Cô Thanh hỏi anh ta về chiếc xe ấy. Anh nhìn lại phía nhóm mình, thấy họ có vẻ không mấy quan tâm tới những thứ này nhưng anh cũng hiểu việc mình phải quyết định thay cho nhóm của mình.
- Tôi nghĩ là tôi sẽ lấy nhiều hơn. Dù sao thì mọi người cũng không giúp sức nhiều trong trận này. - Anh ta nói.
- Sao lại không giúp sức? Tôi đã làm chúng giảm bớt quân số rất nhiều! - Korotkov giận dữ dậm chân lại gần.
- Tôi cũng không chứng kiến được việc ấy, nên không biết anh nói thật hay nói dối. - Anh ta nói với họ.
- Thế thì thế này đi. Dù sao thì mình cũng là người tới sau và cảm ơn họ đã cứu giúp mình. - Chính nói, cố gắng hòa giải. - Mình lấy hai phần, anh lấy tám phần, coi như kết giao, sau này có giao thương cũng dễ nói chuyện hơn. Được chứ?
Tránh làm căng thẳng quan hệ song phương, Chính nhường cho họ lấy đồ.
- Thế cũng được. - Anh ta gật đầu đồng ý với ý kiến này.
- Xe thì chúng tôi cũng không cần, để lại cho các anh. Thịt này chúng tôi săn được bị bọn họ c·ướp mất, chúng tôi lấy lại. Và lô v·ũ k·hí ở đây tổng cộng có năm khẩu AK-47, hai khẩu M416, hai khẩu lục này cũng của chúng tôi nên chúng tôi lấy lại, với một khẩu AK-47. - Chính đề nghị chia đồ với anh ngay khi thấy được lô v·ũ k·hí đem ra từ trong xe.
- Cái này à, cũng được, nhưng xe máy thì tôi không cần nhiều đến thế, để lại cho cậu hai chiếc. Đạn dược cho cậu hai băng. Vậy là xong. - Anh đưa cho anh hai băng đạn.
- Ít vậy sao?! Không thể nào được, số đạn trong hộp đó phải hơn sáu trăm, chỗ ấy có hơn bảy hộp mà anh chia cho chúng tôi có hai băng đạn thôi à?! - Korotkov tức giận vì anh ta chỉ đưa cho hai băng, tương ứng với sáu mươi viên trong khi anh ta có sáu hộp đạn, mỗi hộp ấy cũng phải được sáu trăm viên.
Chính cũng biết thông tin ấy, nhìn về phía anh ta, ánh mắt sắc bén như cần anh ta cho lời giải thích và phân chia lại.
- Vậy à, thế chúng ta mở ra xem số lượng đạn bên trong rồi phân chia. - Anh Hoàng nói với những người trong nhóm lấy ra hộp đạn, mở từng hộp.
Đúng với những gì Korotkov nghĩ. Một hộp trong đó chứa sáu trăm viên.
- Nhiều đạn như vậy, tôi lấy một hộp, còn lại để anh. - Chính nói, tay lấy một hộp đạn bảy li.
- Để cậu đó, tặng cho cậu thêm một hộp, coi như tôi kết giao với cậu. - Anh ta nói rồi đưa ra một hộp đạn lục còn dang dở nhưng số lượng rất nhiều, hơn hai trăm viên.
- Cảm ơn anh. - Chính nói với anh Hoàng. Đang lúc định mở miệng tạm biệt anh thì cậu nhớ đến việc quan trọng.
- À, có chuyện này em muốn trao đổi chút. Anh với nhóm hẳn là cũng có căn cứ riêng rồi ấy nhỉ.
- Đúng rồi. Anh cũng định nhờ chú xem xem để lắp đặt vài hệ thống phòng ngự cho căn cứ đây.
- Hệ thống phòng ngự ấy em tốn nhiều lắm, không phải có tiền là làm được đâu. - Chính nói rồi lắc đầu, chuyện này với cậu là bất khả thi, không cách nào thực hiện được với người khác. Hoặc cũng có thể do cậu ích kỷ, không muốn chia sẻ hệ thống phòng ngự của Doya cho người khác.
- Chuyện ấy thì em không làm được nhưng có cái này chắc là anh sẽ cần. - Cậu mở ra màn hình trang diễn đàn trên hệ thống, nhưng cậu không cho anh ta xem hết, chỉ có một phần trong đó và một phần tài liệu giải trí.
- Cậu định chia sẻ nó với bọn anh à? - Một người trong nhóm của anh hỏi, cậu ta vô cùng thích thú với chuyện này.
- Đúng rồi, nhưng cái này sợ là phải mất thời gian khá lâu nữa, bọn em đang thiếu đồ để làm. - Chính gãi đầu nói ra. Ý định của cậu là muốn nhóm của họ hỗ trợ một phần sức lực để giúp hệ thống này phủ khắp xung quanh.
- Cái này cậu lắp trước cho bọn tôi được không? Chúng tôi có thể đưa ra một cái giá khiến cậu hài lòng. - Anh Hoàng nói.
- Chuyện này em cũng muốn lắp không mất phí nhưng quan trọng là nguyên liệu cần có thì lại không đủ để chế tạo ra chiếc máy thu tín hiệu ấy. Nếu trong căn cứ của anh có thì em nghĩ là sẽ lắp được sớm thôi.
- Mà cái này có công dụng gì khác ngoài việc giải trí không? - Thành viên khác trong nhóm hỏi.
- Cái này thì tất nhiên là có, nó giống như hệ thống trước đó mà mình hay sử dụng để giao tiếp ấy, nhưng nó bảo mật cao hơn và có thể tùy chỉnh theo ý của mọi người, miễn là mọi người có khả năng lập trình. Các chức năng trong này thì em thấy anh nên tìm hiểu nhiều hơn thế.
- À, cái này thì anh hiểu này. Nếu chú nói có thể tùy chỉnh thì đây là mã nguồn mở hả? - Anh Hoàng nói.
- Không hẳn, nó chỉ cho tùy chỉnh giao diện thôi, còn dữ liệu bên trong đều được bảo mật lại hết. So với những chương trình khác thì nó hơn ở điểm ấy. Còn anh muốn thêm chức năng cho nó đều phải gửi lên hệ thống để hệ thống chạy thử nghiệm trước rồi mới duyệt được. - Chính vô cùng tự hào khi nói về hệ thống ấy.
- Được đấy nhỉ. Anh thấy cậu là người đầu tiên làm ra được màn chiếu hiện đại như thế này đấy. Chẳng khác gì trên phim luôn. - Anh khen cậu về tài năng, thực sự ở lúc này khó có ai có thể làm được điều ấy.
- Cũng không hẳn anh ạ, ngoài đó có nhiều người giỏi hơn em. Nhưng em cũng tự tin mình có thể đảm bảo những người trong cùng hệ thống vượt qua thời gian này an toàn để cùng phát triển và xây dựng lại cuộc sống mới tốt hơn.
- Thế lại càng tốt, giờ mọi người đều cần rất nhiều thông tin cũng như hướng dẫn từ những người có kinh nghiệm. Nếu thứ ấy được phủ rộng thì càng nhiều người tiếp cận thông tin càng nhiều người có cuộc sống tốt hơn. - Anh vui mừng vô cùng, chuyện trước đó xảy ra khi mới chạy nạn trú tạm gần khu vực của Chính như quên hết.
- Chỗ anh có một số nguyên liệu, nếu cậu cần thì có thể qua xem xem có cần gì thì mang về.
- Để em đưa mọi người về trước, anh định vị bản đồ bên trên ấy có thời gian em sẽ qua xem. - Chính mở bản đồ ra cho Hoàng đặt tọa độ căn cứ của họ ở trên ấy. Sau khi anh ta đã làm xong, Chính chào tạm biệt anh ta rồi cùng nhóm của cậu trở lại nơi nhóm người cần cứu trợ đang trú lại.
Trên đường đi, tuyết cũng đã rơi dày đặc hơn, cậu phải nhanh hơn nữa để xuất phát trở lại căn cứ. Nếu mắc kẹt lại bên ngoài rất khó để sống sót vì khi cậu đi không mang quá nhiều lương thực.
Hai chiếc xe máy, cùng với v·ũ k·hí đã là thu hoạch ngoài ý muốn đối với cậu. Vui vẻ trở lại, mọi người nhìn cậu cười liên tục trên đường, lòng cũng vui lây.
- Trông cậu vui nhỉ. - Chú Hà nói.
- Vâng, thu hoạch được một phần v·ũ k·hí ngoài ý muốn như thế này thì cháu cũng vui. Chưa kể tới việc thêm giao thương. Có thêm giao thương thì chúng ta càng dễ kết nối với người khác và đỡ nhàm chán hơn khi cứ quanh quẩn mãi trong nhà.
Chính nói xong, xe lăn bánh thêm vài phút nữa thì tới nơi trú ẩn. Cường vẫn đang chăm chú sửa chiếc xe, Chính cũng không làm phiền cậu nhưng khi cậu nghe thấy tiếng bô xe máy cũng biết có người tới. Cậu quay qua thấy nhóm trở về an toàn, mẹ cũng trở lại, cậu chạy tới ôm mẹ mừng là mẹ không sao rồi nói lại tình hình với Chính.
- Xe không sao cả, rò chút dầu động cơ, không có vấn đề gì, có thể trở lại được.
- Ừm, vậy thì tốt rồi. Chúng ta mau lên đường về nhà nhanh thôi, nếu không thì bão tuyết kéo tới và làm chúng ta phải hoãn lại thời gian khởi hành đó.