Trên tay những kẻ ấy có súng nhưng ông ta lại không hề sợ hãi. Đứng đối diện với đám vô văn hóa ấy, như thể ông ta biết chúng sẽ không thể nào nổ súng vào ông được.
- Cút đi lão già!
Chúng ném đất đá về phía ông ta.
Từ thông tin của Bình và Trường, ta biết được người đàn ông ấy được gọi là Cha Trắng. Là người thuộc giáo phái Trắng. Một giáo phái kỳ lạ lấy việc chia sẻ những quá khứ, những bài tập thực hành đi vào cơn mơ và coi đó là những ký ức, những quá khứ mà người đó từng trải qua nhưng đã bị xóa đi bởi tro bụi. Mục tiêu của giáo phái này lập ra là để tìm về chân ý con người.
Phía trên Cha Trắng còn có rất nhiều người nữa và ông ta chỉ là một phần nhỏ trong tổ chức.
Trong tổ đội canh gác của Bình có hơn chục người. Gần tương đồng về mặt số lượng nhưng về mặt vũ trang, anh không hề dám chắc là mình có thể thắng nổi đám d·u c·ôn đầu đường xó chợ đó.
Nhìn chúng, anh lại nhớ đến những ngày tháng trước đó. Thời điểm cùng tầm tuổi chúng, ngày ngày ra đường nhìn chúng đua xe, lạng lách đánh võng rồi thách thức người đi đường. May là chúng không tạo ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng những gì chúng tạo ra cho xã hội đúng là không thể chấp nhận được. Còn ở thời hiện tại, đám này lại tổ chức theo cách khác. Chúng tạo thành nhóm, kéo tới các làng các xóm đi phá.
Nếu còn không đứng ra xử lý thì e là sẽ không thể yên lòng dân.
Bình cùng với những người khác chuẩn bị tiến lên thì Cha Trắng đã ngăn anh lại.
Dường như gã ấy muốn dùng lời nói của mình thuyết phục chúng không quấy phá nữa.
“E là cũng vô dụng thôi.” Bình nghĩ vậy.
Qua được vài câu nói, chúng như tức giận hơn với gã, ném bùn đất làm bẩn quần áo. Có tên còn nhặt gạch, đá lên dọa ông ta khiến ông ta lui lại một bước.
Quấy phá thế là đủ. Chúng lại hô hào nhau kéo về.
Không biết nơi chúng ở là đâu mà rảnh rỗi tới mức đến bữa ăn là lại kéo nhau tới đập làng đập xóm.
Bình cũng không chắc liệu đây có phải là kế hoạch của Cha Trắng tạo ra để kéo niềm tin từ người dân hay không. Khi anh thấy những người dân trong nhà dần mở cửa khi thấy tiếng ồn bên ngoài đã lắng xuống. Họ thấy người ông ta lấm lem bùn, khác so với những lần trước đó xuất hiện với vẻ trắng tinh khiết.
- Ông có làm sao không? - Họ hỏi.
- Tôi không sao. Chút vấy bẩn bên ngoài này không thể nào làm xấu đi tâm hồn tôi được. Tâm hồn thanh khiết được Người lựa chọn để gửi gắm những đức tin, giáo lý mà tôi tuân theo.
Cha Trắng nói rồi dẫn người quay trở về trên khu sinh hoạt.
Khi tất cả đều đã giải tán, đứng ở giữa vòng Xá, nơi mà mọi người thường xuyên tụ lại và thực hiện nghi lễ của giáo phái. Bình nhìn Cha Trắng bình tĩnh nói ra suy nghĩ trong lòng.
- Có phải ông bày ra trò này?
- Cậu biết là tôi tin tưởng cậu vì giữ an toàn cho nơi này. Tôi cũng tiết lộ về mục tiêu của tôi cho cậu, xuống bên dưới thị trấn, có nhà, có cái ăn cái mặc hơn là lấy đất làm võng lấy trời làm mái. Nhưng kế hoạch cụ thể. E là phải xong thì mới biết được.
Chẳng biết ông ta nghĩ thế nào khi mời những người có súng đạn ấy về để thực hiện cho cái kế hoạch của cá nhân ông ta. Nếu chẳng may không thể giữ được, lại bị chúng làm gì đó đi quá mức kiểm soát thì ông ta đúng là một tội đồ thay vì là kẻ cứu rỗi.
Không có lời nào để nói với ông ta nữa. Bình rời khỏi đó. Trở về chỗ nghỉ, đi ngang qua những người trong đội, cũng như những người đang sinh hoạt định cư tạm thời ở nơi này. Cậu thấy thương cho họ. Vì chẳng biết được cái gã Cha Trắng ấy chỉ quan tâm tới mình gã. Chẳng để ý tới những người đã tin tưởng gã như thế nào.
Anh tự hỏi nếu như thu nhận họ trở về căn cứ, để họ ra sức làm việc, tự tạo dựng căn nhà của riêng họ. Chắc hẳn là họ cũng sẽ đồng ý.
Trong một tuần này, anh cũng nhìn thấy nhiều người có ý định ở lại nơi này lâu dài khi đã cật lực làm việc, dù là công việc nặng nhọc nhất cũng đều làm. Và khi nhận phần ăn, ai cũng như nhau, trong khi công việc của anh ta làm lại nhiều hơn thế. Anh muốn mời về. Nhưng vẫn nhận ra là chưa phải lúc.
Những ngày tới, bọn chúng kéo đến. Tần suất ngày một dày đặc. Dường như chúng nắm bắt được thời gian hoạt động của dân làng nên cứ hễ thấy họ là chúng lại xông ra xua đuổi về. Không để họ làm nông canh tác. Rồi cứ Cha Trắng xuất hiện với những người bảo vệ thì chúng lại chủ động rút đi mà chẳng nói một lời.
Dần dà, lòng tin của dân làng vào ông Thịnh ngày một giảm đi và muốn người như Cha Trắng lên thay.
Gã ta cứ mỗi tối là lại cười hả hê ở trong căn phòng nhỏ dựng từ gỗ cùng với tình nhân.
Hải vốn là nông dân, thấy cảnh này, anh nhớ tới ngày xưa. Cũng bị những bọn d·u c·ôn phá không cho làm lụng, công sức bao tháng trời đến ngày thu hoạch thì bị sâu ăn héo hết cả. Anh cũng bất bình với chúng. Thế là anh tách ra khỏi nhóm, tự mình đi giải quyết hết bọn chúng.
Thấy chúng chạy ra bên ngoài đường lớn, anh từ từ lẩn đi, giữa đêm hoang vắng, khi tất cả say giấc. Hải rình chúng ở bên mạn núi, cẩn thận quan sát ánh đèn chúng chiếu rọi dưới lòng đường. Chúng chạy uỳnh uỵch vào trong làng, đi gõ cửa khắp làng. Dân đã sớm quen với chúng nhưng bị phá thế. Họ cũng giận. Giận thì giận nhưng nó có súng. Họ làm gì được.
Độ chục phút sau, chúng rời đi. Hải từ từ xuống dưới đó, cẩn thận bám đuôi kẻ đi cuối cùng.
Chúng dựng lều ở ngay cạnh đường lớn. Đèn trong lều sáng trưng, làm gì bên trong thì ngoài này cũng nhìn thấy hết.
Hải tiếp cận lều, nằm xấp lắng nghe xem chúng đang nói gì.
- Khi nào thì chúng ta mới xong vậy?
- Ai biết, đội trưởng đã nhờ thì chúng ta đành làm theo.
- Nhưng cái này chẳng được lợi lộc gì cả. Còn không bằng tao ở lại trong trại, khổ nhưng còn đỡ hơn ở bên ngoài này.
- Mày muốn thì mày tự mà vào. Đã trốn được ra ngoài, tự do không muốn. Lại thích còng chân mình vào đá à.
- Chờ sáng ngày mai tao đi hỏi xem khi nào thì xong.
- Hôm nào mày chả bảo chờ mày đi hỏi. Nhưng hỏi rồi thì mày nhận lại kết quả thế nào? Lại đợi à.
- Thôi! Cái này cũng chả tốn bao nhiêu công, đi vào đó phá một trận không sướng à. Mấy mụ già ấy có làm được gì đâu. Vì sợ cái súng đồ chơi này đấy.
Hai giọng cười hả hê của chúng vang lên trong lều.
Hải mới nhận ra, thứ này là có người đứng sau giật dây và những khẩu súng chúng mang theo chỉ là để dọa người.
Cũng may là cậu cũng đã ghi âm lại toàn bộ cuộc trò chuyện này. Cậu lập tức gửi lại cho Nam. Khi nhận thấy anh của mình đã rời đi thám thính hang địa của địch. Cậu lo lắng vô cùng vì sợ rằng anh sẽ gặp nguy như lần trước.
- Anh lập tức trở lại, em sẽ gọi thêm người ra hỗ trợ cho anh.
Nam tính gọi thêm Bình cùng với một số người cậu làm quen được để giúp. Nhưng có lẽ là quá muộn.
Hải dùng con dao bấm rạch một đường dài trên tấm vải của chúng rồi nhảy vào trong đó. Hai chiêu đã đánh chúng chỉ biết thốt lên một tiếng rồi ngất lịm. Xử lý gọn, anh lấy khẩu súng của chúng, nhấc lên. Quả thật!