Bà ta quả nhiên không ngờ được vào thời điểm quan trọng sau khi Phương tỷ xảy ra chuyện, Chu lão thái thái lại bắt đầu thương cho sự bất hạnh của nàng ta: “Con dâu ba à con dâu vợ, bình thường ngươi hồ đồ thì cũng thôi, sao xảy ra chuyện như vậy mà ngươi vẫn hồ đồ thế? Bây giờ là lúc bảo Doanh tỷ đến trước mặt Phương tỷ dập đầu nhận sai sao? Ngươi không nghĩ thật kỹ xem, vì sao khi tìm được Phương tỷ thì trong phòng chỉ có Phương tỷ nhi? Đồ Đại Lang bắt nạt nàng đi đâu rồi? Ngươi không tìm ra hắn để cố gắng bịt miệng hắn, là muốn để hắn xuất hiện nói lung tung khắp nơi ngoài đường à?"
Tương thị dừng khóc, vừa nghĩ đến điều gì đó thì người lạnh đến run rẩy: “Không, không, Phương tỷ đã bị hắn phá thân, nếu để cho hắn nói bậy khắp nơi, vậy chẳng phải là ép chết Phương tỷ sao?"
"Chuyện đến lúc này rồi, ngươi phải dự tính cho chuyện xấu nhất." Thủ đoạn của Tô Doanh chu toàn, nhưng bà không biết Tô Doanh rốt cuộc muốn thế nào.
Bà có thể đoán được cũng chỉ là vậy: “Có thể Đồ Đại Lang sẽ đến Tôn gia đặt sính lễ, cầu hôn Tôn Phương."
"Không, không, không." Tương thị nói liên tục ba từ không, đủ thấy thái độ phản đối của bà ta với chuyện này kiên quyết tới mức nào: “Con gái của ta là quý nữ, sao có thể gả cho kẻ bỉ ổi, vô sỉ, đê tiện này được? Nương, không thể được."
"Nếu không ngươi còn có thể có ý gì hay để thay Phương tỷ vượt qua một kiếp này?"
Tương thị dừng khóc nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.
Trong lòng bà ta nghĩ lại một lượt về chuyện hôm nay: “Nếu Đồ Đại Lang này thật sự dám tới cửa cầu hôn, cho hắn lợi ích lớn hơn để mua chuộc hắn, gả Doanh tỷ cho hắn.
Nàng ta hại Phương tỷ, phải lấy thù trả thù."
"Ngươi...." Chu lão thái thái tức đến nghẹn lời, ném mạnh bát trà bên tay xuống bên cạnh Tương thị: “Ngươi vẫn không suy nghĩ thông suốt, ngươi lại không nghĩ tới Đồ Đại Lang không phải tự mình muốn mất tích, mà bị người ta khống chế sao?"
Cũng không biết có phải Tương thị bị Chu lão thái thái ném vỡ bát dọa không, bà ta từ quỳ biến thành co rúm người lại: “Nương, nương muốn nói Đồ Đại Lang bị con nhỏ đê tiện Tô Doanh kia giấu đi à? Sao nàng lại muốn làm thế? Nàng ta đã để Đồ Đại Lang hủy Phương tỷ của ta, nàng ta giấu Đồ Đại Lang đi là còn muốn thế nào nữa? "
Chu lão thái thái cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, che ngực hỏi: “Bây giờ ngươi còn muốn gả Doanh tỷ cho Đồ Đại Lang sao?"
Tương thị kinh ngạc nhìn Chu lão thái thái.
Nếu Đồ Đại Lang nằm trong tay Tô Doanh, lại chẳng khác nào Tô Doanh nắm tính mạng của Phương tỷ.
Nàng muốn dồn Phương tỷ vào chỗ chết đấy!
Tương thị vừa hận lại vừa sốt ruột, tức giận đến mức môi run rẩy: “Nương, nương nhanh nghĩ cách cứu Phương tỷ đi.
Đứa bé kia sợ đến mức bây giờ còn nấp ở góc giường, không động đậy nổi đấy."
Chu lão thái thái nhìn về phía Chương ma ma: “Đi gọi Doanh tỷ tới."
Vừa rồi trong viện loạn hết cả lên, cách mấy bức tường mà tiếng đập cửa cạch cạch vẫn truyền được tới trong tai của Viên ma ma.
Bà ta biết xảy ra chuyện, muốn tranh thủ thời gian kéo Chương ma ma hỏi cho rõ ràng.
Lúc này bà ta biết tam thái thái chạy tới hỏi tội, muốn nuốt sống cô nương nhà bà ta.
Nhưng cô nương của bà ta ăn cơm trưa xong còn nghỉ ngơi một lát, lúc này mới dậy uống hai cốc trà, xem sách giải trí nhàn nhã như không có chuyện gì vậy.
Viên ma ma lo lắng cho an nguy của Tô Doanh, giận chẳng khác nào con kiến trên bếp nóng.
"Cô nương, hay là chúng ta chào lão thái thái rồi mau chóng quay về sơn trang Ngô Đồng đi."
Tô Doanh không ngẩng đầu lên đáp lại một câu: “Sơn trang Ngô Đồng nghe quá xa, vả lại trong viện này có bà ngoại vẫn an toàn hơn."
Viên ma ma như đột nhiên bị đánh thức.
Dưới đèn thì tối, bây giờ còn không phải ở chỗ lão thái thái là an toàn nhất sao?
"Tam thái thái này cũng thật vô lý, sao có thể nảy ra ý định ác độc như vậy để tính kế cô nương chứ?" Viên ma ma dần yên tâm lại bắt đầu oán trách.
"Bảo cô nương vào kinh thành là ý của lão thái thái, tam thái thái có ý kiến đi nữa cũng không nên làm khó dễ với cô nương!"
"Ngươi gấp cái gì? Tương thị hồ đồ nhưng bà ngoại không hồ đồ đâu.
Ngươi cứ chờ mà xem."
Tô Doanh vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên giọng nói Chương ma ma.
Viên ma ma ra ngoài gặp bà ta, lát sau quay vào nói: "Cô nương, lão thái thái cho mời."
Tô Doanh dời mắt khỏi quyển sách mà chẳng hề vội vàng, lại chậm rãi lật vài tờ mới nói: "Đi thôi." Tô Doanh đóng quyển sách lại, chỉnh vạt áo rồi đứng dậy.
Nàng vén rèm đi ra, thấy ánh mắt phức tạp của Chương ma ma.
Viên ma ma lo lắng Tô Doanh chịu thiệt, muốn đi qua cùng.
Khi đi qua cửa thùy hoa, Tô Doanh ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mặt trời lại sắp lặn về phía tây rồi.
Trong lòng Tương thị rối loạn, nóng nảy, vừa thấy Tô Doanh đi vào trong phòng vội nhào qua.
Cũng may động tác của Viên ma ma không chậm, chắn giữa bà ta và Tô Doanh, bằng không bà ta chắc chắn có thể cào rách mặt Tô Doanh.
"Tam thái thái làm gì vậy? Có gì không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Ngài vô lễ trước mặt lão thái thái, cũng thật không có quy củ." Viên ma ma bảo vệ Tô Doanh hoàn toàn không dám thả lỏng.
Tương thị chỉ vào Viên ma ma chửi ầm lên: “Phì, ngươi chỉ là một con đĩ già thấp hèn, ngươi tính là gì mà cũng dám giáo huấn ta? Ngươi thức thời thì nhanh cút ra, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi không ra được khỏi cửa Tôn gia."
Cả đời này Viên ma ma đã nghe qua vài lời thô tục, nhưng còn chưa từng có ai chỉ vào mũi bà ta và mắng bà ta như vậy.
Bà ta nhất thời tức giận tới đỏ cả mặt, muốn mắng lại.
Nhưng bà ta là một nô nhi, thật sự không mở miệng được.
"Tam cữu nương nói gì vậy? Viên ma ma là người lâu năm hầu hạ ta, ngươi mắng nàng con đĩ già, vậy A Doanh là ai? A Doanh và biểu muội A Phương là máu mủ thân thiết nhất.
Vậy biểu muội A Phương lại là gì?" Vẻ mặt Tô Doanh hờ hững, giọng điệu thản nhiên, oán giận làm Tương thị dường như cũng muốn nổ tung.
"Ngươi...!Ngươi dám chống đối ta? Ta phải đi tới nha môn tố cáo ngươi, tố cáo ngươi tội bất kính với trưởng bối." Tương thị giận muốn điên lên, gào đến khản cả giọng.
"Tất cả đều ngậm miệng lại cho ta." Chu lão thái thái vừa nghe tới nha môn thì đầu lại đau như muốn nứt ra.
Có chuyện gì tệ hơn gia môn dính dáng đến nha môn chứ?
Tương thị nghe vậy vội xoay người lại bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Lão thái thái à, ngài cũng nhìn thấy đấy.
Doanh tỷ không chỉ muốn hại biểu muội của nàng ta, còn không có quy củ với cữu nương như ta.
Ngài phải làm chủ cho phòng ba chúng ta đấy!"
Tú Quyên bước vào nói: "Lão thái thái, tam lão gia tới rồi."
"Bảo hắn chờ ở bên ngoài, lại mời tam thái thái ra ngoài đi." Chu lão thái thái phân phó.
Bà nghĩ có Tương thị ở đây, chắc chắn là một kẻ quấy rối.
"Không, ta không đi." Tương thị vung khăn: “Chuyện không rõ ràng thì ta không đi đâu cả."
Chu lão thái thái lười lại để ý bà ta, nháy mắt với Chương ma ma.
Chương ma ma lại bước tới lôi Tương thị đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại Tô Doanh, Viên ma ma và Chu lão thái thái.
Chu lão thái thái liếc nhìn cánh tay Tô Doanh vẫn buông thõng xuống: “Ở đây không còn người ngoài nữa, cháu nói rõ cho ta biết, có phải Đồ Đại Lang bị cháu bắt lại không?"
Bà hỏi trắng ra như vậy, Tô Doanh cũng không che giấu nữa: “Đúng."
"Từ lúc ngươi quyết định muốn rời khỏi Thẩm gia, ta đã biết được tâm tư cháu thâm trầm, không ngờ thật sự đúng là một cháu có chủ kiến lớn như vậy.
Tương thị tính kế cháu là nàng ta không phải.
Nhưng Phương tỷ có quan hệ huyết thống máu thịt với cháu, cháu làm thế ngoại trừ có thể trút giận ra, lại có ích gì chứ?" Chu lão thái thái vô cùng đau lòng.
Tô Doanh đi vài bước tới và quỳ gối trước mặt Chu lão thái thái: “Bà ngoại, ngài thương A Doanh, A Doanhrất cảm kích, càng không muốn làm cho bà ngoại phải khó xử, mới có thể sống tránh ở sơn trang Ngô Đồng.
A Doanh muốn làm tròn đạo hiếu trước mặt ngài.
Nương không thể làm tròn đạo hiếu, A Doanh muốn làm thay nương.
Hai năm qua, cháu cũng không dám tùy ý đi tới Tôn gia.
A Doanh đã lùi bước như vậy, lại khiến người ta xem như gai nhọn, không nhổ đi sẽ không vui.
Lần này tam cữu nương lập kế hãm hại, có thể thấy được tâm tư ác độc.
Nếu không phải A Doanh may mắn chạy trốn được, thử hỏi một câu, đời này của A Doanh có phải lại giao vào trong tay của Đồ Đại Lang hay không?"
"Cháu...." Chu lão thái thái không thể phản bác được gì, nhưng rất tự trách và bất mãn trước khí thế hùng hồn của nàng: “Cho dù cháu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chuyện này bản thân ta sẽ lấy lại công bằng cho cháu, cháu cần gì phải hủy hoại Phương tỷ?"
"Bà ngoại, ngài nhân từ độ lượng, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, bất kể ngài lấy lại công bằng cho A Doanh thế nào, A Doanh đều sẽ không thoả mãn." Nàng kính trọng Chu lão thái thái, cho nên trong lòng nghĩ sao nói vậy.
"Cháu còn nhỏ tuổi đã tàn ác lại ngoan độc như vậy, nếu tương lai không bị ràng buộc, cháu sẽ bị hủy vì nó thôi."
"A Doanh tự nhận không thẹn với lòng.
Nếu thật sự bị hủy vì nó thì cũng là do số phận của A Doanh không tốt, là số kiếp đáng phải nhận."
" Cháu còn cố cãi." Lúc này Chu lão thái thái càng quyết định phải để Tô Doanh đi theo lên kinh thành.
Bà phải trông kỹ nàng, hạn chế nàng, bằng không nếu để mặc cho nàng hồ đồ, tương lai còn không biết sẽ xảy ra rối loạn lớn tới mức nào đâu.
Bà thở dài: “Không nói chuyện khác nữa, cháu tính xử lý Đồ Đại Lang này thế nào?"
"Bà ngoại muốn A Doanh xử trí thế nào?"
Nàng hùng hổ dọa ngươi như vậy khiến Chu lão thái thái cảm giác trước mắt mình không phải là một cô nương nhỏ như hoa như ngọc, mà là một bà lão giỏi mưu kế ở phòng sau.
"Danh tiếng và mạng người đều không cho phép cháu gây họa." Trong lòng Chu lão thái thái rối như tơ vò, chân mày vẫn nhíu chặt chưa hề giãn ra.
Danh tiếng là của Tôn Phương.
Mạng người là Đồ Đại Lang..