con sói, Korotkov ra tín hiệu cho cô ném lựu đạn khói cay về phía chúng.

Khi chúng đang hoảng loạn, cô thò đầu qua tấm vải, bảo mọi người chạy ra phía sau chiếc xe ẩn nấp thật nhanh.

- Mau, trốn ra phía sau xe, nhớ giữ yên lặng.

Thấy có cơ hội bỏ chạy, bọn họ nhanh chân chạy ra.

- Mả nhà nó! Chúng nó có lựu đạn cay! Tao không thấy gì cả!

- Chạy ra ngoài đê!!

- Đừng có tóm áo tao!!



Chúng hoảng loạn chạy ra ngoài. Korotkov đặt chiếc máy bay không người lái lên trên nóc, lại đắp ít tuyết lên trên để ngụy trang cho nó. Mở tầm nhiệt, thông qua màn hình trên đấy khẩu súng lục chĩa vào trong đó, khi thấy gió động ở đâu, anh lập tức bắn thẳng về phía đó.

Đoàng!! Đoàng!!!

Tiếng đạn được bắn ra. Bọn chúng nghĩ có tên nào trong nhóm nổ súng, chúng lớn tiếng cãi nhau.

- Thằng ngu nào nổ súng thế!!

- Cứu tôi, tôi bị trúng đạn rồi!! - Khoảng vài giây sau đó có người lên tiếng, giọng anh ta vang dội, đầy sợ hãi.

- Tự cứu chính mình đi, bọn tao còn chưa lấy lại được tầm nhìn đây!

Thế nhưng chẳng mấy chốc có vài tên sau khi nhìn rõ được. Bọn chúng núp phía sau làn khói, đặc biệt là ở sau chiếc xe của mình rồi nằm sấp xuống, đợi khói tan đi.

Khoảng vài phút, khói tan đi, lộ ra những chiếc xe, bọn chúng phủ tuyết lên mình để che đi cơ thể. Nhưng chúng đâu ngờ được rằng máy bay không người lái có khả năng tầm nhiệt đang quan sát chúng. Có trốn cũng vô ích.

Đoàng!!

Chiếc máy bay b·ị b·ắn vỡ tung thành nhiều mảnh bay ngược ra sau nơi của Korotkov ẩn nấp. Anh bất ngờ, không biết kẻ nào đã phát hiện ra nó khi anh đã giấu kỹ như thế rồi.

Không để tâm quá nhiều tới chuyện này, dù sao thì chiếm được cái v·ũ k·hí ấy là điều quan trọng hơn, máy bay hỏng có thể sửa lại, nhưng v·ũ k·hí mất rồi thì khó kiếm về.

Căng thẳng kéo dài trên chiến trường, không ai động đậy hay làm ra hành động nào cả. Đối phương đều không biết nhiều về nhau nên không dám lỗ mãng.

Cô Ngọc vén nhẹ tấm màn lên trên vừa ngó qua thì ngay lập tức phải núp đi. Cô thấy một tên trong đó mang theo cái ống nhòm không ngừng quan sát. Korotkov lẻn ra phía sau, bên cạnh ấy có một mảnh đất nhỏ nhô lên, anh bò lên trên ấy nhìn xuống dưới. Nếu đã quyết định phải giữ chân chúng, anh bắn vào lốp xe khiến chúng không thể rời khỏi đây.

- Chúng nó bẳn nổ lốp xe rồi. - Một tên núp gần chiếc ô tô nói lại khi thấy tầm nhìn dưới gầm xe nhỏ lại.

- Chia ra! Tản sang hai bên cánh. - Tên đầu lĩnh ra lệnh.