Hải nghe ân nhân cứu sống mình đã thay mình đi giải quyết hết đống phiền phức ngày trước đó, cậu lại càng thêm cảm kích anh ta hơn. Từ một người xa lạ chẳng quen mà đồng ý truyền máu giúp mình, rồi giờ lại đi giải quyết kẻ thù thay mình. Cậu không có lời nào để nói ngoài hai từ cảm ơn khi gặp lại anh ta.
Chính nhìn hai anh em Nam, Hải một lúc. Bất ngờ nhớ ra rằng mình cũng đang cần người để tới trợ giúp anh Bình.
- À, có khả năng cần hai người tới bên chỗ anh Bình. Tuy anh không nói gì nhưng cũng cần hỗ trợ khi anh đã ở đó quá lâu. Có thể mắc kẹt gì đó mà em nhắn thì anh ấy lại không trả lời lại. - Chính nói với hai người.
Nghe được vậy, Nam và Hải vô cùng vui mừng, vẻ mặt rạng rỡ.
- Được chứ! Cậu cứ giao, anh làm tất. - Hải vui sướng như một đứa trẻ, lòng nhảy tâng tâng.
Chính không hiểu sao anh ấy lại có tâm trạng như thế này. Cậu nhìn sang Nam, Nam cũng không hiểu ý cậu nên Chính cũng bỏ qua, lát nữa hỏi sau.
- Vậy đi. Lần này tới thì Nam làm trưởng nhóm, cố gắng hạn chế xảy ra xung đột, và cần viện trợ thì cứ ấn vào nút khẩn cấp. Nó nằm ở ngay trước trang nhất khi cậu mở lên là sẽ thấy.
Chính mở lên màn hình khi khởi động chiếc nhẫn. Nó hiện ra một bảng thông tin cá nhân đã được ẩn đi và bên dưới cùng là một cái nút đỏ mang ý nghĩa khẩn cấp. Thấy Nam chuẩn bị ấn thử chức năng, Chính vội ngăn lại.
- Ấy! Đừng ấn! Nó kêu ầm ĩ hết cả nhà đấy. Cái này sẽ nằm ở trong trường hợp khẩn cấp và mình sẽ kết nối trực tiếp với tình hình ở hiện trường nếu nơi đó được kết nối xong. Và đó cũng là mục đích của lần này, phủ sóng.
Lấy ra bộ thiết bị đã được Cường cải tạo một phần nhỏ để tối ưu hơn trong việc đảm bảo thu phát sóng. Gồm một tấm pin năng lượng mặt trời dự trữ từ trước, một bộ pin trữ điện đã được tích hợp khả năng tự làm nóng bề mặt tấm hấp thu nhiệt. Nếu mức điện dự trữ dưới hai mươi phần trăm mà chưa có nguồn điện mới chạy vào, nó sẽ tự phát nhiệt để làm tan đi lớp tuyết đọng. Còn một số cản trở khác nữa như lá cành hay động vật làm tổ trên đó thì cũng được tính toán kỹ càng về khả năng vận hành nên chẳng cần quá lo ngại nó sẽ không hoạt động ổn định.
- À, ừm. - Nam gật đầu, không động tới nó nữa.
- Thế nhiệm vụ này có còn ai không? - Anh Hải hỏi.
- Còn Hằng với Nguyên nữa. Có thể là chú Hà cũng sẽ muốn đi cùng nếu chú ấy rảnh. - Chính đáp, rồi tiếp lời. - Để mình nhắn cho họ.
Sau khi gửi tin đi, chẳng mấy mà hai người họ đã có mặt. Chính giao lại nhiệm vụ cho họ xong, đưa họ xuống dưới xưởng của Cường lấy một chiếc xe đã được cải tiến để dọn tuyết rồi tới thị trấn.
Còn về bên căn cứ của Hoàng, cậu dự tính là sẽ tự mình tới, ngoài ra thì có thể cần thêm Cường, nhưng khi hỏi ý của cậu ta. Cậu ta từ chối thẳng thừng vì còn nhiều thứ phải làm với những chiếc xe này.
- Thế thôi vậy. - Chính lại suy nghĩ thêm về những người khác, liệu có còn ai thích hợp để tới căn cứ mới hay là không. - Linh! Và…
Cậu vẫn chưa nghĩ ra được là thêm người nào nữa để góp mặt trong chuyến đi tới nơi mới lần này.
Kính! Coong!
Tiếng chuông cửa vang lên trong nhà. Chính mở camera quan sát bên ngoài tường rào, thì thấy có người tới. Với một chiếc xe ô tô quen thuộc, là chiếc của Khu Mười Ba của Long.
Cậu mở cửa cho chiếc xe tiến vào, khi vào được trong Long từ trên xe bước xuống, nhìn quanh một vòng, thấy được cảnh tráng lệ trước mắt. Căn biệt thự sân vườn màu trắng tinh, cây cối um tùm khác xa với những gì ở Khu Mười Ba của anh. Anh vô cùng bất ngờ về cơ sở vật chất nơi đây. Đập vào mắt anh là chiếc xưởng nhỏ của Cường, cậu đang hăng say làm việc và anh chưa từng gặp cậu ta lần nào.
- Anh Long! Tại sao anh tới đây thế? - Chính từ trong nhà bước tới trước mặt, bắt tay chào hỏi anh.
- À thì anh đang có chuyện muốn bàn bạc với cậu. Dù sao thì chuyện này vô cùng quan trọng nên nếu được sự trợ giúp sẽ mang lại lợi ích to lớn cho tương lai chúng ta. - Long đáp lại với cái bắt tay.
- Vậy vào trong đi rồi nói. Dù sao thì chặng đường tới đây cũng không phải gần.
Vào tới phòng khách, anh còn bất ngờ hơn vì sử dụng hệ thống máy chiếu, bàn ăn, bàn bếp các loại đã cả tháng trời không được thấy cái cảm giác như đang ở nhà này.
Thấy có người tới, các cô cũng rất biết ý, lấy một đĩa hoa quả gọt sẵn cùng với hai cốc nước ra mời. Càng thể hiện sự hiếu khách cũng như khả năng tiềm lực của căn cứ Ngọc Sơn.
- Cảm ơn chị. - Long uống một ngụm nước rồi vào vấn đề chính.
- Gần đây thì chúng tôi phát hiện ra một khu căn cứ. Nhưng không dám thâm nhập vào sâu hơn vì nó chẳng thể hiện trên bản đồ. Tôi nghi ngờ nó là một căn cứ quân sự, hoặc là căn cứ của một ai đó dựng lên nhưng có lẽ họ đã rời đi để tìm kiếm cơ hội sống sót.
Anh mở lên tấm bản đồ, ngoài việc thể hiện vị trí hiện tại của mình, anh còn hiện lên cả tuyến đường di chuyển của anh và nhóm tới căn cứ bên ấy. Nhìn lên trên, Chính hơi nhíu mày một chút, lại mở chiếc máy chiếu, hiện ra hình ảnh bản đồ to hơn và nói với Long.
- Anh chia sẻ hình ảnh lên trên máy chiếu cho dễ xem.
Long có vẻ chưa khám phá được nhiều về tính năng của thiết bị đầu cuối này nên có hơi mơ hồ về khoản ấy. Chính hướng dẫn anh vào phần cài đặt, tìm tới phần chia sẻ, có rất nhiều loại như quyền hạn, dữ liệu, hình ảnh thiết bị,…
Lựa chọn quyền xong, những gì Long nói đã được chia sẻ lên trên đó và thiết bị của anh thao tác cũng có thể ảnh hưởng trực tiếp. Không có gì mới lạ với cậu nhưng anh có vẻ khá bất ngờ. Điều này cũng làm cậu giật mình vì anh lại không biết tới tính năng này trước đây.
- Rồi, thôi không nghịch nữa. - Anh cảm thấy mình đã chơi đủ với quyền này rồi nên ngừng lại, uống một ngụm nước rồi tiếp tục.
- Căn cứ địa nằm ở trong núi, khác với những gì tôi từng biết thì nó có một vài căn nhà rải rác ở xung quanh đó. Và cũng không thấy quá nhiều dấu hiệu của người hoạt động bên ấy vì tuyết đã vùi lấp hết tất cả mất rồi. - Long lắc đầu thất vọng. - Tôi không rõ ở đó có ai và liệu có nguy hiểm không nên tôi cần sự trợ giúp từ các cậu.
- Để em xem. Ngay từ đầu khi nghe anh nói về căn cứ mới thì em cũng đã tò mò muốn khám phá nó nhưng chưa biết thông tin gì cả, lại nằm ở khu vực nguy hiểm ấy cũng có phần làm em e ngại. - Chính nói thật tâm lòng mình.
- Thế nào? Có nguy hiểm? Anh biết cậu sẽ rõ nhiều thứ hơn anh. Nếu chia sẻ thì chúng ta có thể cùng nhau đưa ra phương án giải quyết.
- Theo thông tin em nắm được thì nơi đó gần một trại huấn luyện q·uân đ·ội. Ngoài ra thì cũng là trại giam tập trung rất nhiều kẻ phạm tội. Nhưng mức độ của chúng ở mức độ hai, khá nghiêm trọng. - Chính đưa tay lên cằm suy tư.
- May thật! Lúc đó mà liều lĩnh tiến vào thì e là có t·hương v·ong sẽ xảy ra.
Chính gật đầu với ý này.
Với bộ luật hiện tại, cậu chia làm năm mức độ từ thấp tới cao. Mức độ năm là cực kỳ nghiêm trọng và lũ phạm phải mức độ ấy đều nhận án tử. Tại mức độ hai thời điểm trước đó chỉ là thiệt hại nhỏ và tùy vào tình hình sẽ có xử án khác nhau, nhưng hiện giờ chúng ít nhiều cũng là t·ội p·hạm công nghệ cao.