Tro Tàn

Chương 61: Do Thám Ban Đêm.



Chương 61: Do Thám Ban Đêm.

Bình nghe vậy, cảm ơn ông ta rồi đứng dậy cùng những người khác. Khi Cha kết thúc buổi lễ ở đây thì tất cả đều rời đi. Bình bước ra bên ngoài, bắt gặp người đàn ông dẫn mình tới. Anh tiến lại gần bắt tay anh ta.

- Cảm ơn anh đã dẫn tôi tới nơi này.

- Ấy, không có gì đâu, dù sao thì tôi cũng hiểu ra nhiều điều từ ông ấy mà. - Trường nói, cũng đáp lại anh với cái bắt tay thân thiết.

- Rất cảm ơn anh. - Bình thật sự cảm kích anh ta rồi rời trở về trong làng.

- Anh định trở lại chỗ ấy à? - Trường hỏi.

- Tôi cũng không có nơi nào để đi cả. Tốt hơn là tôi vẫn ở lại trong làng hơn là nơi trên núi này. Tôi không thích ở trên núi lắm. Tôi thấy sợ khi ở đây. - Bình nói khi trong lòng cảm thấy nơi này có điều gì đó không ổn.

- Vậy à, tôi cũng đang dư một chỗ, nếu không phiền thì anh có thể ở cùng. - Trường chỉ về phía một ngôi nhà tạm nằm ở trong góc. Nó được tạo thành từ những tấm bạt, nhựa và cành cây. Trông khá nhỏ và chỉ vừa cho một người ở.

- Thôi, tôi không muốn làm phiền anh. - Bình kiên quyết từ chối, Trường cũng không ép buộc anh ở lại nữa.



Thấy mình đã khuất ra khỏi tầm nhìn của những người trên ấy. Bình dùng tuyết trên đất và lá ụp lên mặt. Giống như đang rửa mặt vậy, cơn sảng khoái từ nhiệt độ thấp khiến anh tỉnh táo hơn. Lúc bước chân vào đấy, anh như bị thôi miên vậy, u mê và tâm trí như lạc lối. Anh phải tỉnh táo lại để tiếp tục làm nhiệm vụ.

Dù nơi này có thể giúp anh có được những thông tin anh cần nhưng anh cũng phải cẩn thận vì những người ấy khiến anh cảm thấy có phần e ngại với con chiên ngoan đạo. Nó giúp anh nhớ lại một phần ký ức nhưng nó cũng làm anh dần tin tưởng vào cái giáo phái ấy, không cẩn thận sẽ lạc lối trong đó.

Trở lại nơi anh bỏ lại một số túi đồ cùng với dụng cụ bên ấy, anh sử dụng chiếc máy ghi âm lại từ suốt nãy giờ, vừa lắng nghe băng ghi âm thời gian qua gã bán hàng rong ấy có tiếp xúc với ai và đồng thời quan sát xem liệu hắn có tiếp cận ai nữa không.

Tiêu tốn mất hàng giờ đồng hồ mà chẳng thu lấy được kết quả nào. Bình vô cùng thất vọng. Nhưng rồi anh cảm thấy mình không nên bỏ qua bất kỳ nơi nào khả nghi. Nhất là ở trên núi ấy. Trước khi lên trên, trở lại chỗ cũ ấy thì anh phải cài đặt một số thiết bị cần thiết và hữu dụng cho bản thân mình. Lấy từ trong ra một chiếc máy kỳ lạ cầm tay, một cái tua vít, anh loay hoay vặn vẹo một lúc thì dừng lại. Bình không chắc răng thứ này có bắt được tần số lạ hay không nhưng ít ra thì nó vẫn có thể phát hiện và gửi tín hiệu về thông qua âm thanh.

Chỉ cần có một tần số khác biệt được gửi đi, anh không ngại hiểm nguy để bắt lấy nó.

Lọ mọ trở lại trên núi thì trời đã tối, cả nhóm trên ấy dường như đang chuẩn bị bữa tối và nghỉ ngơi. Nhưng có vẻ như bọn họ không có nhiều lương thực cho lắm. Đứng bên ngoài, anh thấy chỉ có một số người như Cha hay người đàn ông tên Trường là có thức ăn. Số còn lại đều tìm đại cây cỏ hay uống nước qua ngày.

Một số người dường như cảm thấy lạnh hơn khi trời về đêm, tuyết rơi cũng dày hơn buổi sáng nên họ bất chấp tính mạng có thể gặp những sinh vật không biết vào ban đêm mà ra ngoài tìm kiếm cơ hội sống.

Từ gần cho tới xa, có người thì đang thu thập thêm củi để tăng lửa, có người thì mò xuống thị trấn. Và có vẻ như ý đồ của chúng là c·ướp trộm lấy một vài hộ dân. Nhưng anh không nghĩ là nó khả thi vì có lực lượng dân phòng canh giữ liên tục. Họ tuần tra khắp các đường và xung quanh từng ngôi nhà.



Tìm kiếm cơ hội tiếp cận lại gần nơi ấy. Bình vô tình phát hiện ra phía sau nơi anh cùng những người khác từng tụ tập để nói chuyện giải tỏa những áp lực từ quá khứ. Một khu vực được nới rộng thêm, giống như xây thêm một căn phòng bí mật ở phía sau vậy. Nó mập mờ tỏa sáng của lửa vàng từ phần củi đốt từ bên ngoài sân bãi. Ở trong đó chẳng có lấy một người, nhưng lửa thì vẫn cứ cháy.

Chẳng biết tại sao, nhưng khi ở xung quanh đó được vài phút, thấy nhiệt độ dần ấm lên thì anh cũng hiểu ra không ai tới dập tắt nó. Được vài chục phút, khi lửa dần yếu hơn, có một cô gái ôm theo một đống củi lại gần, cô đặt củi ở xung quanh mặc cho nó tự khô và tự bắt lửa. Rồi cô tiến tới gần một tấm vải được treo trên tường.

- Thưa Cha, Ngài có câu trả lời cho con chưa? - Cô gái hồi sáng vì chưa có câu trả lời cho mình nên tìm tới ông ta để xin lời tha thứ từ Đấng Tối Cao mà bọn họ tin thờ.

- Ta đang giao tiếp với Ngài, có lẽ con phải đợi một lát nữa đấy. - Ông ta nói từ bên trong ra.

Thông qua khe hở giữa bức tường làm từ cành cây, Bình thấy ông ta đang làm chuyện gì đó với cái bát. Ông ta cho những thứ như cánh hoa và lá vào chiếc bát ấy, nghiền chúng thật lâu sau đó trộn cùng với nước.

Khi khuấy đều chúng lên xong, ông ta đưa ra bên ngoài chiếc rèm.

- Nhắm mắt lại và uống nó đi. Khi tỉnh dậy, Ngài sẽ tha thứ cho lỗi lầm mà con gây ra.

Ông ta nói như thế, cô có phần e ngại vì sợ rằng thứ nước này sẽ đem tới phiền toái cho cô, nhưng cứ nghĩ tới cảnh cứ dằn vặt mỗi đêm, lòng như lửa thiêu thì không thể nào chịu được. Cô cầm lấy bát bằng hai tay rồi ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch.



Khi gần tới cuối, mắt cô lờ đờ đi, đầu óc quay cuồng, tâm trí chẳng còn tỉnh táo nên đánh rơi cái bát xuống đất, kêu cong cong rồi cô ngã xuống nền đất.

Bình thấy thế, biết chuyện chẳng lành sẽ xảy ra với cô nhưng anh không thể can thiệp được. Anh còn thứ khác phải làm nữa. Nên bỏ qua nơi đây, anh tới gần những căn lều khác. Bất kể là ở một hay nhiều người, anh cũng không bỏ qua. Chỉ cần thu thập được thông tin.

Trong đêm tối, anh len lỏi khắp khu rừng, chẳng may là đã phát quang khu vực xung quanh và chẳng có mấy chỗ để cho anh ẩn nấp nên anh không thể tiếp cận lại gần. Nhưng anh lại nghĩ rằng nếu có bí mật gì đó thì chúng sẽ phải cách xa nơi đông đúng và dựng lều ở nơi hẻo lánh.

- Chuyện đó thế nào rồi?

- Cũng xong hết rồi. Còn chút nữa, ngày mai làm là xong.

Bình nghe được tiếng của hai người nói chuyện với nhau. Anh tò mò dừng lại ngóng xem họ trao đổi những gì.

- Vậy mai cố gắng làm nốt cho xong, chúng ta cũng có cơ hội tới nơi tốt hơn.

- Mà kể ra thì cũng lạ, gã Trường ấy chẳng hiểu ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà nghe lời ông già ấy dăm dắp. May mà hắn không tiết lộ thông tin gì cho ông ta biết.

- Thôi kệ đi, không có hắn cũng tốt, mình về sau không phải dưới trướng nó. Tốt hơn là cứ phải nhìn mặt nó làm việc. Việc nó làm thì chẳng đến nơi đến chốn, toàn giao cho người khác làm. Ai mà không ghét nó.

Nghe được vậy, Bình lấy làm lạ. Nếu nói về gã Trường thì mình cũng chỉ quen biết một người tên như thế. Nhưng không biết liệu có phải là người mình biết hay không. Nhưng nếu là đúng thì đây sẽ là mục tiêu mà cậu moi thông tin từ hắn.

- Ngủ đi, ngày mai còn việc phải làm nữa.