Tro Tàn

Chương 95: Lo Lắng, Bất An.



Chương 95: Lo Lắng, Bất An.

Nghe thế, anh chỉ cười vì cậu ta đã khinh thường anh quá.

- Có lẽ cậu không biết chứ tôi hoạt động trong nhiều thứ kinh hãi, ám ảnh tâm trí tôi mỗi đêm và tôi vẫn giữ được tỉnh táo đến hiện tại. Thế thì cậu có gì phải lo khi chúng chẳng thể làm gì được tôi.

Hải ngậm họng không nói được lời nào. Vì anh nói đúng. Người như anh đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, đủ loại xúc cảm trong cuộc đời này rồi. Trừ khi có thế lực tâm linh nào đó ngoài sự hiểu biết của nhân loại, may ra họ mới có thể làm ảnh hưởng tới tâm trí của anh.

- Kế tiếp anh tính làm gì? Tìm danh tính của những kẻ đứng sau hay là bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình? - Nam lên tiếng hỏi.

- Mấy cậu tốt hơn hết là giữ an toàn cho chính mình đi. Vì sắp tới sẽ có một trận chiến căng thẳng ở đây. - Bình bắt đầu nghiêm túc hơn.

Nam và Hải cũng không dám coi thường lời nhắc nhở này của anh. Khi hỏi kỹ hơn thì cậu mới hiểu ra. Thế lực đứng sau mà Bình đang liên tục truy lùng khắp nơi đang rục rịch hành động. Mục tiêu của họ là nhắm tới ngôi làng này. Lý do là gì thì anh vẫn chưa tìm ra nhưng chắc hẳn là liên quan tới việc ông ta mở rộng thế lực của bản thân phục vụ cho một mục đích nào đó của ông ta.

- Thôi! Tản ra đi, nếu có vấn đề thì ngay lập tức báo lại cho tôi. Tuyệt đối không được tự ý hành động. Biết chưa? - Bình nói rồi ngay lập tức rời khỏi.

Nam và Hải cũng gật đầu rời khỏi đó được vài phút. Một người từ trong bóng tối bước ra. Ông ta nhìn về phía hai người rời đi, rồi lại nhìn Bình như đang dò xét gì đó.

- Ông tìm tôi có việc gì à? - Anh hỏi.

- Không có gì cả, thấy cậu nói chuyện với hai người đó khá lâu. Tôi tự hỏi cậu đã nói với họ những gì. - Hai tay để sau hông, ông ta mặc chiếc áo trắng dài chậm rãi nói.



- Không có gì cả. Tôi chỉ căn dặn họ đi tuần tra kỹ khu vực xung quanh mà thôi.

- Ừm. Nhưng cậu là một phần lực lượng của chúng tôi. Nên tôi cần đảm bảo mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Thấy ông ta chuẩn bị rời đi, Bình bỗng lên tiếng hỏi.

- Khi nào thì ông tính hành động?

Nhưng ông ta không đáp lại. Cứ thể đi sâu vào trong bóng tối. Khuất đi thân hình.

Chẳng thể biết được ý đồ của ông ta với nơi này là gì. Bình biết những gì mà không tiết lộ cho Nam toàn bộ mà chỉ cảnh cáo họ, bảo họ giữ an toàn lấy thân mình.

Nam và Hải cũng không nghĩ rằng buổi tối này lại có người đi lại trong rừng nên cùng nhau trở về xe. Hai người cứ nghĩ trở về xe sẽ thấy hai cô gái sẽ ở đó. Tới đó, trời thì tối, xung quanh chỉ có tiếng dế kêu cùng gió thổi. Chẳng có lấy một bóng dáng ai xung quanh. Nam và Hải tìm hết quanh đó, chẳng thấy người nào.

- Hay là họ bị làm sao rồi? - Nam lo lắng, cậu sợ rằng bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Mở bảng tin nhắn lên, cậu nhắn tin trực tiếp cho họ nhưng chẳng thấy phản hồi nào cả.

Họ leo lên trên đỉnh núi, nơi lắp đặt thiết bị phát sóng. Ba kẻ bị hạ gục buổi chiều đã không biết chạy đi đâu, họ cũng chẳng để ý. Giờ họ phải chú ý hơn tới những người bạn vì nhắn tin cho họ lại không nhận được hồi âm.



Cậu nghĩ đơn giản là do sóng tín hiệu có vấn đề nên leo lên trên núi. Kiểm tra thiết bị, cậu cũng không biết kiểm tra thế nào. Khi tắt đi rồi bật lại. Một lúc sau vẫn không nhận được trả lời của họ. Nam lại nhắn tin cho những người trong nhà, những người còn đang sáng đèn dù không biết họ đang làm gì.

Vẫn nhận được tin nhắn từ họ. Cậu lại càng hoang mang hơn khi để lạc mất hai người. Bối rối, hoảng loạn xâm lấn tâm trí của cậu. Cậu không biết nên làm thế nào nữa. Không dám nói cho người khác biết, cũng không dám tiết lộ sự thật này.

Ôm tâm trạng ấy tới khi trời gần sáng. Bình đang tuần tra trên đó, thấy cậu ngồi đó, hai mắt đỏ hoe, khô khốc. Cả đêm không ngủ, quầng thâm hiện rõ.

- Cả đêm không ngủ à. Cậu đi nghỉ ngơi đi. - Bình vỗ vai cậu ta. Làm cậu ta giật mình.

Lưng sởn gai ốc, vốn cậu cũng đã khá buồn ngủ rồi. Khi chuẩn bị vào cơn và đầu óc đang suy nghĩ về một hướng khác. Không để ý tới xung quanh và khi bị Bình đột ngột chạm vào người, cậu sợ hãi quay phắt người ra phía sau.

Thấy Bình, cậu cũng yên tâm phần nào, nhưng không dám nói thẳng.

- Hải đâu? - Bình không thấy cậu ta ở bên, cũng hỏi Nam đang thẫn thờ.

- À, anh ấy nghỉ trước rồi. - Cậu cũng không dám chắc anh trai đang ở đâu, trả lời bừa một cách đối phó.

- Thôi, em đi nghỉ đây. - Cậu đứng dậy rời đi sau khi đã chắc chắn thiết bị phát sóng đã được an toàn.

Trên đường xuống núi, cậu nhận được tin nhắn của Hằng gửi đến. Nó làm cậu an tâm hơn phần nào vì ít ra thì cậu ấy cũng đã an toàn.



Sở dĩ cậu chắc chắn là vì chiếc nhẫn trên tay chỉ có duy nhất một người trùng khớp về nhịp đập cũng như dòng điện chạy trong người mới có thể sử dụng nó. Không biết chế tạo bằng cách nào nhưng những con mạch đo sức khỏe, đo nhịp tim như đồng hồ thông minh trước đó cũng được thêm vào chiếc nhẫn, ấy cũng dựa vào công năng tương tự để chế tạo riêng cho một người sử dụng.

Dù có làm mất chiếc nhẫn ấy cũng không lo lắng có người khác sử dụng được. Nhưng nếu gặp người chuyên môn về những thiết bị điện này thì cậu không chắc nó sẽ không làm sao.

- Sao cậu nhắn nhiều thế?

- Mình lo lắng cậu gặp vấn đề. Tối qua cậu đi đâu thế? Không thấy cậu ở xe. - Nam nhắn lại, có vẻ như Hằng cũng đang rất giận dữ.

- Ở xe có gì đâu mà mình phải qua. Chìa khóa thì không có để vào, chẳng lẽ mình ngủ ngoài trời? May là có người cho mình vào ở nhờ đấy! - Hằng gửi tới.

Nhưng trông cô chẳng hề thân thiết gì và hảo cảm của cô với Nam đã giảm đi rất nhiều.

- Ừm, mình cũng có vài thông tin muốn nhắn lại. Đợi lát nữa mình tỉnh rồi nhắn cho nhé. - Hai mắt liên tục nhắm nhưng cậu phải gượng ép nó mở to để chắc chắn trở về xe an toàn. Cậu cũng muốn nói luôn với cô nhưng không thể vì đã quá mệt khi thức nguyên đêm.

- Này! Chuyện quan trọng thì nói luôn đi chứ! Cậu làm đội trưởng mà thế à! - Hằng tức giận, nhắn lại rõ từng dấu chấm than.

- Đây, đây, đợi xíu mình gửi hết. - Nam không dám làm họ tức giận, vừa đi vừa soạn thông tin mà Bình cung cấp cho hồi tối nhắn lại.

Vừa đi vừa nhìn quanh, cậu bỗng thấy ở trên thân cây có điểm kỳ lạ. Mắt cậu đã hơi mờ, không nhìn rõ nên phải lại gần sát.

Ở trước thân cây, có một dấu nắm đấm in hằn lên trên. Cậu không nghĩ đây là do sức một nắm đấm thường làm ra mà do có người dùng đũa với dùi điêu khắc. Nhưng dùng công cụ thế thì sao có thể làm in hằn từng đường nét mượt mà như thế được. Nhưng rồi cậu lại thấy bên dưới thân cây có hai dấu tay trên đất.

“Chẳng lẽ có ai tập thể dục ở đây?”

Cậu chỉ có thể nghĩ vậy, nhưng nó quá kỳ lạ khi nắm đấm của người ấy in được lên cái cây to trước mặt. Cậu bắt đầu thấy sợ nơi này, lập tức trở lại xe. Thấy Hải đang ngồi ăn gì đó, cậu tới gần nói anh mang theo đồ xuống dưới thị trấn cùng với hai cô gái bên dưới ấy, giữ an toàn cho họ.