Cùng với khoảng thời gian Chính đang làm việc của mình, Nam, Hải, Hằng và Nguyên cùng nhau di chuyển tới thị trấn trước đó mà Chính đã ghé qua. Phần là vì tìm hiểu xem Bình đang làm gì tại đó. Phần cũng là lắp thiết bị phủ sóng của cậu ở nơi này.
Khi chạy xe tới nơi, trong thâm tâm họ nghĩ rằng nơi này sẽ là một thị trấn ồn ào và náo nhiệt. Người người đi lại tấp nập buôn bán. Sự thật thì lại không như họ mong đợi. Những ngôi nhà xung quanh, không đóng cửa đi ngủ thì cũng chỉ chăm chăm ở trong vườn nhà mình. Không ra bên ngoài giao tiếp với ai. Thậm chí là chẳng hề đoái hoài tới xung quanh.
- Thật kỳ lạ khi có một thị trấn đìu hiu như thế này. - Hải nói. Trong trí nhớ của một người nông dân như anh thì người ta sẽ thường xuyên giao du và nói chuyện với nhau nhiều hơn khi đang là hàng xóm láng giềng của nhau.
- Có lẽ là do trời lạnh, tuyết rơi dày như thế này. Cũng khó cho họ khi phải ra ngoài và làm việc. Có lẽ họ ở trong nhà và mời người hàng xóm của mình tới chơi vẫn khả thi hơn. - Hằng nói.
- Ừm. Thôi vào trong đi. - Nam nói với mọi người.
Đánh xe tới gần đó, sau khi dừng xe, Nam xuống dưới nhìn xung quanh xem nên đặt thiết bị phát sóng ở đâu. Vì nếu không có sóng thì rất khó để thực hiện được những nhiệm vụ kế tiếp.
Trên núi là địa điểm thích hợp. Nhưng cũng cần có người thường xuyên ở đó canh gác để tránh những thứ bất ngờ xảy đến làm hỏng thiết bị.
Chuyện này có lẽ là nên cần nói chuyện với ông Thịnh. Nghĩ vậy, Nam cùng với Hải mang thiết bị lên trên đỉnh. Hằng thì xuống dưới thị trấn cùng với Nguyên. Đã lâu không thấy thị trấn nhiều người. Cô rất háo hức, khi nhìn từ ngoài vào trông khá vắng vẻ và cô cũng hi vọng rằng nó không phải như bên ngoài mà bên trong cũng náo nhiệt như bình thường.
Cô có vẻ khá trầm tính và ít nói. Dù đi cũng với một người nhưng khi tới đó cô cũng ít mở miệng nói chuyện với Hằng.
Đặt chân vào trong trấn, nhìn quanh thì chỉ thấy thi thoảng một vài người trên đường. Lại với một vài anh dân phòng đang đi tuần tra xung quanh. Nguyên tò mò nhìn qua Hằng rồi hỏi.
- Sao họ lại không ra ngoài vậy nhỉ?
Cô cứ suy nghĩ rằng nơi này sẽ rất náo nhiệt. Mọi người sẽ nói chuyện và trao đổi hàng hóa.
- Mình cũng không rõ. Có khi lại phải gặp một người nào đó để hỏi chuyện.
Nói rồi, Hằng lập tức phát hiện ra một người ở cách đó không xa. Cô gọi lại rồi hỏi anh ta. Nguyên đứng bên ngoài nhìn họ đang nói chuyện. Cô lại nhìn xung quanh đây. Bỗng có cảm hứng muốn vẽ lại những gì mình thấy ở trước mặt. Cô lấy ra một quyển sổ, một cái bút rồi bắt đầu phác họa kiến trúc của ngôi nhà. Cô thấy nó rất đẹp khi nó giữ lại toàn bộ nét kiến trúc cổ điển.
Từ ngôi nhà tường thấp, với những mái ngói phủ đầy tuyết, bên hông là một gian được họ thiết kế để bán hàng, phía sau gian bán là phần tường để ngăn cách phía trước với phía sau. Sau nhà ấy đang là chuồng lợn với gà. Cùng một khoảng vườn rau của hộ gia đình ấy. Từ bên ngoài nhìn vào, Nguyên vẫn thấy những món đồ nội thất ở bên trong.
Bàn ghế gỗ đặt ở chính giữa, ngay đối diện cửa vào là ban thờ. Bên trái là giường ngủ, bên phải là phản. Còn một cánh cửa nữa ở bên trái nhà nếu nhìn từ ngoài vào. Bên trong ấy cô lại dựa theo trí tưởng tượng của mình về ngôi nhà cũ trước đây cô từng sống. Một chiếc giường bên cửa sổ, một chiếc ở trong góc phòng, tấm màn treo ngay trên đầu. Tủ quần áo đặt ở giữa hai chiếc giường. Bàn học gấp đặt gọn cuối giường. Một cái quạt treo ở bên cửa sổ với cái đèn bàn đã tắt.
Ngoài ra còn có đống sách vở, cặp cùng với một tấm thời khóa biểu dán ngay trên tường.
Khi hoàn thiện nó, cô cất gọn đi thì lại thấy Hằng đang chăm chú ở ngay bên cạnh.
Cô giật mình, thót tim khi thấy cô thình lình ở đó.
- Cậu hỏi được từ họ những gì rồi?
Hằng kể lại những gì mình hỏi thăm được. Từ những gì mà ông Thịnh làm trước đó đã mất lòng dân thế nào rồi giờ để lấy lại lòng dân. Và cả những gì ông ta giúp đỡ cho những người di cư tới nơi này. Hiện tại những người di cư ấy đang ở bên ngoài thị trấn. Trên mảnh đồi nhỏ là nơi bọn họ đặt chân dừng lại và xây dựng cuộc sống mới. Họ thường xuyên xuống dưới thị trấn này để trao đổi hàng hóa cũng như học cách trồng từ người dân.
Nhưng thời gian này khá đặc biệt. Đó là thời tiết tuyết rơi làm ảnh hưởng tới mùa vụ và họ chẳng thể gieo hạt. Chỉ có thể cố gắng cầm cự qua đợt đông để trồng trọt trở lại.
Cũng vì tuyết rơi nên rất ít người ra đường. Bọn họ đều trú ở trong nhà và chẳng thiết gì ra ngoài vì trong nhà họ đều đã đủ ăn và đủ mặc rồi.
Hằng cũng tính hỏi về chuyện lạ xuất hiện gần đây nhưng nghĩ lại thì cô thấy nó không cần thiết lắm. Vì chỉ cần có tín hiệu sóng thì có thể biết được anh Bình ở đâu.
Khi đang nhìn quanh đó và chẳng biết làm gì, Hằng bỗng lên tiếng hỏi Nguyên.
- Cậu có muốn đi xung quanh xem chút không? Dù sao thì đợi hai người họ làm xong chắc còn khá lâu nữa.
- Ừm. Được á. - Nguyên vui vẻ đáp lại rồi khoác tay cô đi.
Bên phía hai anh em Nam và Hải. Khi họ mang thiết bị lên được tới lưng núi. Họ vừa mới đặt thiết bị xuống và nghỉ lấy hơi một lúc thì nghe thấy tiếng người khác.
- Chuyện bên ấy sao rồi?
- Chưa tới đâu cả.
- Phải làm nhanh lên, nếu không thì khó ăn nói với ông ta lắm đấy. Lần trước đó đã không thành công, giờ lại bị cản trở thì không tốt.
Đang lúc nghe chuyện, Nam thấy chúng ở phía xa, cậu cùng với Hải núp trong bụi rậm nhìn ngó tới.
Khi thấy chúng rời đi, cậu bỗng thấy chúng giật mình, cúi thấp người xuống. Có lẽ là phát hiện ra dấu chân của họ in hằn trên tuyết.
Điều này lại được khẳng định khi thấy chúng từ từ mò lên phía trên. Đi theo dấu chân của cả hai người.
Cậu cũng không sợ hãi gì bọn chúng nhưng cậu cũng lo lắng là anh trai mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
Khi dấu chân bị đứt đoạn. Chúng nhìn xung quanh, chẳng thấy gì. Chỉ có một đống thiết bị sắt vụn nào đó nằm trên mặt đất. Ba người đàn ông nhìn xung quanh muốn tìm ra ai là người đã đặt thứ này ở đây và có nghe được những gì vừa mới trao đổi khi nãy không. Nhưng chẳng hề thấy ai cả. Vẻ mặt ác sát đang quan sát xung quanh thì bỗng dưng có một khuôn mặt người thình lình ngay trước mặt.
Gã giật mình lui lại phía sau thì đụng phải đồng bạn.
Hai người đang định quay qua mở miệng thì Nam và Hải nhảy từ trong bụi ra.
Hải đánh một quyền lên thẳng mặt của hắn. Còn Nam thì quét trụ, một cước đạp vào ngực của hắn.
Không biết Hải làm thế nào nhưng chỉ với một quyền của mình, một gã đã nằm ngã vật ra đất và chẳng thấy động đậy gì.
Nét mặt Hải chẳng hề để tâm tới chúng. Anh chỉ nhìn qua rồi xông lên với em trai mình đánh hạ nốt tên còn lại.
- Giờ làm gì với chúng đây nhỉ? - Hải nói.
- Thôi cứ kệ chúng đi. Mình làm chuyện của mình trước.
Bỏ mặc ba kẻ bị ngất ở đó. Nam ưu tiên làm xong chuyện của mình trước. Với sức lực bây giờ của cả hai người, không quá khó để giải quyết chúng nếu chúng có tỉnh lại.