Tro Tàn

Chương 67: Hành Động Xuẩn!



Chương 67: Hành Động Xuẩn!

Trước mắt Chính giờ đây, hàng loạt dấu chân in trên tuyết. Nhưng rất hỗn loạn. Cậu lấy điều khiển, sử dụng máy bay bay lên trên cao rồi quan sát xung quanh thật kỹ càng. Bốn người bạn nhìn vào màn hình được chia sẻ từ bầu trời xuống. Một loạt dấu chân với máu đỏ nhuộm mặt đất trắng tinh bên dưới. Ngoài ra còn có một số phần loang lổ, Chính lo rằng có lẽ là đổ máu ác liệt rồi đây.

Cả một vùng trước mặt, hơn trăm mét nào là máu, là dấu vết của ẩ·u đ·ả. Chẳng thể tin được nhưng không có suy nghĩ khác đi trong thời điểm mà cái ăn còn không có. Việc phải làm gì đó để sinh tồn là điều khiến Chính chẳng hề muốn xảy ra.

Bước xuống xe trước, Chính dặn Tuấn cầm chắc tay lái và phải sẵn sàng lái đi bất kỳ lúc nào.

- Cẩn thận. - Linh nhắc nhở cậu ta. Lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều máu như thế. Nó chẳng hề giống mỗi khi cô tới ngày. Cô sợ hãi và lo lắng liệu xung quanh chúng ta có còn người nào khác hay không.

Từ từ tiếp cận lại gần chiến trường đỏ. Chính lấy ra dụng cụ cẩn thận từng li đo đạc lại. Độ sâu của tuyết, kích thước bàn chân có mặt ở khắp mọi nơi đều phải ghi hết.

- Ực! Thật đáng sợ. Cậu ta có cẩn thận quá không? - Khoa nuốt nước miếng, dù không biết Chính định làm gì với đống ấy nhưng nghĩ tới việc mà bị thu thập thông tin từ mọi phía này khiến Khoa lạnh sống lưng.

Linh chớp thời cơ, lấy lọn tóc của mình trêu đùa bên gáy cậu ta khiến cậu ta giật mình. Mặt gần như tái đi vì trò đùa ấy.

- Thôi đi, cậu làm mình sợ đấy. - Khoa nhìn Linh cười thích thú trong sự cay cú và hoảng hồn của mình.

- Bớt đi nào, mình đang trong lúc quan trọng đấy. Cậu không nên mặc bộ đồ ấy để rồi trêu như một đứa trẻ vậy. - Tuấn nói với cô.

- Cầm lấy đi này. - Tuấn đưa cho hai người điều khiển con máy bay quan sát trên bầu trời.

Và khi đang quay quanh đó thì bỗng dưng hình ảnh bị nhiễu loạn, chao liệng trên không trung rồi dần dần mới ổn định lại. Khoa mở miệng nói với Tuấn đang cầm lái!



- Bị t·ấn c·ông!!

Không một lời đáp, Tuấn rút ngay khẩu súng lục dưới ghế lái, cầm chắc trên tay và cúi thấp người xuống khỏi tầm nhìn của kẻ địch.

- Thấy rồi! - Linh đang điều khiển, thấy được mục tiêu đã làm nhiễu loạn con máy bay của họ từ phía xa thì thốt lên.

Tuấn mở cửa, gọi với ra. - Chính!! Phát hiện mục tiêu rồi!

- Cậu cứ quyết định đi, để mình lại đây, mình muốn xem thêm. - Chính nói lại khi đang tập trung quan sát thứ gì đó trên mặt đất.

Tuấn muốn lên nhưng không thể để mặc hai người bạn ở lại trong xe, và cậu cũng lo hai người sẽ hoảng loạn trước tình huống dồn ép một cách căng thẳng.

- Thế này. Cậu liên lạc với mình qua bộ phát sóng nhỏ này, chỉ cho mình vị trí của kẻ địch. Mình lại gần đó xem sao. - Giao cho Khoa một cái tai nghe nhỏ, cậu đặt lên tai rồi khi xác nhận có thể nghe rõ ràng. Linh điều khiển và Khoa đọc vị trí cho Tuấn sáp lại.

Trên cao xuống, vị trí cả hai cách nhau hơn trăm mét. Linh không dám đưa nó xuống gần hơn vì sợ bị b·ắn h·ạ tiếp và mất đi một tầm nhìn quan trọng.

- Phía trước mặt ba mươi mét. Rẽ trái hai mét nấp sau bụi cây.

Tiến vào trong rừng, đâu đâu cũng là bụi cây, thực sự rất khó phân biệt. Tuấn ẩn nấp phía sau thân cây, nói trở về xe.



- Chuyển sang chế độ tầm nhiệt.

Ngay lúc đó, màn hình của Linh từ rừng xanh tuyết trắng đổi sang màn hình xám với nhiệt độ xanh lục hiện lên, và một điểm đỏ nữa. Điểm đỏ ấy là Tuấn, vì cậu mặc áo khá dày nên thân nhiệt cao hơn. Thiết bị này rất khác biệt so với những cái trôi nổi trên thị trường. Bản thiết kế này cực kỳ nhạy với bất kể loại động vật có thân nhiệt. Dù là rắn thân nhiệt thấp vô cùng cũng có thể bị quét ra từ xa cách đó hàng trăm mét.

- Từ từ tiếp cận, nó đang để ý tới mình. - Khoa nói với Tuấn khi thấy thân nhiệt của đối tượng liên tục chuyển động.

- Ngay bên trái cậu! - Vừa kịp hô lên vì Tuấn đã tới rất gần phía sau lưng.

Nhận tin báo, Tuấn cầm chắc súng lục quay qua bên trái. Xoạt! Đối tượng vừa quay mặt lại, thấy họng súng đen ngòm và to đùng dí thẳng mặt, có thể cho mình một viên kẹo ngay lập tức lúc này, nếu dám có cử động không đúng.

- Đứng yên đấy! Không động linh tinh. Tôi không hề muốn bắn cậu. - Tuấn xem từ trên xuống dưới, tên nhóc này mới có mười sáu mười bảy tuổi. Mặt non nớt nhưng trên tay cầm một chiếc ná cao su. Trông đôi dép cao xu bên dưới chân cậu ta bị đứt mất một vài quai, nó giống với dây căng của ná nên cậu cũng phải âm thầm khen tên nhóc này.

- Nói! Sao mày lại xuất hiện ở đây?! Còn t·ấn c·ông bọn anh! Mày có ý gì?! - Tuấn ép hỏi đầy căng thẳng khi súng vẫn dí vào đứa nhỏ.

Giống với những gì được xem trên mạng, khi bị súng dí vào mặt, tốt hơn hết là cậu nhóc nên buông v·ũ k·hí, từ bỏ ý định chống trả và đặt hai tay ra sau đầu. Chiếc ná trên tay rơi xuống đất, hai tay đặt sau đầu, vì quá sợ hãi Tuấn sẽ nổ súng nên cậu ta không dám mở miệng.

- Nói!! - Tuấn quát lên. Thằng bé yếu tim khi vừa bị quát vừa bị cây hàng nóng dí, nó ngất ra mặt đất.

Tuấn tiếp cận nó, đá nhẹ lên người nó. Khi xác nhận không có cử động. Cậu ta lại gọi hai ngươi trên xe lại.

- Qua đây đi, nó ngất rồi.

Vì không bỏ sót bất kỳ thứ gì thu được nên Khoa đem chút thức ăn, nước uống. Còn Linh mang theo chăn bông cho thằng bé đỡ lạnh hơn.



- Ác thật đấy! Dí súng vào mặt nó như thế. - Khoa nhìn hết mọi chuyện ở trên xe, nói với Tuấn.

- Không thể trách mình được. Nếu nó bắn mình trước với thứ ấy thì mình cũng phải buông súng. - Chỉ về phía cái ná tự chế của cậu nhóc. Cả bọn mới kinh hoàng phát hiện ra.

Những viên đạn mà nó dùng không phải là đá hay đất, mà là những viên hắc diện thạch, một viên đá tạo ra từ dung nham nguội lạnh nhanh chóng sẽ thành. Nó bén, nhưng rất dễ vỡ vì không được tôi qua như thép hay ở trong môi trường tiếp xúc lâu với nhiệt độ thấp nhiều lần.

Tính tò mò trỗi dậy, khi hai người kia đang tập trung cứu vớt thằng bé tỉnh lại thì Khoa chạy ra lấy cây ná của nó lên. Ngắm nghía một lúc rồi kéo căng dây, roạt, tạch! Trong máng hai lớp ấy của nó còn có một ít vụn hắc diện thạch nên khi được kéo thả. Nó bay ra ngoài và vô tình trúng phải tay của Linh.

Mới đầu cô cùng không biết, Khoa cũng không biết. Chỉ khi thấy máu chảy xuống, Tuấn mới chú ý tới và giật mình.

- Sao thế kia?! Khoa!! - Biết cậu ta nghịch ngợm làm ra mấy trò xuẩn. Tuấn hét lên.

- Không sao đâu. - Cô xoa dịu tính tình của Tuấn.

- Mình xin lỗi. Không ngờ trong này nó vẫn còn. - Khoa hỗi lỗi, mặt buồn rầu tới gần trước Linh xin lỗi. Mới kéo cái dây thì Tuấn đã đập vào tay cậu ta.

- Dừng!

Ngăn chặn cậu ta làm các hành động xuẩn của mình ngay lập tức. Khi Chính vừa mới tới nơi, thấy cảnh ấy thì cậu không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lại gần thấy tay Khoa cầm nỏ, một tên nhóc đang nằm ngất trên mặt đất và Linh thì b·ị t·hương ở cánh tay. Trông vẻ mặt Khoa và tiếng của Tuấn thì cậu cũng hiểu chuyện gì diễn ra rồi.

Tới gần Linh đang b·ị t·hương, cậu hỏi han ân cần và cẩn thận.

- Có sao không? Đợi chút để mình lấy đồ.