Korotkov nghe được lời Chính nói như thế, cậu cũng không có từ chối được. Dù sao thì cậu ấy cũng là người lãnh đạo, không thể nào không nghe. Và để tiết kiệm thì anh thấy như thế là đúng, hoàn toàn không có gì sai.
- Ừ, để tôi bảo họ gom lại một chỗ. - Anh đáp lại, rồi lại đề phòng h·ỏa h·oạn mà tính xem nên cất chúng tại đâu.
- Mấy việc nhẹ cần người trợ giúp thì anh cứ đăng lên trên nhóm, chắc chắn sẽ có người giúp đỡ. - Chính vừa nói vừa thao tác tay nhanh chóng như đang tùy chỉnh một vài thứ gì đó.
Korotkov nhìn vào bảng màn hình của cậu cũng thấy r·ối l·oạn đầu óc. Vì cậu trông như đã vẽ ra dự án nào đó mới mẻ và trông cậu rất hứng thú với thứ này.
Trong đầu cậu giờ đang có hàng loạt thông tin chạy ngang và cậu phải nắm bắt thời cơ này, ghi lại toàn bộ chúng và khi đã hoàn thiện. Cậu mở một bảng dự án đặc biệt lên, nó kết nối trực tiếp với hệ thống AI của cậu, Doya. Khi cậu kéo một phần khung vào trong thì hệ thống cũng đang làm việc, tạo ra một đoạn code tương ứng để tái hiện cái khung đó.
Có khung, cậu thêm một phần tên người đăng, nghề nghiệp sẽ được tự động nhận diện khi có người đăng lên và có thể ẩn đi phần nghề nghiệp. Tiêu đề bài đăng, nội dung bài đăng cũng chính là yêu cầu của người đăng và mô tả của họ. Sau khi hoàn thiện. Cậu lại để nó sẽ được tự động ghim lên trên đầu trang. Bất kể là ở đâu, miễn là trong hệ thống Doya thì đều có thể nhận được thông tin này và tất nhiên sẽ không thể thiếu được phần thưởng.
Phần thưởng do người đăng tự quyết, cậu cũng chỉ là người ngoài lắng nghe phản hồi của họ mà thôi.
- Tôi vừa mới thêm chức năng mới cho tất cả mọi người. Anh có thể thử nghiệm nó xem sao. Tác dụng của nó giống như đăng tin tuyển dụng và khi có người đồng ý nhận sẽ được chỉ đến tọa độ của anh để nhận nhiệm vụ.
- Nếu có nhiều người tới tìm thì sao? - Korotkov hỏi khi đang mày mò chức năng mới được Chính thêm vào.
- À, tôi quên. Để tôi thêm số lượng người vào trong. - Chính ngạc nhiên, hai tay đập vào nhau và như cảm ơn Korotkov, cậu lập tức thêm số người vào.
Khi Korotkov soạn tiêu đề, nội dung bài đăng và số người hoàn thành. Chỉ một nút đăng tải, Chính vì bật thông báo của toàn bộ hệ thống nên màn hình lập tức bật ra nhiệm vụ mà anh ta đăng tải.
- Tôi không biết nên để phần thưởng gì. Anh có thể giúp tôi được không? - Korotkov hỏi. Trong tay anh bây giờ chẳng có lấy một xu, lương thực thực phẩm cũng không phải chi thì nên lấy gì làm phần thưởng.
- Anh là kỹ sư thiết kế mà. Anh có thể thêm phần thưởng liên quan tới nghề nghiệp của anh. Ví như thiết kế đặc biệt cho công trình nhà ở của người nhận, hoặc nội thất, hoặc ưu đãi gì đó mà tương lai sẽ trở nên hữu dụng.
- Ồ! Cậu nói đúng. - Korotkov ồ lên một tiếng.
Nội dung bài đăng của anh ta như sau. Tôi cần người tới xây dựng nhà cửa, chỉ cần sức khỏe, không yêu cầu giới tính hay độ tuổi. Khỏe hơn thì làm nặng hơn và yếu hơn làm gia công. Phần thưởng, chưa biết. Số lượng người bao gồm năm người.
Rất nhiều người đồng ý nhận nhiệm vụ này, dù sao thì cũng không có hạn tập trung. Thậm chí là bên Khu Mười Ba của Long cũng nhận được tin ấy. Long đang cùng với nhóm của mình thưởng thức một trận bóng trong quá khứ, thấy màn hình đột ngột thay đổi thì bất ngờ vô cùng. Khi đọc được thông tin, anh lập tức nhắn cho chủ nhân bài đăng.
- Phần thưởng chưa rõ? Anh có thể nói rõ hơn được không?
- Cái này thì tôi tất nhiên sẽ có phần thưởng hậu hĩnh sau khi xong việc. Bên các anh thiếu gì có thể yêu cầu tôi, dù sao tôi cũng là một kỹ sư thiết kế. - Korotkov nhắn lại xong thì anh đã phải vùi đầu trong việc lựa chọn ứng viên.
Không chỉ nam, cả nữ cũng muốn tham gia vào dự án ấy. Trong suy nghĩ của họ, họ sẽ thấy rằng, mình giúp anh ta xây dựng nhà, thì căn nhà đó sẽ thuộc về mình. Chắc hẳn là vậy nhỉ?
- Nhiều thật đó. - Anh ta phải thốt lên.
Nhìn qua hàng loạt ứng viên. Ngoài những người đang bận rộn, còn có người đang làm nhiệm vụ bên ngoài như Hải và Nam ứng cử vào trong. Có lẽ là tò mò. Nhưng khi anh ta chuẩn bị ấn tiếp nhận hai người đàn ông thì Chính đã phải ngăn cản lại ngay tức khắc.
- Ấy! Mấy người ấy đang làm nhiệm vụ rồi. Không thể nhận họ được! - Chính nói xong, Korotkov lập tức chuyển tay sang nút từ chối.
Một màn hình đỏ hiện lên với dòng thông báo, bạn không phù hợp cho nhiệm vụ của chúng tôi! Cả hai người đồng thời nhận được thông báo ấy khiến họ có phần khó hiểu. Và khi nhắn tin hỏi lý do không được nhận thì Chính lập tức phản hồi cho họ biết.
- Vì các cậu đang làm nhiệm vụ cơ mà. Cách quá xa và cậu cũng đâu thể phân thân được.
Nói rồi, Chính cập nhật thêm phần thông tin thêm, bên cạnh tên mỗi người có thêm đoạn đang làm nhiệm vụ màu vàng. Và khi đó thì không thể nhận thêm bất kỳ một nhiệm vụ nào khác. Và họ cũng được Chính kéo vào trong một nhiệm vụ cậu đã giao cho họ. Với số thứ tự là hai.
Chính lại đăng tải thêm nhiệm vụ nữa lên trên, đó là lên kế hoạch cho chuyến đi sắp tới. Thứ nhất là tới căn cứ của Hoàng, thứ hai là chuyến đi tới căn cứ quân sự. Nhưng có vẻ hai nhiệm vụ này không ai muốn tiếp nhận vế thứ hai cho lắm. Có mỗi hai người là chú Vĩnh và cô Ngọc. Từng tham gia trong q·uân đ·ội và giữ quân hàm rất cao nên khi có thông tin và chẳng ai muốn tiếp nhận nên hai người chủ động nhận.
Long thì không thấy nhiệm vụ tới căn cứ của Hoàng vì nó có đoạn giới hạn trong căn cứ Ngọc Sơn nên chỉ những người trong nhà mới nắm được tin ấy.
Khi hai vợ chồng chú Vĩnh tới tìm cậu. Cậu kể lại tình hình mà Long biết, đồng thời cũng cung cấp thêm thông tin cho cả hai người để hai người có thể lên kế hoạch cho chuyến đi.
- Yên tâm, chuyện này thì cứ để chú. Với bậc quân hàm thì mấy người ở đó đều là cấp dưới và chú chắc chắn có thể đảm bảo nhiệm vụ thành công tốt đẹp. - Chú Vĩnh cười rạng rỡ, dường như đã lâu không được gặp trên vẻ mặt khi tận thế xảy đến.
- Với chú thì cháu yên tâm giao toàn quyền quyết định trong chuyến đi này. Nếu chú có cần thêm người cứ việc đăng tải lên về. Không hiểu gì thì cứ bảo cháu, cháu sẽ hướng dẫn cụ thể. - Chính vui vẻ đáp lại.
- Yên tâm! Cái này đơn giản thôi. Đừng tưởng lão tướng đây vô dụng. - Chú Vĩnh rời đi, lòng đầy hạnh phúc.
Chính nhìn với theo, dù không biết tại sao nhưng có lẽ đây lại là điềm tốt. Nhiệm vụ chắc chắn thành công tốt đẹp.
Còn tiến về căn cứ của Hoàng. Cậu có nghĩ tới việc nhờ cô Thanh đi cùng, nhưng cô lại nói.
- Không được rồi, trong nhà còn nhiều người đang bị ốm vì thời tiết thay đổi đột ngột quá. Cô phải chăm sóc họ. Đặc biệt là hai đứa trẻ này nữa.
Nhắc tới họ, Chính lại nhớ tới bảng tiếp nhận nhiệm vụ của Korotkov, có một số người được nhận vào trong đó, có ba nữ mới và hai nam mới. Như vậy thì tiến độ thi công có thể rút ngắn rất nhiều với các thợ chính tại đó. Dù các bác trước đó là thợ xây chẳng liên quan tới phần xây dựng bằng gỗ nhưng cậu vẫn đặt niềm tin ở họ. Thành quả thế nào, phải chờ mới biết.
- Cuối cùng cũng có người nhận nhiệm vụ tới căn cứ của Hoàng.