Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Chương 4: Kinh Ngạc



Bài vật lý trên bảng là một trong những bài khó. Nhưng mà Diệp Tử Yên chỉ mất chưa tới một phút đã giải xong bài

Cô bước về chỗ mọi người vẫn thất thần

“ không thể nào a, chắc làm bừa thôi”

“ ai chẳng biết Yên Tỷ của chúng ta nổi tiếng học tra a”

Sau khi kiểm tra lại bài trên bảng Lục Trung càng thêm ngạc nhiên, cô nhóc này không chỉ làm đúng mà còn vận dụng công thức lớp 12

“ bài trên bảng là chính xác, em tên gì?”

“ Diệp Tử Yên” cô đáp

Chuông reo hết tiết, lớp 12F không như bình thường lao ra khỏi lớp nữa mà là một khoảng im lặng kì dị

“ tôi muốn trao đổi với em một chút, lên văn phòng đi”

Cô gật gật đầu rồi theo bước thầy Lục lên văn phòng

“ không phải chứ chỉ làm một bào vật lí mà lên văn phòng sao” Lưu Phi hoang mang nói

Lục Nhất Bạch đá hắn một phát: “ có ngốc không, lão Lục Trung đó rõ ràng thấy Yên Tỷ có thiên phú vật lý nên chiêu mộ”

“ Yên Tỷ thật sự giỏi như vậy, không phải trước đây đội sổ toàn trường sao?”

Lưu Phi cười hề hề, sáp tới: “ nhưng mà lão đại, người cũng gọi Yên Tỷ rồi”

Mặt Lục Nhất Bạch đen lại: “ muốn chết phải không”



“ lão đại đánh, em méc Yên Tỷ đánh người” Lưu Phi vừa chạy vừa la lớn

Giải phân cách

Cô đi theo Lục Trung này lên văn phòng vì một bài vật lý, nghĩ lại càng mộng bức

Lúc này Lục Trung cất tiếng: “ em đã học sách 12 rồi sao”

Chuyện này cũng không có gì to tát, cô liền đáp: “ đúng vậy”

“ đã xem tới đâu rồi”

“ đã xem hết ạ”

Lục Trung càng ngạc nhiên, lấy ra một tờ đề vật lý 12 đưa cho cô: “ em làm thử xem”

Mặc dù cô rất lười nhưng lão sư đã nói như vậy cô đành đáp ứng:” vâng”

Cô vẫn rất tôn sư trọng đạo a

Nửa tiếng sau, cô duỗi lưng. Đặt bút xuống

Lục Trung càng kinh ngạc: “ làm xong rồi!?”

Cô gật đầu

Lão Lục tới xem bài cô, càng thêm khiếp sợ. thế nhưng cô nhóc này lại làm đúng hết. Đây là kiến thức 12 a. lần này ông nhặt được báu vật rồi.



Ánh mắt ông sáng rực: “ em có muốn tham gia tiểu đội công phá olympic của thầy không”

Đời trước cô đã chơi chán mấy giải thưởng olympic này rồi, không ngừng ngại mà từ chối: “lão sư em không tham gia nổi a, thầy lại tìm tìm người khác đi”

Cô nhóc này lừa ai chứ trong đề có một câu tiếp cận kiến thức đại học rồi. chỉ làm trong 30’ thật sự quá đáng sợ, còn nhanh hơn tiểu tử thúi kia.

Bằng mọi cách ông phải lôi cô dô đội để hai thiên tài đánh nhau, ông ngồi bên xem kịch. Nghĩ đã thấy kích thích rồi.

Cô nhìn nụ cười gian xảo của ông bất giác nổi hết da già. Cô cảm thấy mình bị tính kế a. thật đáng sợ

“ nhóc con thật sự không muốn tham gia sao. Đạt giải có rất nhiều lợi ích nha”

Thấy cô lắc đầu,ông đành thở dài: “ ài, thôi được rồi em cầm phiếu đăng kí này về đi, có đổi ý nhớ tìm thầy”

“vâng, lão sư”

Hắc hắc nếu em không đăng kí thầy sẽ giúp em a. Thiên tài như vậy không thể bỏ lỡ được. Lục Trung thầm nói trong lòng

“ thầy lại lừa gạt ai sao, nụ cười thiệt gian trá” bỗng nhiên ngoài của xuất hiện một bóng người vừa cười vừa bước vào.

“ thằng nhãi này chỉ biết làm ta giật mình”

Người vừa bước vào chính là học trò tâm đắc nhất của ông. Sở Viêm. (nam chính xuất hiện rồi mn ơi). là đại thần cao trung đế đô.

" thầy gọi em tới có việc gì sao?"

" còn không phải vì tiểu đội olympic sao, thầy vừa tìm được một hạt giống tốt, nhưng đáng tiếc em ấy lại không muốn tham gia"

" có người từ chối thầy sao" sở Viêm cười trên nỗi đau của thầy mình
— QUẢNG CÁO —