Cánh phải liên tục xả đạn thu hút sự chú ý nhưng rồi cũng phải dừng lại vì hết đạn. Khi ấy, chúng chớp thời cơ xuất hiện ở ngay phía sau những người đang tham chiến tại đó. Khi ấy mọi người không thể làm gì khác ngoài việc là phải đầu hàng nếu không muốn m·ất m·ạng tại đây.
- Bỏ súng xuống! Bọn tao sẽ tha cho chúng mày một mạng. - Kẻ lĩnh đội bên ấy đã đưa lời đề nghị.
Ai cũng nhìn nhau, rồi một người, hai người bỏ súng rồi giơ tay lên chịu hàng.
Hoàng thì chẳng biết điều ấy, chỉ thấy bên phải ngừng bắn thì bên trái anh ta lại đưa người lên bắn để không cho kẻ địch có thời gian nghỉ ngơi.
Chính ở trong đội, nghe thấy kiểu chỉ huy như thế, cậu vô cùng lo lắng về số lượng đạn dược liệu có đủ để cho họ phí phạm như thế này không. E rằng chẳng qua được vài chục phút thì lại hết lực, và để chúng phản công lại.
Cậu muốn xem xem liệu chúng đang ở đâu, khi tiến lại gần bên Khoa, không có một người nào nhắm vào cậu, và khi ngó sang nhóm phải đã dừng lại quá lâu. Thấy họ đang bị khống chế mất. Biết được chuyện ấy, trong khi người mình thì chẳng có cái gì hỗ trợ được họ như bom khói, bom choáng. Chỉ duy một khẩu súng nhưng nếu nổ súng thì có thể sẽ khiến những người kia t·hiệt m·ạng.
Sự chần chừ của cậu đã khiến cậu phải trả giá. Một tên trong số đó phát hiện ra cậu nhưng cậu không thể nào để chúng có thể bắt thóp được mình. Cậu nổ súng trước, bắn vào người kẻ phát hiện ra mình. Tiếng súng nổ ngay sát bên, bọn họ cứ nghĩ có một trong số những người đang bị khống chế cất giữ v·ũ k·hí trong người. Chẳng nói một lời nào, bọn họ x·ả s·úng vào những người đã đầu hàng. Nhưng trong số ấy vẫn có người không chịu được, anh ta nghĩ rằng người đã đầu hàng rồi thì nên được tha thứ.
Nhìn những người tù binh bị xử tử trước mặt mình. Anh ta nghệt mặt ra, đờ đẫn không chịu được cảnh máu me ác liệt tới mức này. Bỏ chạy ra một bãi. Nhưng chưa được vài bước, gã thủ lĩnh đã bắn hắn ta vài viên vào sau lưng.
Đi thêm vài bước nữa rồi ngã gục xuống như cây đổ.
- Hừ! Những kẻ yếu đuối như thế, không đáng sống!
Nói rồi, gã ta từ cánh phải đẩy một vòng quét thẳng sang cánh trái của Hoàng. Nhưng trước đó họ phải đối diện với cả nhóm của Chính.
Có lẽ là lo lắng cho hai phía bao vây mình, Chính cùng hai người bạn leo lên trên xe, đóng cửa kín và rồi đặt chiếc máy bay hướng máy ảnh ra bên ngoài để quan sát tình hình. Nhưng chưa kịp làm ăn gì. Bên ngoài ấy đã liên tục nổ súng, tiếng vang dội dù ở trong xe cũng gặp khó khăn. Dù đã cố gắng bịt tai lại nhưng nó để lại ảnh hưởng quá lớn cho ba người, việc giao tiếp không được rõ ràng.
Lúc ấy có một kẻ mở cửa chiếc xe ra, Tuấn lập tức c·ướp cò bắn thẳng vào người gã tò mò ấy.
Có người bỗng dưng m·ất m·ạng, nằm bất động trên mặt đất và máu chảy xuống nền.
Tiếng ồn ào khiến ba người trong xe vội vàng, đẩy mạnh cửa ra bên ngoài. Bất kỳ ai đang ở trước mặt đều không bỏ qua và ba người xả liên hoàn đạn lên người, bắn chúng thành cái sàng.
Vì có tâm lý chuẩn bị sẵn từ trước, nên họ không có gặp phải quá nhiều trắc trở. Hạ được một vài người. Cứ ngỡ Hoàng sẽ biết tình hình bên này mà hỗ trợ họ. Nhưng không! Họ chỉ nghĩ bên ấy đang bắn như bình thường và chẳng hề có chút giao tiếp nào cả. Đến khi nhận ra cánh phải im lìm, cánh trái dần hao hụt đạn được, tuyến giữa thì không có bao nhiêu động tĩnh để hỗ trợ họ nạp lại đạn. Hoàng nói với mọi người.
- Tiến qua bên phải. Chỉ cần không phải người mình, đừng ngại mà x·ả s·úng.
Rồi tất cả đều nghe theo anh, đồng loạt tiếp cận về tuyến giữa ấy.
Chính cùng với nhóm của mình hạ được một vài tên trong số ấy nhưng nhân lực của chúng vẫn còn nhiều và trông kẻ nào cũng hung hãn. Không s·ợ c·hết.
Chúng thì càng đánh càng hăng, mình thì càng bị cuốn vào theo khí thế của chúng. Nên sĩ khí dần giảm sút không phanh. Cậu đóng mạnh cánh cửa lại. Liều lĩnh lái chiếc xe bỏ chạy qua một hướng khác.
Tuấn và Khoa không kịp chuẩn bị. Suýt chút nữa bị cậu hất văng xuống đất. Nhưng thấy Chính đang phải lộ diện lên trên để lái. Không ai nói gì thêm.
- Ôi trời! Thế này thì c·hết mất! - Khoa thốt lên.
Cậu chẳng muốn phải bỏ mạng tại nơi này. Mình vẫn còn người thân và bạn bè chờ đợi ở nhà cơ mà.
Tuấn trải qua một trận chiến ác liệt như thế. Cũng sợ hãi tột độ, không nghĩ là mình có thể liều tới mức đối đầu với bọn chúng ở khoảng cách chưa tới vài chục mét như thế. Lại còn cảnh tượng đối diện và tự tay hạ sát một người ngay trước họng súng mình. Để rồi giờ cậu lại nhớ lại, cậu cảm thấy vô cùng tội lỗi với những gì mình trải qua như thế.
Trong xe chẳng ai nói một lời, Khoa vốn là một người hoạt ngôn cũng không nói gì, cậu biết mình và hai người bạn đang trong cơn hậu khủng hoảng sau khi đã trực tiếp x·ả s·úng và lấy đi mạng người. Lần đầu tiên trong đời, cái cảm giác tội lỗi ấy ập đến ngay tức thì vì mình đã diệt một người vô tội. Hình ảnh ấy vẫn luôn hiện ra trước mắt mình.
Hoàng thấy một chiếc xe đã lao ra khỏi chiến trường như bỏ chạy đi. Anh không nghĩ nhiều, tự hiểu được thế trận này đã mất. Mình chẳng còn lấy một cơ hội thắng nên bảo toàn quân là điều tốt nhất lúc này.
- Rút!!
Anh hô lên với những đồng đội của mình.
Tranh thủ vì chiếc xe bỏ chạy ấy thu hút hỏa lực thì leo lên xe đồng thời rời đi. Nhưng một trong số chúng vẫn còn khá rảnh tay và chĩa về phía bọn anh, đạn bắn vào thân xe. Dù không xuyên thủng được, nhưng có một vài viên đã bắn vỡ tấm kính chắn. May là không có thiệt hại, cả nhóm bỏ chạy thành công.
Trận chiến này, đi ba mươi người, vũ trang đầy đủ nhưng khi về chưa tới chục người. Nhưng thực sự thành công thì chưa, vì bọn chúng không thể để những kẻ t·ấn c·ông địa bàn mình rời đi dễ như thế. Chúng từ trong căn cứ, leo lên xe và phi ra ngoài thật nhanh. Đuổi theo những chiếc xe ô tô đang bỏ chạy.
Hạ cửa kính xuống, hai người ngồi ở sau xe Hoàng liên tục bắn về phía chúng. Nhưng chỉ có số ít bắn vào được vì chúng lắp thêm một lớp lưới sắt chống đạn bắn trực tiếp vào kính. Còn xe của Hoàng thì chẳng có thứ ấy, khi nòng súng chĩa về xe anh thì anh chỉ còn biết hứng đạn. Nhìn qua gương chiếu hậu, mỗi hai khẩu súng thò ra cửa sổ và bắn cho chiếc xe của anh như muốn nổ tung.
Không có cách nào, anh hết ga hết số đánh lái liên tục để tránh dính phải đạn liên tục.
- Hai cậu nằm xuống, đưa súng ra cửa sổ để tôi đánh lái cho các cậu xả đạn về phía chúng. Giúp những người khác có cơ hội bỏ chạy.
Đánh cua quá gấp, hai người họ chưa kịp đáp lại thì ngã nhoài ra phía trước xe, lấy lại được cân bằng, họ đưa nòng súng lên trên cửa sổ.
- Bắn!!
Theo lệnh của Hoàng, họ giữ súng vào sát hai bên góc cửa, không để nó bị sức giật mà đẩy lên trên cao nên chấp nhận đặt một tay lên trên để giữ khẩu súng. Tay còn lại bóp cò. Loạt đạn được bắn trực tiếp vào bên hông xe và mang lại hiệu quả tương đối tốt khi làm giảm tốc độ của chiếc xe đang truy đuổi anh.